Bồ Đề Kiếp - 7:AM

Chương 6:




Cảnh Chính đi phía trước. Lúc nhanh lúc chậm. Đề Đề bước theo sau. Lúc chậm lúc nhanh. Cảnh Chính chợt dừng lại khiến Đề Đề không kịp phản ứng, cả người đụng ầm vào lưng hắn. Nàng chu chu mỏ, xoa xoa cái mũi đã xanh nay còn thêm đỏ. Hắn xoay người lại, lạnh lùng nhìn nàng: “Tại sao người lại đi theo ta?”
“Ta làm gì có đi theo ngươi. Lạc Lạc à, đường này là của ngươi mở hay sao?” Đề Đề bĩu môi.
Cảnh Chính quay đi, không thèm tranh cãi với nàng nữa. Cước bộ hắn mỗi lúc một nhanh làm Đề Đề đuổi theo không kịp. Thoáng chốc hắn đã biến mất.
Đề Đề vì đuổi theo Cảnh Chính mà chạy mệt bở hơi tai nhưng lại để mất dấu vết của hắn. Nàng ngồi gục xuống đất than thở: “Tên Lạc Lạc chết tiệt. Do ta không rõ đường đi đến Thiên Niên Hạc Môn nên mới đi theo ngươi thôi mà. Đúng là đồ không có lương tâm!” 
Ngày hôm qua, nàng nghe được vị bạch y tiên tử nói, ngoài nàng, Thiên Niên Hạc Môn cũng thu nhận một vị đệ tử nữa. Đó chính là Cảnh Chính. Thế nên lúc sáng nay, khi nàng trông thấy Cảnh Chính, nàng đã rất vui vẻ đến chào hắn. Vậy mà hắn lại giả vờ như không nhận ra nàng, quay người bỏ chạy. Càng nghĩ, Đề Đề càng tức giận.
Sau khi đi một quãng đường khá xa, Cảnh Chính nhận thấy Đề Đề không đuổi theo hắn nữa liền đi chậm lại. Miệng cười tủm tỉm, ung dung bước qua cổng Thiên Niên Hạc Môn. 
“Chủ nhân, ta mang hành lý của người đến rồi”. Tiểu Đào Tử bước đến phía sau Cảnh Chính. Cả hai người cùng chờ đợi tiên nhân của Thiên Niên Hạc Môn đến đón.
Không mất bao lâu, một vị tiểu tiên đồng xuất hiện, trên đầu búi hai búi tóc như hai cái bánh bao nhỏ trông rất đáng yêu. “Xin chào Cảnh Lạc tiên quan, ta tên là Bồ Đào phụ trách hướng dẫn đệ tử mới của Thiên Niên Hạc Môn. Làm phiền ngươi đợi một chút, chúng ta vẫn còn một vị đệ tử nữa chưa đến”. Bồ Đào cúi đầu hành lễ chào hỏi.
“Một người nữa ư? Ta tưởng Thiên Niên Hạc Môn mỗi đợt chỉ tuyển một người?” Cảnh Chính thắc mắc.
“Trước kia đúng là như vậy. Nhưng đợt này lại phá lệ. Đây là quyết định của Tiết trưởng lão, ta cũng không biết lý do” Bồ Đào đáp.
Cảnh Chính nghe xong cũng không hỏi gì thêm. Không biết vì sao hắn lại cảm giác tên đệ tử sắp đến kia có chút quen thuộc.
Một giờ trôi qua. Đề Đề từng bước nặng nhọc bước vào Thiên Niên Hạc Môn. Tại sao không ai nói trước cho nàng biết là nó nằm trên núi chứ. Nếu biết, nàng đã nhờ Thổ Địa gia gia dẫn nàng đi, nàng sẽ không phải tự mình leo lên núi rồi. Đề Đề than thở. Khi bước qua khỏi cổng, nàng trông thấy Cảnh Chính đang ngồi đọc sách dưới bóng cây phượng ở phía xa xa. Nàng hô lớn tên hắn “Lạc Lạc”. 
Mắt Cảnh Chính giật giật. Hắn nhìn tiểu cô đang không tiếc sức lực vẫy gọi hắn mà có chút đau đầu. 
“A. Đây chẳng phải là tiểu yêu linh đánh cờ vây thắng Liên Quân thế tử sao? Thì ra đệ tử mới vào cùng chủ nhân là nàng” Tiểu Đào Tử cười cười, vẫy vẫy tay chào nàng nhưng cảm nhận ánh mắt sắc nhọn của Cảnh Chính, Tiểu Đào Tử e dè rụt tay lại. Thì ra nàng là vị cao thủ đánh cờ hôm đó hắn muốn mời. Cảnh Chính thầm nghĩ.
Đề Đề chạy lại chỗ của đám người Cảnh Chính đang ngồi. Nàng thở hổn hển, giơ tay chỉ chỉ về hướng Cảnh Chính: “Lạc Lạc, ngươi thật là xấu tính. Ta chỉ là thấy người cũng tiện đường nên mới đi theo thôi. Ai ngờ ngươi lại bỏ chạy nhanh như vậy”.
Cảnh Chính tiếp tục chăm chú đọc sách, vờ như không nghe thấy gì. 
“Nếu Đề Đề cô nương đã đến rồi, vậy mời các vị đi theo ta để gặp các lão sư”. Bồ Đào đưa tay làm dấu hiệu mời đám người Cảnh Chính đi theo mình.
“Thiên Niên Hạc Môn là do Bạch Quân Đế tiên nhân sáng lập từ năm trăm vạn năm trước. Đến nay đã trải qua năm đời trưởng lão. Như các vị cũng biết, học viện không tuyển nhiều đệ tử nên số lượng đệ tử hiện tại cũng chỉ có năm mươi người. Nếu tính thêm hai vị nữa thì là năm mươi hai.” Trên đường đi, Bồ Đào nói thao thao bất tuyệt về lịch sử, lai lịch của Thiên Niên Hạc Môn. Cảnh Chính không nói gì nhưng nghe rất nghiêm túc. Trong khi đó, Tiểu Đào Tử và Đề Đề thì cứ chốc lại “Oa” lên một tiếng.
Đến trước cửa sảnh lớn, Bồ Đào dừng lại. “Cảnh Lạc tiên quan, Đề Đề cô nương, mời hai vị vào trong!”
Cảnh Chính và Đề Đề bước vào trong sảnh viện. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người khiến Đề Đề có chút sợ hãi. Theo phản xạ, nàng nắm lấy tay Cảnh Chính. Cảnh Chính nhíu mày, toan muốn gỡ tay nàng ra nhưng nhìn thấy nàng lo lắng như vậy thì lại thôi. Hắn đành kệ nàng nắm tay hắn.
“Tiết trưởng lão à, ngài vì sao lại nhận nữ yêu linh này. Có phải sống lâu năm quá rồi nên đã khiến ngài hồ đồ hay không?” Tì Bà lão sư mỉa mai nói.
“Không phải hồ đồ mà là quá mức hồ đồ rồi. Từ năm trăm vạn năm trước cho đến nay, Thiên Niên Hạc Môn chúng ta chưa từng có tiền lệ tuyển cùng lúc hai người. Trước đó ngươi đã chọn một. Vì sao lại chọn thêm một người nữa, mà còn là kẻ có thần lực yếu đến mức vô dụng như thế này. Ngươi cần phải cho chúng ta một lời giải thích!” Kì lão sư lớn tiếng.
“Đúng đó, đúng đó, kính mong Tiết trưởng lão phải giải thích rõ ràng. Như vậy, chúng đệ tử mới tâm phục khẩu phục được” Đám đệ tử bắt đầu nhốn nháo.
“Câm miệng!” Tiết trưởng lão hét lớn. Cả sảnh viện im lặng như tờ. “Từ trước đến nay, học viện chưa từng có quy định mỗi đợt chỉ tuyển một người. Nếu trong số các ngươi có ai không phục, thì cuốn gói rời khỏi đây đi!” Tiết trưởng lão cố ý tăng thêm áp lực ở câu cuối cùng khiến đám người lão sư cùng đệ tử hoảng sợ, không dám ý kiến gì thêm.
Thấy không ai còn dám gây náo nhiệt nữa, Tiết trưởng lão nhìn Cảnh Chính và Đề Đề nói: “Cảnh Lạc, Đề Đề. Từ nay hai con chính thức trở thành đệ tử thứ năm mươi mốt và năm mươi hai của Thiên Niên Hạc Môn ta. Đề Đề, con là được thu nhận sau. Con gọi Cảnh Lạc một tiếng sư huynh”.
“Dạ, thưa Tiết trưởng lão” Đề Đề vui vẻ quay sang nhìn Cảnh Chính gọi “Cảnh Lạc sư huynh”. 
Sau khi kết thúc lễ bái nhập môn, Cảnh Chính và Đề Đề cùng đi theo Bồ Đào về nơi ở. Đề Đề ở Trúc Lâm Viện, Cảnh Chính ở Đào Hoa Viện cách nơi ở của Đề Đề không xa.
Tối đến, khi Cảnh Chính đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì âm thanh của Tiết trưởng lão truyền đến: “Đến Nguyệt Hồ”.
Nhận được tin truyền âm, Cảnh Chính xoay người liền xuất hiện tại nơi hẹn.
“Ngươi là ai? Đến nơi này có mục đích gì?” Tiết trưởng lão lạnh giọng hỏi.
“Tiết trưởng lão, ta là Cảnh Chính, Thái tử điện hạ của Thiên tộc” Cảnh Chính cười đáp. Việc Tiết trưởng lão nghi ngờ thân phận của hắn không làm hắn ngạc nhiên, bởi ngay từ ban đầu, chính hắn đã cố ý để lộ một ít tin tức cho Tiết trưởng lão.
Tiết trưởng lão sửng sốt, cúi đầu hành lễ: “Thái tử Điện hạ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.