Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 26: Trăng sáng




Đêm khuya, gió ngừng thổi tuyết ngừng rơi, đoàn xe cũng dừng lại. Hành lý vứt bừa bãi khắp nơi, mọi người nằm ngổn ngang dựa vào trướng bồng, bao đồ mang theo, có người nằm ngủ luôn trên tuyết, ai cũng khoác kín áo da chỉ chừa lỗ mũi rồi cùng chìm vào giấc ngủ say.
Đinh Hạo thấy toàn thân xương cốt như rời ra từng mảnh, rõ ràng mệt tới cực điểm nhưng vẫn một mực bảo trì tỉnh táo. Trong lòng hắn đấu tranh dữ dội mà tinh thần vẫn duy trì trạng thái phấn khích, không biết là do uống rượu hay là do chỉ huy nhiều người như thế này đã làm nảy sinh một cảm xúc mạnh mẽ trước nay chưa từng có. Tao Trư nhi đã ngủ say, cả người cuộn vào trong chăn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Đinh Hạo nhẹ nhàng đứng lên rón rén ra khỏi trướng bồng. Trăng sáng sao thưa gió mát thổi đến làm tinh thần hắn trở nên tỉnh táo lạ, hưng phấn trong lòng dường như cũng bị đè nén xuống. Bên cạnh có mấy người dùng bao đồ để chắn gió thay cho trướng bồng làm chỗ ngủ, Đinh Hạo ôm chặt áo khoác đi qua những người này đầu ngửa lên nhìn bầu trời đêm…
Đinh Ngọc Lạc vẫn chưa ngủ, sau khi sắp xếp ổn thoả đội ngũ giao cho người dưới làm tiếp nàng mệt mỏi rã rời, mãi đến khi doanh địa đã hoàn toàn an tĩnh mới trở về, nhưng chưa được bao lâu do không yên lòng nàng lại rời trướng bồng đi vòng quanh nơi trú quân. Nàng không biết trong khoảng thời gian này đã đi được bao lâu, còn cách Quảng nguyên bao xa, khắp nơi đều bị tuyết trắng che phủ. Bọn họ đã lạc vào giữa vùng hoang vu, bọn họ chỉ có khả năng xác định đại khái phương hướng tiến đến mục tiêu, ngay cả Phùng đầu lĩnh cũng không thể xác định rõ ràng đã tới địa phương nào thì nàng làm sao mà yên lòng được.
Sau khi thăm dò quanh quẩn một hồi lâu nàng lại nghĩ đến sự an nguy của Đinh gia, bởi vậy nàng nghĩ đến phụ thân mình, nàng vẻn vẹn mới một lần vận lương đã gặp phải nhiều khó khăn như vậy, nếu như không có Đinh Hạo đột nhiên ra mặt thì chỉ bằng bọn họ những người vốn chưa từng đi xa này, chỉ sợ đội ngũ bây giờ vẫn còn ở trong trấn. Phụ thân năm đó chỉ bằng vào bàn tay trắng đã gây dựng được sự nghiệp, mỗi phần tài sản là một phần khổ cực.
Nàng cả người ướt sũng đi không mục đích, tư tưởng trĩu nặng trong lòng rất lâu sau mới quay trở lại doanh địa hướng trướng bồng mình, bỗng nhiên nàng nghe loáng thoáng thấy tiếng hát. Đinh Ngọc Lạc nhất thời giật mình, đêm hôm khuya khoắt mọi người đều mệt mỏi gần chết làm sao có thể còn có người hát? Chẳng lẽ là quỷ? Đinh Ngọc Lạc mạnh mẽ ức chế nỗi sợ hãi, nghiêng tai lắng nghe cả nửa ngày mới nắm chặt bảo kiếm nhẹ nhàng tiến đến.
"Ngã thị nhất thất lai tự bắc phương đích lang
Tẩu tại vô ngân đích khoáng dã trung
Thê lệ đích bắc phong xuy quá
Mạn mạn đích hoàng sa lược quá
Ngã chích hữu giảo trừ lãnh lãnh đích nha
Báo dĩ lưỡng thanh trường khiếu
Bất vi biệt đích
Chích vi na truyện thuyết trung mĩ lệ đích thảo nguyên…"
( Ta là một con sói cô độc tới từ phương Bắc xa xôi.
Chạy khắp cánh đồng bát ngát vô tận
Gió bắc thê lương thổi qua
Cát vàng chầm chậm lướt qua
Ta chỉ lạnh lùng cắn chặt hàm răng
Gầm lấy hai tiếng thét dài
Không bởi gì hết
Chỉ bởi vì thảo nguyên mĩ lệ như trong truyền thuyết …)
( Bài: Lang – Tề Tần.)
"Ai đó?" Một tiếng quát nhẹ, giọng hát im bặt, Đinh Hạo thoắt cái ngồi dậy yên lặng trong chốc lát, khẽ nói: "Đại tiểu thư…"
"A ngốc? Đinh Hạo!"
Đinh Ngọc Lạc theo tiếng đi đến: "Ngươi chưa nghỉ ngơi sao?"
"Ta không ngủ được"
"Ta cũng vậy…"Đinh Ngọc Lạc than nhẹ một tiếng tới bên cạnh ngồi xuống:
"Ngươi hát bài gì giai điệu thật kì lạ có điều rất dễ nghe…"
"Nga, đây là bài ca trên thảo nguyên phương bắc, chính là do lão ăn mày đã nói cho ta biết về xe trượt tuyết hát qua, giai điệu rất đặc biệt nên ta nhớ kỹ. "
Đinh Ngọc Lạc nói: " Vậy tên ăn mày này biết được xe trượt tuyết của người phương bắc, lại có một khúc hát thê lương như thế kiến thức thật không giống người bình thường, hắn gọi là gì?"
"Ách…. Hắn gọi là Hồng Thất Công". Đinh Hạo thuận miệng nói ra một cái tên. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Đinh Ngọc Lạc cũng không nghi ngờ, nàng đong đưa hai bàn chân mỏi nhừ khẽ thở dài:
"Các ngươi là nam nhân hoài bão so với đàn bà con gái chúng ta rộng lớn hơn nhiều, với tình trạng hiện nay mà ngươi còn có tâm tình ca hát, đối với ngươi …Ta chắng những không ngủ được mà ngay cả cơm ăn đều không vô. "
Đinh Hạo cười khổ nói: "Đại tiểu thư quá khen, ta đây cũng đang rất buồn phiền a"
Đinh Ngọc Lạc nói: "Nói bừa, ngươi phát sầu mà vẫn còn ca hát?"
"Đúng vậy ngươi không nghe nói qua nam sầu xướng nữ sầu…. Ách…. a"
"Ân?"
"Nữ sầu đi dạo quanh đi…. "
"Nga…cũng có chút đạo lý, ta đây đi dạo cả buổi giờ tâm tình cũng tốt lên rất nhiều rồi. "
Đinh Hạo đổ mồ hội lạnh thầm tự mắng một phen nói tránh đi: "Đại tiểu thư, mặc kệ tất cả chúng ta cứ đi từng bước một tiểu thư không cần lo lắng nội bộ mất đoàn kết. Điều duy nhất chúng ta có thế làm là dù cố hết sức cũng phải đến được Quảng Nguyên thành nghỉ ngơi. Tiểu thư là chủ nhân Đinh gia thời điểm này ngươi nhất định phải bình tĩnh nếu như người luống cuống thì coi như xong rồi. Còn nữa lương thực dù đưa đến được cũng phải mất vài ngày, người còn phải xốc lại tinh thần mọi người, phải chuẩn bị khơi thông quan hệ với họ, nếu người ngã bệnh thì làm sao bây giờ?"
Đinh Ngọc Lạc khẽ thở dài nói: "Ta hiểu, nhưng ta không tĩnh tâm được. "
Nàng nhìn phương xa mù mịt bỗng căm hận vỗ đùi nói: "Những man di này làm sao không chết, từ trước đến nay đều làm cường đạo, dù chính mình tự lập quốc vẫn hay hơn là làm cướp, hàng năm đều đến bắt người Hán, cướp lương thực. "
Đinh Hạo cười khổ nói: " Nói đi phải nói lại nếu thát tử không đến cướp, Đinh gia cũng không có phú quý giàu sang như ngày nay? Ta nghe Phùng đầu lĩnh nói quân đội chúng ta rất thiếu kỵ binh, xây công sự kháng địch dễ dàng nhưng muốn đuổi theo tiêu diệt địch nhân hai chân sao nhanh bằng bốn chân? Vậy phải chủ động chuẩn bị kế hoạch đối phó ở từng nhà, người ta muốn tới thì tới muốn đi thì đi tiểu thư bực cái gì? Người cũng không cảm thấy được chúng ta cũng không chịu thua kém mà hăng hái tranh giành sao, trên đời này rất nhiều đô thị phồn hoa, đất đai giàu có đông đúc từ đầu đến cuối đều do người Hán chúng ta chiếm, phong cảnh đẹp nhất, khí hậu tốt nhất thuỷ chung từ trước đến sau đều do người Hán hưởng dụng, ai đã từng bị chiếm đoạt?"
Đinh Ngọc Lạc tới hôm nay đã quen nghe Đinh Hạo giải thích cũng chẳng hề ngạc nhiên chỉ ở bên cạnh lắng nghe, Đinh Hạo nhìn về phương bắc mênh mông núi non nhẹ giọng nói:
"Ta hiện tại đã biết rõ một đạo lý, có được tất có mất, lão thiên gia rất công bằng hắn cho ngươi vùng đất giàu có và đông đúc, ruộng nương để trồng trọt lương thực, cho ngươi cuộc sống nhàn hạ tự nhiên liền không thể cho ngươi sức mạnh cường đại nhất, thiên hạ chỉ cần nơi có mặt trời chiếu đến chính là địa phương của chúng ta, còn tất cả đều trở thành hán tộc? Những người du mục dựa vào nước mà ở, dựa vào khí trời, đồng cỏ, gia súc mà sống, cuộc sống so với chúng ta khổ hơn trăm lần, một người thường xuyên đói bụng đương nhiên so với người cơm áo không lo tất phải tàn nhẫn hung ác hơn.
Một người không cơm ăn không áo mặc khẳng định liều mạng hơn, dũng mãnh hơn so với người không lo cơm áo gạo tiền. Một người từ nhỏ ngồi trên lưng ngựa chưa từng ở cố định, dựa vào cưỡi ngựa bắn cung săn bắn để duy trì cuộc sống dĩ nhiên so với binh lính huấn luyện thì kỹ năng phải hơn. Trừ phi… có một ngày, đánh trận không còn dựa vào quyền cước, đao thương và khí giới nữa nếu không tại phương diện này chúng ta đích thực là kém hẳn một bậc, đó là nguyên do mỗi khi chúng ta tranh đấu đều bị tổn thất nhiều chẳng qua người hán chúng ta có vốn nhiều nên cuối cùng vẫn có thể một lần nữa làm lại từ đầu nhưng bọn thát tử thì sao? Mặc kệ là họ mạnh mẽ đến đâu chỉ cần bị chúng ta đánh ngã sẽ không đứng lên được. "
Đinh Ngọc Lạc có chút suy nghĩ gật gật đầu nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, sẽ có lỗi với tổ tiên khi con cháu gặp phải khó khăn không gượng dậy được. Một quốc gia như vậy, bộ tộc như vậy mà một gia đình cũng là như vậy…"
Nói đến nơi này, lòng của nàng bỗng nhiên áy náy khẽ động:
"Đại ca nếu như không có khả năng khôi phục như trước kia, chỉ cần là không ngốc, mặc dù vẫn còn con trưởng nhưng chung quy vẫn không thuận tiện đối xử với mọi người, ra mặt giải quyết nhiều sự việc, khi đó ắt phải thừa nhận người khác làm, với tính cách hắn như vậy Đinh gia chẳng phải………A ngốc vốn là nhị ca của ta, phụ thân nếu có thể không hề câu nệ mẫu thân hắn có thân phận tiểu tỳ thấp hèn cho hắn nhận tổ tông thì …., nhưng phụ thân sẽ thừa nhận hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.