Bối Đạo Nhi Trì

Chương 60: 【 Báo thù 】




Hoàng hôn đỏ thẫm chiếu xuống phần còn lại của sân vườn xơ xác, máu đỏ ồ ạt chảy ra từ đống thi thể, trong sân mười người may mắn còn sống sót toàn thân cũng đẫm máu, người đàn ông cầm đầu lặng yên đứng đấy, tròng mắt đen phủ lên ánh chiều tà.
Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, mọi hoạt động đều cứng ngắc, đầu óc giống như bị đóng băng, chỉ còn lại hình ảnh cuối cùng của người kia, máu tươi đầm đìa ngã xuống vũng máu đỏ.
Hạng đại ca.
Em sẽ vĩnh viễn theo anh.
Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh.
Đôi mắt cười của người nọ thoáng chốc như vẫn còn ở trước mắt, hắn ngây ngốc đứng đấy, đến khi từ sâu trong tim truyền đến một cơn đau quằn quại, đau đến suýt không đứng vững. Bước chân loạng choạng một cái, Hạng Khôn đè lại lồng ngực cố gắng đứng thẳng.
Hắn chưa từng nghĩ đến người kia sẽ rời xa hắn, người kia sao có thể rời bỏ hắn, lại dám rời bỏ hắn, cái người luôn miệng nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh làm bạn với hắn, đến cuối cùng lại giãy giụa nhìn về hướng không có hắn ở đấy. Đau đớn tê dại trong lồng ngực như đang cười nhạo hắn ngu ngốc, mùi máu tanh trong miệng như từng lần nhắc nhở hắn, người kia đã đi, hoàn toàn, thật sự bỏ đi.
“A, ha ha… ” Khẽ cười, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn, giống như không thể kìm chế nổi.
Những người xung quanh cúi đầu, không ai dám nhìn hắn, cũng không dám mở miệng. Hạng Khôn như vậy quá lạ lẫm, rõ ràng là đang cười, nhưng nghe vào trong tai lại khiến cho người khác cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Vui vậy sao? Tâm trạng không tệ nhỉ?” Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp châm chọc vang lên.
Tiếng cười đột ngột ngừng lại, những người xung quanh Hạng Khôn đều kinh ngạc, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn.
Vừa nhìn qua, tất cả mọi người đều cứng ngắc.
Sau lưng là một nhóm người áo đen, vũ khí tinh xảo, không dưới hai mươi, nhưng đám người này…
“Là người của Đằng Lăng!” Tiểu Chu mạnh mẽ hoàn hồn, cầm chắc súng trong tay hét lớn, “Chính là bọn chúng, con tàu ngày đó chính là của bọn chúng!”
Đằng Lăng?!
Đám người kia đứng che trước một người đàn ông, đầu tóc trắng bạc, mặt còn rất trẻ, đôi mắt lạnh như băng, Hạng Khôn cảm thấy người này có chút quen mắt, nhưng không nhớ được là ai, có điều hắn cũng không rảnh để quan tâm việc này, đám người này vừa nhìn qua đã biết là những sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp, ngày hôm nay hắn vừa chiến đấu ác liệt với bọn Lăng Diệc Phong xong, mấy người còn sống sót không ít thì nhiều cũng đều bị thương, nếu lại đấu với bọn chúng…
Hắn gần như không có phần thắng.
Không ngờ Đằng Lăng thâm hiểm như vậy, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ nấp đằng sau. Họ Lăng này thật sự muốn đuổi cùng giết tận bọn hắn!
Hạng Khôn giữ chặt súng, híp mắt.
“Đằng Lăng,” Giọng nói bình tĩnh, Hạng Khôn nhìn thẳng vào gã đàn ông đầu tóc bạc trắng, “Lăng Diệc Thần làm vậy có ý gì.”
Gã đàn ông tóc bạc đột nhiên cười lên, ánh mắt tràn đầy chế giễu, chỉ đột ngột đưa tay lên, một tiếng vỗ giòn tan phát ra.
Trong chớp mắt, giống như tiếng chuông báo tử, máu đỏ còn chưa đông lại ngay lập tức tuông ra một lần nữa.
Mỗi một chỗ trên cơ thể đều rất đau, thương tích liên tục trải dài toàn thân, bên trong vô cùng đau nhức, Hạng Khôn bỗng nhiên cảm thấy xung quanh bắt đầu mơ màng. Tiếng la hét thảm thiết, âm thanh súng nổ chợt ngừng lại, không hiểu sao, từng chút một biến mất ngay bên tai.
Chỉ còn lại giọng nói đau lòng và dịu dàng của một người.
“Lại bị thương sao… “ Người kia hơi nhíu mày, giơ tay lên cẩn thận băng lại miệng vết thương cho hắn
“Không có để ý sau lưng.” Giải thích một câu, theo bản năng vươn tay ôm lấy thân thể cao gầy của người nọ.
Người kia không nói gì, chỉ mỉm cười, đến hơi thở cũng như mang theo đau xót.
Suy nghĩ một lát, hắn vẫn quyết định di dời sự chú ý của người này, “Đừng lo lắng. Mà nói, sao em lại đến đây?”
Động tác trên tay của người kia dừng lại, cẩn thận băng bó thật kỹ vết thương cho hắn xong, rồi mới thở dài ngồi xuống bên cạnh hắn, “Em nghe thấy.”
“Hả?”
Giống như có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt có chút ngượng ngùng của y, “Em nghe thấy tiếng anh gọi em, còn tưởng là đang nằm mơ…”
Nhịp tim có chút ngưng trệ, không biết nên nói cái gì, hắn chỉ có thể yên lặng ôm người kia thật chặt.
A Lẫm…
Cơ thể rốt cuộc không thể trụ vững nổi, nặng nề té ngã xuống nền đất.
A Lẫm.
Lần này, em còn có thể nghe thấy không?
Ngay bây giờ, em còn có thể đến bên cạnh anh không?
Từ bỏ mà buông tay ra, khẩu súng ngắn mang theo máu rơi xuống mặt đất.
A Lẫm, có lẽ vĩnh viễn em cũng sẽ không biết, không bao giờ biết được…
Đáy lòng đột nhiên cảm giác thật nhẹ nhõm, Hạng Khôn nhìn bầu trời đỏ máu trên đầu, trong mắt như hiện lên hình dáng mỉm cười của người nọ, bộ dáng ấy đã thành thói quen hơn hai mươi năm, trầm tĩnh, nhưng gương mặt tươi cười đó dù sao vẫn có chút u buồn.
Nếu như… Có kiếp sau.
A Lẫm, nếu như có kiếp sau, anh nhất định…
Mí mặt nặng nề chậm rãi nhắm lại, rõ ràng hoàn toàn đen hút, hô hấp cũng đã ngừng, nhưng trong ngực vẫn đọng lại gương mặt mỉm cười của y, như hòa tan vào trong thể xác của hắn, khắc sâu vào tận trong linh hồn.
****
Mặt đất chất đầy thi thể, máu đỏ chảy thành sông.
Sở Mặc đứng trong dòng sông máu, từ tốn đi đến bên cạnh thi thể của Hạng Khôn, nhấc chân đá, sung sướng mà híp mắt, “Đằng Lăng?” Sở Mặc ngồi xổm xuống, ngưng cười, con ngươi dần dần lạnh rét.
Gã chờ ngày này, chờ tám năm nay.
Tự tay giết kẻ phản bội này, báo thù cho Hoắc Kiêu, chính là động lực duy nhất để hắn tồn tại. Nhưng hôm nay thật sự đã trả được thù, gã chỉ cảm thấy trong lòng thoáng cái mờ ảo, tựa như không còn cảm giác chân thật.
Kế hoạch của bọn họ cũng không phức tạp, chỉ là cần thời gian dài. Làm cho Hạng Khôn bị phân tán thế lực, xa cách đồng bọn, sau đó lợi dụng Đằng Lăng mở đường trước, cuối cùng bọn hắn chỉ cần đâm thêm một nhát dao liền có thể hoàn thành thắng lợi. Có điều số thuộc hạ của Hạng Khôn ở Tam Giác Bạc cũng không ít, đám người tại Tam Giác Vàng cũng chưa tập hợp đầy đủ, nơi này không thể nán lại lâu. Sở Mặc quan sát đống thi thể ngổn ngang trong sân vườn, đột nhiên nhếch miệng, phân phó người bên cạnh.
“Châm lửa, đốt.”
Sân vườn này, lần thứ hai bị lửa cháy thiêu sạch toàn bộ. Trong không khí lềnh bềnh mùi xác chết bị thiêu trụi, rất buồn nôn, nhưng lại khiến cho gã không kìm được muốn cười to lên. Nhìn chằm chằm vô số xác chết bị thiêu cháy thành tro, đôi mắt hiện lên khói lửa ngút trời, Sở Mặc nhếch miệng đứng dậy, dường như đang tận hưởng thời khắc máu tanh này, mùi máu mới thoải mái làm sao, gã đợi rất lâu rồi.
“Sở đội trưởng, không tìm thấy hai đứa con.”
Sở Mặc quay người, nhíu mày.
Hiện tại vừa đúng giờ tan học, có lẽ hai thằng nhóc kia đang trên đường về nhà…
Có nên mai phục trên đường để trực tiếp diệt cỏ tận gốc không…
Đang suy nghĩ, đột ngột điện thoại reo lên, Sở Mặc lấy ra nhìn, nhịn không được liền cười lên.
“Tiểu Ý.”
Đầu bên kia rất yên lặng, không biết đang ở chỗ nào, giọng Hang Ý cũng rất nhỏ, “Thế nào?”
“Thành công.”
“Thành…” Hạng Ý như đang ngây người, đờ đẫn thật lâu, bỗng nhiên khẽ thì thào, “Hắn… Đã chết?”
“Đúng, hơn nữa.” Sở Mặc sung sướng trong lòng, giọng nói cũng vang to hơn, “Đã cháy thành tro, ha.”
Đầu bên kia bất chợt trầm lặng, ngây người cả nửa ngày mới có âm thanh tựa như nghẹn ngào cất lên, “Vậy… Tốt.”
Sở Mặc cũng không để ý đến phản ứng của cậu, chỉ hỏi, “Hạng Lê và Nhan Lập Khả ở trường, bây giờ có lẽ đang trên đường về, có muốn giết bọn chúng luôn không?”
Hạng Ý im lặng cả buổi, Sở Mặc nhíu mày, “Tiểu Ý?”
“Không cần, đừng giết.” Hạng Ý cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói đã trở lại bình tĩnh.
“Cái gì? Tại sao?”
Hạng Ý ngừng một lúc, mới nói tiếp, “Hạng Khôn đã sớm lập di chúc, để lại Tam Giác Vàng cho Hạng Lê.”
“Giết nó đi, thì nơi này sẽ là của cậu.”
“Ừ…” Hạng Ý trầm mặc một lúc, nói tiếp, “Hạng Lê không có hứng thú với mấy việc này, về sau khi nó tiếp quản Tam Giác Vàng, người duy nhất có thể dựa vào, chỉ có tôi. So với giết nó đi, giữ nó lại làm con rối, đồng thời có thể trấn áp được đám thuộc hạ còn lại của Hạng Khôn.”
“…”
“Không ai biết chúng ta giết Hạng Khôn, giữ lại Hạng Lê cũng không sao cả,” Hạng Ý nói rồi, lại bổ sung thêm, “Dù sao, Tam Giác Vàng vẫn là nơi nhiều thế lực của Hạng Khôn nhất, để Hạng Lê trông coi, ít nhất sẽ dễ dàng hơn so với tôi, dù sao đi nữa nó cũng chỉ có thể dựa vào tôi, cũng không khác gì nằm trong tay tôi rồi.”
“Cậu nói cả buổi, chính là không muốn giết Hạng Lê, đúng không?” Sở Mặc đột ngột cắt ngang.
“Ừ, giữ nó lại có ích, không cần giết.” Ngữ điệu của Hạng Ý rất bình tình, không có chút lay động nào.
Sở Mặc hơi cau mày, Hạng Ý nói không sai, nhưng gã có cảm giác, cảm thấy có thứ gì đó không thích hợp. Chẳng qua đúng như lời cậu nói, giữ lại một con rối để điều khiển, thật sự sẽ dễ dàng hơn so với bọn hắn trực tiếp khống chế, dù sao ở Tam Giác Vàng phần lớn đều là người của Hạng Khôn, có quan hệ với Hạng Lê tốt hơn nhiều.
Ngẫm nghĩ một hồi, Sở Mặc rốt cuộc vẫn đồng ý. “Được rồi, vậy bây giờ đến chuyện tiếp theo. Tung tích của ổ cứng HDD, hỏi Mạc Lẫm là chuyện không thể, chỉ còn cách moi ra từ Mạc Bắc, cậu cũng không cần đóng kịch trước mặt hắn nữa, để Tháp Tu Á cử mấy người áp giải hắn tới đây, tôi sẽ nghĩ cách tra hỏi.”
Vừa dứt lời, Hạng Ý bên kia như chợt im lặng, đến cả hô hấp cũng không thể nghe thấy. Sở Mặc mơ hồ cảm thấy có dự cảm không lành, bỗng nhiên lạnh giọng nói, “Thế nào, không có vấn đề gì chứ?”
Hạng Ý trầm lặng thật lâu, cả buổi trôi qua mới lặng lẽ ừ một tiếng, sau đó liền tắt máy.
Sở Mặc cúi đầu nhìn điện thoại trong tay, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên híp mắt, siết chặt nắm tay.
***
Quay trở lại phòng bệnh Hạng Ý vô thức bước chân nhẹ nhàng, nhưng bệnh nhân trên giường hình như đã tỉnh dậy, thấy cậu đi vào, liền chống tay muốn ngồi lên, Hạng Ý vội vàng bước nhanh hai bước đỡ lấy cánh tay của hắn, sau đó ngồi vào bên cạnh theo bản năng ôm hắn vào trong lòng.
“Đang nhìn gì đó?”
Mạc Bắc tựa vào trong ngực cậu, nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười nói, “Em xem dưới lầu đi.”
Hạng Ý nhìn xuống theo ánh mắt của hắn, dưới vườn hoa của bệnh viện, nở rộ một vườn hoa hồng, đỏ tươi bắt mắt.
“Thật đẹp,” Mạc Bắc nói, cái ót cọ cọ trong ngực Hạng Ý, “Giống với khu vườn của Hạng đại ca.”
Hạng Ý cảm thấy cơ thể cứng đờ, yên lặng một lúc lâu, lặng lẽ ôm chặt người trong ngực.
“Nếu như anh thích, khi nào trở về Tam Giác Bạc, em sẽ trồng cho anh một vườn hoa hồng.”
Mạc Bắc ngây ngốc một chút, trong ngực dào dạt ấm áp, hắn mím môi, có hơi ngượng ngùng mà rủ mắt mỉm cười.
Hạng Ý cúi đầu nhìn xem người trong ngực mỉm cười, đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói, “Ca ca…” thì thào gọi, cậu nhịn không được buộc chặt cánh tay ôm ấp, “Mạc Bắc ca ca…”
Mạc Bắc có chút sững sờ, động tác của người phía sau quá mức dịu dàng, hắn ngây ngốc không kịp phản ứng, dựa ở trong ngực Hạng Ý cười cười, “Làm sao thế? Tâm trạng không vui hả?”
Hạng Ý vùi đầu vào giữa cổ hắn, kìm không được cọ cọ, giọng nói rất u buồn,”Không có…”
Hơi thở nóng ấm của đối phương lơ lửng trên cổ, Mạc Bắc cảm thấy hơi nhột, mỉm cười quay đầu lại nhìn cậu, “Lại đây, ngồi đối diện anh.”
Hạng Ý im lặng một hồi, ngoan ngoãn nghe lời mà buông tay ra, vòng nửa vòng ngồi xuống trước mặt Mạc Bắc, chỉ là cúi đầu không lên tiếng. Mạc Bắc hơi nghi hoặc, dáng tươi cười chậm rãi biến mất, “Rốt cuộc làm sao vậy?” Hắn vươn tay vuốt ve sợi tóc của Hạng Ý, dỗ dành cậu, “Có phải là… Do anh nằm viện một tháng, nên em rất chán đúng không?”
Hạng Ý vội vàng lắc đầu.
Mạc Bắc rút tay về, mỉm cười áy náy, “Anh xin lỗi, ngày mai được xuất viện rồi, sau này có thời gian nghỉ sẽ đi chơi với em, có được không?”
Một câu đơn giản, nghe rồi lại không hiểu tại sao cảm thấy toàn thân buốt giá.
Lần sau…
Còn có thể có lần sau sao?
Hạng Ý đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay Mạc Bắc, nắm rất chặt, siết chặt đến nỗi khiến cho Mạc Bắc có chút đau, nhưng hắn không nhúc nhích.
“Ca…”
“Ừ.” Mạc Bắc duỗi tay kia ra vỗ về bàn tay Hạng Ý đang nắm chặt tay mình.
“Ngày mai… Theo em đến một nơi.”
“Ừ, đi đến đâu?”
Hạng Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, nhìn thật lâu, rồi lại lặng lẽ gục đầu xuống, “Dù sao, anh cứ đi theo em đi.”
“Ừ.” Mạc Bắc nói xong, lại vươn tay gạt gạt những sợi tóc ngang trán của cậu, “Anh nói này, Tiểu Ý, có lẽ em nên gội đầu rồi nhỉ?”
Hạng Ý ngây ngốc một chút, cơ thể bỗng nhiên cứng ngắc, cậu ngẩn người một lúc lâu, sau đó đột ngột đứng dậy đi ra phía cửa.
“Tiểu Ý?”
“Gội đầu.” Vội vàng nói qua, không đầy vài giây liền không còn thấy bóng đáng. Nhưng mà Mạc Bắc không biết có phải mình nghe nhầm hay không, hắn cảm thấy, âm thanh Hạng Ý vừa rồi có chút nghẹn ngào, mang theo run rẩy, nghe được khiến lòng hắn đau lên một cái.
Ngày hôm sau xuất viện, một chiếc xe Limousine cao cấp dừng ngay trước cổng chính. Mạc Bắc thấy vậy muốn đi lách qua, bỗng nhiên một người đàn ông bước ra từ trong xe, đi từng bước ngừng lại trước mặt hắn. Mạc Bắc ngẩn người, dừng bước theo.
“Lên xe đi.” Người kia nhìn hắn một cái, rồi nghiêng đầu nói với Hạng Ý.
Mạc Bắc đột nhiên cảm giác trong lòng có chút hoảng sợ, vô thức cảm thấy không ổn, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nhưng người đứng phía sau bỗng nhiên chặn lại đường lui của hắn, lồng ngực rộng lớn áp sát vào lưng hắn, rõ ràng vẫn luôn ấm áp nhưng vào giờ phút này chợt cảm thấy lạnh như băng.
“Mạc Bắc, đúng không?” Người phía trước bước đến gần, nhìn hắn rồi bỗng nhiên cười, “Xin chào, tôi là Tháp Tu Á Ti NaDo,” dừng một chút, người nọ nghiêng đầu, cười nói, “Ngài Sở Mặc mời anh đi một chuyến đến Tam Giác Vàng, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn phối hợp với tôi… À không, là với tôi và Hạng Ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.