Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 3: Đổng gia nương tử




Đinh Hạo đã chết. Tin tức này sau khi được truyền ra khắp đại viện Đinh gia, ngay cả một làn sóng rung động cũng không xuất hiện. Mặc dù thân thế của Đinh Hạo ở Đinh gia là một trong những đề tài bị kiêng dè nhất, nhưng là các hộ lâu đời trong thôn vẫn biết một chút chuyện xưa, bọn họ chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng, than thở một câu: " Đứa bé đáng thương, chết đi cũng tốt, chết đi cũng tốt, sớm chết sớm đầu thai à…"
Đinh Hạo sống lại. Tin tức này ở cái thôn trang này còn lớn hơn nữa nhưng trong đại viện của Đinh gia vẫn là không có một chút nào gọi là oanh động cả, nhưng là lúc này ngay cả người không rõ thân thế của hắn cũng nói: " Đinh Hạo này, thật đúng là người càng tiện nhân, sống lại càng dai, cũng là, chết tử tế không bằng còn sống à…"
Vị Đinh nhị thiếu gia kia, trở về từ Khúc Họa quán, khoan khoái, ngâm nước nóng tắm, uống bát súp tốt nhất, nghe nói Đinh Hạo từ cõi chết trở về, cười to ba tiếng nói: " Tiểu tử này thật đúng là rất cố gắng. Nghe nói người đã chết giả, đều đã đi qua cầu nại hà, có thể nhớ được một chút cảnh tượng âm phủ, nên gọi hắn tới nói cho ta nghe một chút mới được."
Ngoài phòng nước đóng thành băng, hắn trong phòng ấm áp như xuân. Trong phòng có đỉnh bằng đồng lớn, bên trong có than không khói phả ra từng trận khí nóng, mặc áo bào rộng thùng thình vẫn cảm thấy khí nóng phả vào mặt. Một thị nữ mặc nội y bằng lụa đang ngồi trên đùi hắn. Mĩ nhân này áo nội y khiêu gợi bó sát vào thân, làm nổi bật lên cái eo nhỏ tuyệt vời cùng các đường cong bên ngoài thêm phần hứng thú.
Nàng vốn có bảy tám phần nhan sắc, khéo léo trang điểm, ăn mặc tinh tế, lập tức hiện ra mười phần nhan sắc, Đinh nhị thiếu ôm thân thể mềm nhũn ngào ngạt hương thơm của nàng, nụ cười dâm đãng tay không ngừng di chuyển trên bộ ngực đồ sộ của nàng, nữ nhân kia xuân tình nhộn nhạo, liếc mắt nhìn hắn một cái, cười rộ lên ha hả, cười tới mức đôi nhũ phong đồ sộ trước ngực kia không ngừng phập phồng.
Chẳng qua Đinh nhị thiếu đêm qua miệt mài cả đêm, đã bị các hồng cô nương của khúc họa quán thổi tiêu lộng nguyệt dùng công phu dâm xảo của bản thân mình, làm hắn nhất thời không dậy nổi dục vọng thượng mã nữa. Kêu Đinh Hạo tới nói cho hắn, hắn cũng chỉ là nói vậy thôi. Đinh gia đại viện chín vào chín ra, càng đi vào nội viện càng xa hoa, người sai vặt, tôi tớ, đứa ở, người làm công, hạ nhân, nội viện chấp dịch, tam lục cửu lưu phân rõ ràng rành mạch. Giai cấp trong Đinh gia đại viện phân cấp rõ ràng, bảo vệ nghiêm mật, một tôi tớ nho nhỏ, nào có tư cách tiến vào trong nội trang mà thấy hắn.
Đinh Hạo sau khi tỉnh lại, sốt cao liền lui như kỳ tích, nhưng thân thể suy yếu, chưởng quản chấp sự ngoại viên khai ân, cho hắn nghỉ ngơi hai ngày. Trong hai ngày, Đinh Hạo mỗi ngày đều chạy tới Đinh phủ, rất nhiều điều tồn tại trong trí nhớ của hắn đều dần dần rõ ràng rành mạch hơn, hắn đã có thể thích ứng với thân phận trước mắt, có thể lợi dụng thân phận chất phác nhát gan kia của Đinh Hạo để che dếu sự tồn tại của mình, nhưng tâm trí hắn luôn suy nghĩ, luôn luôn hy vọng có thể tìm ra con đường khác không giống như Đinh Hạo cũ.
Hắn không phải là một người có ý chí lớn, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, vui vẻ khi thấy đủ luôn là câu châm ngôn của hắn, nhưng cũng không ý nghĩa hắn có thể thản nhiên chịu làm gia đinh tiện dịch. Tại đây cấp bậc sâm nghiêm, thời đại phân cấp rõ ràng, một hạ nhân, một gia nô tiện dịch, căn bản không phải là một người hiện đại có thể tưởng tượng, hắn nghĩ muốn nhảy ra khỏi đây, hắn tựa như một con ruồi bọ đậu trên một tấm thủy tinh, trước mắt toàn là một màu trắng, tìm không ra một lối đi cho mình.
Trong trí nhớ được kế thừa của hắn, hắn biết thân thế mình mờ mịt. Kiếp trước hắn ở cơ sở công tác vài năm, thay đổi tới vài xã khu, cũng nhìn nhiều, nghe nhiều chuyện cha mẹ lang tâm cẩu phế. Người cha hỗn đản bắt con gái mình ăn uống nước rửa chén, người cha bắt đứa con mới năm tuổi của vợ trước đánh gãy xương còn tra tấn đổ dầu mỡ sôi vào miệng nó nữa, mẫu thân cầm thú sợ con chồng trước làm mình không tái giá được, cho con thân sinh uống trừ sâu… Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Thế nhưng những việc cầm thú như vậy bình thường có viết ở trên mặt đâu, Đinh lão gia đâu? Đều là cốt nhục của hắn, hắn đối với một người lại có thể phụ từ tử hiếu, đối với một người lại dửng dưng như người qua đường, nguyên nhân cũng chỉ là vì một thứ, một bên là con của người môn đăng hộ đối, một bên là kết quả của một lần hắn rượu sau làm việc thất đức, một là đứa con truyền lại hương khói của hắn, một đứa lại là thể hiện sự nhục nhã, người này thật đúng là " yêu ghét rõ ràng." à.
Rơi xuống ruộng đất này, hắn phải làm cái gì bây giờ? Thời đại này của hắn, cơ hồ không thể nào rời khỏi đinh gia đại viện, tin tức bên ngoài, phần lớn là nghe được từ các chấp dịch của quý phủ, từ trong miệng bọn họ có thể hiểu biết rất ít các tư liệu để phân tích, thế giới này cùng với lịch sử hắn biết rõ là vô cùng giống nhau, trên địa lý, phương bắc Đại Tống là một bộ tộc du mục cường đại, mặt đông là biển rộng, phương tây cũng có một tiểu vương quốc bộ lạc du mục nho nhỏ Tây Vực,. nhưng là chi tiết phát triển lại không giống lắm. Đinh Hạo hoài nghi, có phải có người xuyên qua tới đây làm thay đổi lịch sử triều đại trước, ít nhiều cải biến vận mệnh biến hóa cùng lịch sử phát triển của toàn bộ thế giới, cho nên mới biến thành chỉ có tốt ở bề ngoài thế này.
Chẳng qua trước mắt mà nói, đây cũng không phải vấn đề chủ yếu, qua sử có thể biết trước một chút sự phát triển của thế giới, cũng là diễn biến trong mấy trăm năm, không thể thay đổi hiện trạng bây giờ của hắn, hắn hiện tại là một trong những hạ nhân hạ tiện của đại viện Đinh gia, nhiều lắm có thể sống một trăm năm, đây là hiện thực hắn không thể thay đổi, dù cho hắn biết trước năm trăm năm hay sau năm trăm năm.
Buổi chiều, mặt trời mùa đông có chút ấm áp, Đinh Hạo cuống quýt tới một tiểu viện nhỏ yên lặng, hắn suy tư một chút, nhớ tới nơi này là nơi các bác gái trong phủ dệt may, liền muốn xoay người bỏ về. Vừa quay người lại, thì thấy góc hành lang phía trước mặt có hai người đang đứng. Đinh Hạo dừng bước, đưa mắt nhìn đi, xem bóng dáng thì người có bóng dáng cao to kia có chút quen thuộc, một chiếc áo dài bằng vải bông với những hoa văn trang trí bên trên là những cây trúc xanh, đai lưng bằng lụa tơ tằm ngũ sắc lộ lên một miếng bích ngọc màu xanh biếc trong suốt, đầu đội mũ da chồn, cẩn thận suy nghĩ, đó chính là vị đinh nhị thiếu gia công tử mà mình hầu hạ ở kiếp này, Đinh Hạo khóe môi không khỏi lộ ra một tia ý tứ chua sót.
Phía trước Đinh nhị công tử một thiếu phụ mặc nội y màu xanh nhạt, thiếu phụ này ước chừng 17, 18 tuổi rồi, mặc một thân áo dài màu xanh nhạt, bên ngoài lại khoác thêm một tấm áo choàng bằng vải bông, mùa đông lạnh như vậy hẳn là phải mặc một tấm áo bông rồi, cũng không biết là bởi vì xiêm y cắt khéo, hay là thiên sinh lệ chất khó che lấp, một cái dây lưng tinh tế kết hình hoa mai lượn lờ mềm mại quấn quanh eo nàng, một chiếc mộc trâm cắm trên mái tóc đen như quạ của nàng, chiếc váy bằng vải thường, toàn bộ không có chút hoa văn trang sức nào, nhưng là hiện lên một vẻ thướt ta duyên dáng, cho người ta cảm thấy một luồng tiên khí trong veo như nước đi vào lòng người.
Đinh Nhị công tử đưa lưng về phía Đinh Hạo, không thấy hắn, hắn đang nhìn thiếu phụ quyến rũ trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ anh tuấn pha chút mị hoặc tươi cười ấm áp nói:
- Đổng gia nương tử, bản công tử từ xa đã gọi nàng, nàng đi thật nhanh, làm hại ta cơ hồ làm mất dấu nàng nữa, nàng tới đây làm gì vậy?
Thiếu phụ đối điện sắc mặt chóng mặt cúi đầu nói:
- Nhị công tử, quý phủ có vài món hàng dệt, đến tết là có thể dùng, lý đại nương nhờ nô gia diệt dùm, nô gia lúc này mới làm được, sợ làm trì hoãn việc sử dụng của quý phủ, vừa mới đưa tới cho đại nương.
Đinh Thừa Nghiệp nghe xong cười nói:
- Bản công tử đã sớm nghe qua, Đổng gia nương tử nữ công gia chánh mười dặm tám thôn quanh đây đều biết, châm nương cửa Đinh phủ ta tuyệt đối kém hơn, có vật phẩm thiêu thùa nào quý giá đều sợ đám châm nương đó làm hỏng cả nên tất cả đều giao phó cho nương tử làm, hiện giờ xem ra, thật sự là nương tử có một đôi tay sao lại xảo diệu như vậy?
Hắn vừa tán thương, vừa tiện tay túm lấy cổ tay áo thiếu phụ, cổ tay khéo léo, một chụp của hắn, làm thiếu phụ kia lắp bắp kinh hãi, vội vàng rút tay lại, từ trong lòng bàn tay hắn trượt ra ngoài, sau đó vội vàng lùi lại, lông mày dựng lên có vẻ giận.
Thiếu phụ này mềm mại thanh tú như một cây hoa lan, Đinh Thừa Nghiệp cảm thấy đầu ngón tay vẫn còn dư lại một chút trắng mịn màng, dâm tâm trấn động, ánh mắt mang chút tà ý, nóng rực thêm vài phần, hắn lông mi nhướng lên, ôn nhu nói:
- Đổng gia nương tử, vì sao phải sợ ta như vậy, chẳng lẽ … nàng không nhìn ra tâm ý của bản công tử đối với nàng sao?
Thiếu phụ kia mặt đỏ bừng, nói nhưng vẫn còn nhỏ giọng tử tế:
- Nhị công tử, xin ngài hãy tự trọng, Đổng La là người đã có chồng.
Đinh Thừa Nghiệp ngạo nghễ nói:
- Sao lại thế được? chưa nói việc họ Đổng đã đoản mệnh sớm quy thiên, cho dù hắn còn sống, có tư cách gì đoạt nữ nhân với Đinh nhị công tử ta? La đông nhi, nàng biết bản công tử thích nàng bao nhiêu không? Cho dù là ở Khúc họa quán ngủ với các cô nương rất khéo léo rất vui vẻ nhưng bản công tử trong lòng đều nghĩ tới nàng. Nàng là một đóa hoa còn trẻ, chẳng lẽ chịu được nỗi khổ cô đơn tịch mịch? Ai cũng vậy… theo bản công tử đi, chỉ cần theo bản công tử, vinh hoa phú quý cả đời nàng còn phải thiếu sao….
- Nhị công tử!
Nữ nhân bị kêu khuê danh là La Đông Nhi kia xấu hổ, thanh âm đã hơi cao một chút:
- Đổng La tuy rằng gia cảnh bần hàn, thân phận hèn mọn cũng là một gia đình thanh bạch trong sạch, một người trong sạch thanh bạch, nhị công tử là thiếu gia nhà giàu có, đã đọc sách hiểu lễ nghĩa, lại có công danh trong người, làm sao có thể nói như những lời như vậy, nếu nói ra ngoài, liệu có thể làm người được nữa hay không? Nhị công tử, xin cáo từ, ta phải đi.
Đinh Thừa Nghiệp nghe xong thản nhiên không hờn giận, hắn trời sinh phong lưu, thiếu phụ lương gia có sắc đẹp quả thật là vưu vật. Hắn xem ra nữ nhân con nhà có giáo dục không giống với các phụ nhân thông thường khác, lại có được một tư vị mất hồn, cho nên nhất thời ham thích.
Thâu tình là cần phải có, cầm kỳ thư họa, nói năng nhã ý, không chỗ nào là không có. Đinh Thừa Nghiệp bề ngoài anh tuấn, đọc đủ thi thư, ngâm gió ngợi trăng, lộng trúc điều tranh, quân bài đá cầu đều tinh thông, đúng là một nam tử phong lưu tao nhã, những phụ nhân lương gia bị hắn coi trọng, chỉ cần hắn thi triển thủ đoạn, đều ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng ai biết là người phong lưu đứng đầu như hắn lại bất lợi như vậy, hết lần này tới lần khác ở trước mặt thôn phụ này lại không có chút biện pháp nào, La Đông Nhi vừa mềm vừa cứng, mặc dù lưỡi hắn rực rỡ như hoa sen, nhưng vẫn không chịu mắc câu.
Từ nhỏ tới lớn, hắn muốn gì có đó, còn không có chuẩn bị kĩ sao. Nếu không phụ thân hắn gia giáo nghiêm khắc, bình thường sử dụng bạc đi thanh lâu kỹ viện, còn có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hắn, nếu biết hắn chiếm đoạt vợ của người ta sẽ không tha cho hắn, đây là lời nói làm cho tâm hồn hắn có chút cố kỵ chứ không hắn đã sớm cường đoạt trong sạch của vị quả phụ nhỏ tuổi này rồi.
Nhưng làm lần nữa bị nhục, Đinh Thừa Nghiệp đã hết sạch kiên nhẫn, hắn vất đi phong độ phong lưu nho nhã, trong mắt đã lộ ra vẻ hung ác, tức giận nói:
- La Đông Nhi, Đinh gia ở vùng này, là thế lực lớn nhất toàn bộ Phách Châu thành, ngươi không phải không biết, bản công tử thiếu gì nữ nhân? Ta để mắt tới ngươi, là phúc khí của ngươi rồi ….
- Ta, không phải là của hiếm!
Đổng la thị đối chọi gay gắt, vẻ bối rối ngượng ngùng dần dần bị thay thế bằng vẻ mặt cương nghị.
- Ngươi…
Đinh Thừa Nghiệp lửa giận bốc lên trong người, nhất thời quên mất thiệt hơn, đã nghĩ lập túc ôm lấy tiểu nương tử mỹ nhân này mãnh liệt một phen để giải cơn khát, nói không chừng toàn bộ phòng tuyến của nàng từng bước bị thất thủ thì sao, hoàn toàn làm cho hắn thỏa mãn tâm ý của mình. Không ngờ bả vai của hắn vừa động, phía sau có tiếng ho khụ, khô cằn nói:
- Tiểu nhân ra mắt nhị thiếu gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.