Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 28: Bảo sát hiết dưỡng




Bắc quốc đích xác đã xảy ra việc lớn. Hoàng đế Bắc quốc Da Luật Thuật Luật ngày ngày uống rượu, không để ý tới chính sự, hơn nữa đam mê giết người. Chẳng những giết quan lớn trong triều đình, đầu bếp cạnh thân, dưỡng lộc nhân, dưỡng lang nhân, người hầu, hơi có chút hờn giận là động cái giết người, đến nỗi lòng người mất dần.
Đại thần Tiêu Tư Ôn thấy tình cảnh như vậy, nhân cơ hội liên lạc với một nhóm quý tộc trong triều, mua được một nhóm đầu bếp với người hầu bên người hắn không chịu được sợ hãi, dấu vũ khí trong người tiến vào tẩm trướng mưu đồ ám sát. Nhưng là trong triều đình vẫn còn nhiều quý tộc trung thành với Da Luật Thuật Luật, nghe vậy rất bất mãn, đều tập kết binh lực thảo phạt phản nghịch, bắc quốc nổi loạn, tự nhiên không rảnh để xuống nam.
Khi người phương bắc vội vàng lui binh, Quảng Nguyên tướng quân Trình Thế Hùng còn nghĩ trong đó có gian trá, cho nên không dám lơi lỏng, hắn một mặt nghiêm mật phòng bị, một mặt phái thám mã đi hỏi thăm tin tức, cho tới hai ngày trước, tin tức mới được đưa về. Hiện giờ rất nhiều dân chúng thành Quảng Nguyên còn không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ trong đó. Không Không đại sư cùng giới quyền quý thành Quảng Nguyên kết giao sâu, hai ngày nay lại có khách nhà quyền quý vào tự dâng hương, lúc này mới biết được tình hình cụ thể và chi tiết.
Đinh Ngọc Lạc được tin rất vui mừng, vui mừng tới mức không thể tự kiềm chế, hai hàng nước mắt tuôn rơi làm cho Không Không đại sư kinh ngạc không thôi. Sau đó hỏi ra mới rõ ngọn nguồn, sau một phen an ủi liền mời Đinh đại tiểu thư tạm nghĩ trong phòng khách, Đinh Ngọc Lạc tự nhiên không chịu, mặc dù giặc phương bắc đã lui, nhưng lương thảo bọn họ đã tới muộn năm ngày, tuy là lúc thái bình, những nếu sai ước hẹn cũng sẽ bị trách phát, lương thực nếu đem được tới nhanh chóng vẫn là rất tốt.
Lập tức Đinh Ngọc Lạc nói nỗi khổ của mình, đại đội nhân mã chỉ nghỉ tạm tợi Phổ Tề Tự, rồi tiếp tục chạy đi. Để tránh cho mọi người lơi lỏng, tin tức liên quan tới giặc phương bắc rút lui cũng không dám lộ ra với ai, chi đi thăm hỏi Đinh Hạo, kể lại tỉ mỉ một lần với hắn. Đinh Hạo nghe xong cũng rất là mừng rỡ.
Nhân bệnh tình của Đinh Hạo có chuyển biến tốt, mà đoàn xe còn có ít nhất một ngày lộ trình nữa. Đinh Ngọc Lạc đành lưu hắn lại Phổ Tề Tự tĩnh dưỡng. Đoàn xe trước khi đi, Đinh Ngọc Lạc tìm Không Không đại sư, quyên góp năm trăm lượng tiền dầu vừng, xin đại sư chiếu cố cho Đinh Hạo.
Không Không đại sư vui vẻ đáp ứng, miệng đáp ứng: " Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tầng tháp phật. Tuy nữ thí chủ không nhờ vả, lão nạp cũng sẽ tận tình chăm sóc thí chủ này. Ở trong chùa lão nạp có một chỗ khá tốt, phía sau tự có một con suốt, bốn mùa đều chảy, nước suối như sôi, lấy nó mà tắm rửa có thể xua đuổi được phong hàn. Đinh thí chủ ở lại trong chùa tĩnh dưỡng, lão nạp có thể an bài cho Đinh thí chủ ở gần suối nước nóng, trong dùng dược tề, lại dùng suối nước nóng, có thể mau chóng khỏi bệnh, nữ thí chủ cứ yên tâm."
Thấy lão hòa thượng nhiệt tình đáp ứng, Đinh Ngọc Lạc mới yên lòng, lại đi gặp Đinh Hạo một chút, sau đó tự mình chỉ huy đoàn xe tiếp tục xuất phát hướng tới Quảng Nguyên thành.
Phổ Tề tự được người ta cho nhiều ngân lượng như vậy, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đối với vị khách nhân lưu lại cũng mười phần chu đáo. Tiễn bước đoàn người Đinh đại tiểu thư đi, thủ tọa Không Không liền an trí cho tiếp khách tăng Huyền Pháp dẫn Đinh Hạo tới phòng sau tự. Đinh Hạo vào chùa chiền, cản gió chống lạnh, lại được dùng hai chén nước đường với gừng nóng để khử lạnh, cả người liền thấy thoải mái hơn rất nhiều, lúc này đã có tinh thần rồi. Lập tức có hai tiểu sa di đi cùng hắn, đi qua mấy ngôi đền nguy nga tráng lệ, tới một nơi phía sau chùa thanh tĩnh u nhã, hồng mai nở rộ.
Trong hậu viện có đình tháp, hồng mai khắp nơi, có một ao nước, uốn lượn khúc chiết, trên mặt nước còn bốc lên sương mù lượn lờ, cảnh thật giống như tiên cảnh. Đinh Hạo không nghĩ tới trong chùa miếu lại có chỗ đẹp như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
Huyền Pháp mang theo vài món đồ lặt vặt tới một tiểu viện nhỏ thì mở cửa phòng, lệnh cho sa di trải chăn đệm, khơi lò lên, cười với hắn nói: " Đinh thí chủ, mời tĩnh dưỡng cho tốt đi. Một ngày ba bữa, trước tiên uống chén thuốc, bần tăng đã phái người mang tới. Phía sau gian phòng ở này có một bồn tắm tự nhiên, đó là chỗ thông tới của suối nước nóng ngoài kia, nếu cảm thấy thân thể mình đã tốt hơn thì có thể tắm rửa ở trong đó."
" Đa tạ đại sư chiếu cố chỉ điểm." Đinh Hạo nhập gia tùy tục, hai tay hợp thành chữ thập, thi lễ với Huyền Pháp.
Huyền Pháp đáp lễ lại cười nói: " Không cần đa lễ, không cần đa lễ, sau tự này phong cảnh tao nhã, chính hợp cho tĩnh dưỡng. Nhưng là đi ra khỏi cửa tới bên phải, có một cây cầu nhỏ bắc qua ao nước, xin thí chủ chớ có xâm nhập, nơi đó có gia quyến của một vị hộ pháp bản tự đang ở tạm đó, không nên quấy rầy người ta."
Đinh Hạo vội vàng nói: " Đại sư yên tâm, kẻ hèn này sẽ ở chỗ này dưỡng bệnh, ở trong đây sẽ không đi lại lung tung."
" Ha hả, như thế, bần tăng cáo từ." Bần tăng tai to mặt lớn vừa nói xong liền mang theo hai tiểu sa di lui ra ngoài. Đinh Hạo đặt thanh than củi trong lò sang một bên, nằm lên trên giường đệm, thỏa mãn thở dài. Nhu cầu của con người luôn luôn thay đổi do nhân thời và nhân thế, lúc ở trong Đinh gia, hắn ngóng trông có thể thay đổi được thân phận cùng địa vị của chính mình, có thể sống cả đời thoải mái. Khi ở đại tuyết thương nguyên bôn ba nhiều ngày, lại gặp phải bệnh nặng, một chén thuốc nóng, một cái lò sưởi, một chiếc giường phủ đầy chăn ấm nệm êm, chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn.
Dùng thuốc của Không Kiến hòa thượng làm cho người ta uống mà muốn nôn mửa nhưng hiện giờ nhiệt độ trên người đã giảm dần, Đinh Hạo tay vắt lên trán suy nghĩ:
" Người phương bắc nội chiến mà lui bước, trận chiến này không thể nào diễn ra được, Đinh gia đại nạn xem như đã trôi qua. Chẳng qua, đã muốn vài ngày mới tới, quân đội Quảng Nguyên khó tránh khỏi lo nghĩ kinh sợ, chắc chắn sẽ làm khó dễ. Đinh Đình Huấn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tâm trí sẽ không giống người thường, việc này hắn sẽ không thể nào không đoán trước được, hẳn là đã sớm có điều giao phó cho Đinh Ngọc Lạc. Ta chỉ là hạ nhân Đinh gia, việc đưa biếu tiếp đoán gia đình quyền quý không tới phiên ta ra mặt, những gì nên làm ta đã làm cả rồi, thế thì cứ ở đây nghỉ ngơi tốt cho bản thân mình một chút đi."
Đinh Hạo băn khoăn ở trong phòng, tiếp khách tăng cùng hai tiểu sa di đi tới trước điện, đi qua một tiểu đình, đột nhiên thấy bên trong rừng thanh tùng có một góc tăng y màu xám chợt lóe lên, không khỏi dừng bước. Chăm chú nhìn lại, chỉ thấy dưới một cây tùng thấp có một cái đầu trọc bóng loáng xuất hiện như phật quang phổ chiếu vậy, được vệ sinh sạch sẽ không một chút tỳ vết nào.
Huyền Pháp không khỏi tức giận nói: " Bích Túc, ngươi làm cái gì ở đó thế?"
Người sau gốc thanh tùng hoảng sợ, vội vàng nhảy ra nói: " Thì ra là Huyền Pháp sư phụ, ha ha, tiểu hòa thượng có làm gì đây, vừa thấy có mấy con chuột lấy dầu thắp, bị đệ tử đuổi đánh chạy ra tới đây mà."
Người nọ đúng là Bích Túc, hắn ở Hoàn Thủy hãm hại đoàn xe Đinh gia một phen, sau đó đi tới Quảng Nguyên thành, so với bọn Đinh Hạo thì đi sớm hơn gần sáu canh giờ. Trên đường, thấy Không Không đại sư cùng hai đồ đệ của Phổ Tề tự, Bích Túc lẻ loi một mình, liền muốn kết bạn cùng đồng hành.
Lúc này Bích Túc rất ngoan ngoãn, hắn tự biết mình đối với Phật học là dốt đặc cán mai, rất nhiều quy của của Phật gia cũng không biết chút nào, cho nên liền xưng là vừa mới xuất gia cùng sư phụ, không ngờ trên đường đi gặp phải tặc đánh chết sư phụ, một mình một người lưu lạc giang hồ..vân…vân… Lúc nói nước mắt nước mũi giàn giụa, thê thảm vô cùng, Không Không đại sư thấy lòng trắc ẩn nổi lên, liền cho hắn cùng đi theo. Bọn họ trên đường đi cũng gặp phải Bạo Phong Tuyết, bởi vì bọn họ là đi bộ không mang theo nhiều đồ, lại đi đường chính cho nên tới sớm hơn Đinh gia lương đội hai ngày.
Bích Túc hoa ngôn xảo ngữ, chính là có muốn có người chăm sóc dẫn ra khỏi cánh đồng bát ngát thôi, vừa tới Phổ Tề Tự hắn liền nghĩ muốn lẩn trốn tới thành Quảng Nguyên tìm khoái hoạt trong thành. Không nghĩ vừa tới được hậu viện trong chùa thì gặp được một vị quý nhân, chính là nữ quyến của hộ pháp thí chủ của chùa là Trình Thế Hùng Trình tướng quân. Lần này tới Phổ Tề tự, liền cúng tiền dầu vừng cho chùa tới một vạn hai, nhất thời lòng tham của hắn nổi lên, người này giàu có như vậy, có thể lấy trong người hắn ra một tấm ngân phiếu, không chừng có thể ngay tức khắc trở thành phú ông.
Bởi vì có tâm tư này, hắn mới giả bộ thành một bộ dạng muốn thành tâm xuất gia, trước tiên làm một tiểu sa di ở trong chùa, tìm kiếm cơ hội lấy trộm tiền tài của người kia. Việc của Đinh gia hắn đã sớm bỏ ra đằng sau gáy lâu rồi, hiện giờ lại nghe nói đoàn xe Đinh gia đã đi xa, hắn không biết tên oan gia từng phá hỏng chuyện tốt của mình vẫn còn ở lại chỗ này.
Huyền Pháp trở mình một cái xem thường nói: " Công đức điện đã được quét dọn sạch sẽ chưa, dầu thắp đã được thêm đầy chưa."
Bích Túc khuôn mặt tươi cười nói: " Đều vảy nước quét nhà sạch sẽ rồi, dầu thắp cũng được thêm đầy." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Huyền Pháp hừ một tiếng nói: " Vậy trở về phòng đi, sau tự này cũng là nơi ngươi tùy tiện tới được sao? Nơi này có quý nhân ở, chớ có quấy nhiễu người ta."
" Vâng, vâng, Bích Túc quay về ngay."
Huyền pháp là tri khách tăng, rất so đô lợi hại trong chùa, đối với tiểu sa di ăn không ngồi rồi này hắn rất không vừa mắt nhưng mà tiểu sa di này là do Không Không sư thúc từ bi mang về nên không thể đuổi ra ngoài được. Hắn đành phất tay một cái, nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo bóng dáng tri khách tăng Huyền Pháp, Bích Túc thu lại khuôn mặt đang tươi cười của mình, hung hăng mắng: " Con mẹ nó, nghĩ Hồn Thân Thủ Bích Túc ta là ai, đường đường là một nam tử hán lại bị con lừa ngốc này dùng cẩu nhãn hô đến gọi đi. Hừ, sớm muộn gì lão tử cũng phải cho ngươi mở to mắt mà xem."
Nói xong, hắn dáo dác liếc mắt nhìn qua cầu sang bên kia hồ nước, cười gằn một tiếng, lúc này mới trở về công đức điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.