Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 12: Không được hồ đồ




Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Lưu Xuân Na lời nói hết sức dịu dàng lại có phần nũng nịu hỏi: – Anh Thiên, có phải anh hối hận rồi không?
Nghe cô hỏi, hắn lắp bắp nói: – Không phải.
Lưu Xuân Na nói: – Vậy là anh vẫn còn oán giận em sao?
Hắn nói: – Không có, trước nay đều không có.
Lưu Xuân Na nói: – Anh sợ em không chịu gả cho anh đúng không?
Hắn nói: – Đâu có, Xuân Na, Anh chỉ là không muốn làm điều gì có lỗi với em.
Lưu Xuân Na chợt dừng một chút nói: – Anh Thiên, em biết anh là người hiểu lý lẽ, thật ra em cũng không phải bồng bột nhất thời.
Hắn mơ hồ ừ một tiếng.
Lưu Xuân Na nói: – Nhưng anh không hiểu phụ nữ, em muốn, chẳng nhẽ anh không muốn sao?
Hắn đột nhiên cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, dường như có thứ gì đó từ trong cơ thể như muốn trào ra, hắn cố ôm chặt lấy cô, như sợ buông tay cô sẽ biến mất.
Lưu Xuân Na nhẹ nhàng nhảy lên trên, hai tay ôm chặt cổ hắn, đôi gò bồng núng nính như dính chặt lên lưng hắn.
Hắn hoàn toàn không hiểu nổi rốt cục là hắn ôm cô lên hay là cô tự nhảy lên, hắn lại sợ cô tụt xuống nên không thể không dùng sức nâng lấy cô.
Lưu Xuân Na nói: – Em cho anh, từ giây phút anh hùng hổ đấm Điền hói một quyền em đã muốn dâng hiến cho anh.
Hắn cảm kích nói: – Xuân Na, cảm ơn em.
Lưu Xuân Na thân hơi trườn lên nói: – Hôn em đi. Giọng nói lộ rõ hơi run.
Sở Thiên Thư cúi đầu xuống, đè môi mình lên môi cô, mũi hắn người thấy một mùi hương thơm nhục cảm đặc hữu. Hắn cảm thấy đôi môi cô còn nóng hổi hơn cả hai gò thịt trên ngực cô, khiến nhiệt độ môi hắn rất nhanh tăng cao, một loại khoái cảm tê tê đang chạy dọc cơ thể hắn.
Lưu Xuân Na chủ động đưa lưỡi ra tiến vào trong miệng hắn.
Hắn hôn cô, cố sức mà mút, dường như muốn nuốt trọn môi cô.
Một tay Sở Thiên Thư vuốt ve trên lưng cô, còn một tay sờ soạm lên trước ngực cô, cách một lớp áo tóm lấy một khối thịt.
Người cô thoạt đầu rung lên, nhưng không cự tuyệt.
Lập tức, Lưu Xuân Na đầu hơi nghiêng rồi xoay tới một bên, hổn hển nói: – Anh Thiên, sờ thế này không khoái lắm, để em cởi áo ra nhé.
Hắn buông lỏng tay ra.
Lưu Xuân Na tụt từ trên người Hắn xuống, từ dưới lên trên cởi bỏ từng chiếc cúc áo. Khi chiếc cúc cuối cùng được cởi ra, thứ đầu tiên đặp vào mắt Sở Thiên Thư là chiếc áo lót màu hồng phấn có viền hoa, mặt hắn lập tức đỏ bừng, tim đập loạn.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người con gái chỉ mặc mỗi đồ lót, trong lòng tò mò chết được.
Chiếc áo lót màu phấn hồng như hai đóa hoa đào nở rộ, còn có hình trái soan ở giữa, lại còn đính thêm cái nơ hình con bướm màu đỏ.
Hắn không tự chủ được, hai tay vươn ra khẽ nâng hai đóa hoa đào cực lớn lên, úp mặt vào cái rãnh sâu, lập tức ngửi được một mùi hương cơ thể rất riêng của con gái khó tả thành lời, khiến người ta chìm trong mê loạn.
Tim hắn vang lên những tiếng đập thình thịch điên cuồng.
Người Lưu Xuân Na chợt thẳng ra, cả người cô căng ra thẳng tắp, cô vẫn đứng im ở đó không có bất cứ động tĩnh nào.
Sau một lúc, Lưu Xuân Na nhẹ nhàng nâng đầu hắn, rồi trực tiếp kéo ngược cánh hoa đào lên.
Trước mặt Sở Thiên Thư, hai phần thịt trắng nõn trút bỏ khỏi lớp vỏ hoa, ban đầu là ngước lên trên một cách kiêu hãnh, sau khi thoát khỏi lớp áo thì buông xuống e thẹn, rồi nẩy lên vài cái, tạo thành một gợn sóng màu ngà sữa.
Lưu Xuân Na nắm tay hắn đặt lên chỗ bông hoa đào nở rộ.
Vừa săn chắc lại vừa mềm mại, nhẹ nhàng bóp lấy, tay có cảm giác mịn màng làm sao.
Hắn có thể cảm nhận được làn da cô đang dần biến đổi, trong chớp mắt đã nổi hết da gà lên, trong lòng bàn tay hắn, hai khối thịt chuyển từ mềm sang rắn.
Hai thân thể nóng rực lên, có cảm giác ướt át từ bàn tay lan dần lên mặt.
Lưu Xuân Na vùng khỏi tay hắn, theo đà uốn người, quay lưng lại với hắn, giơ tay cởi dây nịt thắt eo, nụng nịu nói: – Không được nhìn trộm. Nói xong liền bắt đầu cởi quần.
Tim hắn như nhảy dựng lên trong lồng ngực.
Cũng giống như những đứa con trai mới lớn khác, hắn cũng chất đầy những chờ mong và khát vọng trong chuyện nam nữ, nhưng dưới sự kích thích giác quan mãnh liệt và cảm xúc hưng phấn, hắn còn có một loại cảm giác chịu tội. Nghe được lời nói của cô thì không khỏi tự chủ cúi đầu xuống, không dám trực diện nhìn vào khuôn mặt phơi phới xuân của cô.
Lúc nhìn thấy đôi chân nhỏ bé của Lưu Xuân Na khuất vào phòng tắm mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy quần áo của Lưu Xuân Na vứt lộn xộn trên ghế, hắn liền nhặt lên vắt lên trên ghế, cả chiếc quần nhóc màu hồng viền hoa và lớp vỏ hoa đào cũng được để lên.
Hắn kìm lòng không nổi liền nhặt bông hoa đào lên mà vuốt ve, giống như một đứa trẻ tìm được một đóa hoa lạ trong rừng vậy, hưng phấn và tràn đầy tò mò.
Lưu Xuân Na trong phòng tắm nói vọng ra: – Anh Thiên, anh vào đây.
– Ừ, đến đây. Hắn trong lòng đầy thấp thỏm, vội vàng bỏ cái áo ngực đặt lên ghế rồi đi tới cửa phòng tắm.
Một thân thể nhỏ nhắn trần như nhộng hiện ra trước mắt hắn.
Cô có chút ngượng ngùng, thân mình uốn éo, chui vào trong bồn tắm, đứng vào một góc rồi vặn vòi nước.
Khi nước từ vòi phun xuống, người cô rụt về phía sau một chút, tránh cái vòi nước đang phun xuống kia.
Động tác của cô tự nhiên nhẹ nhàng, cùng lúc thân người hơi nghiêng, dường như không muốn hắn thấy rõ.
Hắn đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt như có lửa.
Cô chui xuống dưới vòi nước, để nước rơi xuống người rồi bắn lên trông như đang nhảy.
Hắn nhịn không nổi, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, từng giọt từng giọt nước dính trên gò má trên lọn tóc cô rớt xuống, rơi xuống vỡ tan tạo thành dòng chảy, dòng chảy cực nhanh vòng qua đường cong tuyệt đẹp. Lăn vào trong khu rừng rậm rạp rồi không tìm thấy nữa.
Hắn xem tới ngây người ra, máu nóng đều cuồn cuộn trào lên.
– Vào đây đi, anh cũng cùng tắm luôn. Lưu Xuân Na lấp lửng nói.
Hắn không biết là nên vào hay không vào, vẫn đứng ở cửa do dự không quyết.
Lúc đó, Lưu Xuân Na vươn một cánh tay ra nắm cánh tay hắn kéo vào trong.
Cứ như vậy là vào, nhìn thấy Lưu Xuân Na trần truồng, hắn ngây ngẩn cả người, không biết nên làm gì.
Lưu Xuân Na cũng không biết làm sao.
Trầm ngâm một lát, vẫn là Lưu Xuân Na lên tiếng trước: – Anh sao thế? Đồ ngốc.
Hắn quả thực là đồ ngốc, đầu váng mắt hoa, giống như uống quá chén vậy, lại giống như đang trong mơ.
Lưu Xuân Na bước ra khỏi vòi nước, giơ tay ra túm lấy áo pull của hắn kéo vào.
Tay cô rất mềm mại, rất mảnh mai, giống như trận gió nhẹ phẩy qua, lại giống như ngòi lửa bắt tới, da hắn bắt đầu thiêu đốt, có cảm giác như có lửa nóng bỏng.
Hắn nắm lấy đôi tay cô, đặt lên môi và hôn, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, ôn nhu như con mèo con.
Lưu Xuân Na lại một phen ngại ngùng, xoay người hướng lưng về phía hắn.
Hắn kìm lòng không nổi, đưa tay ra, mơn trớn trên tấm lưng trần của cô. Trên lưng còn nước đọng rất trơn, tay của hắn vô ý mà như cố tình trượt xuống phía dưới lưng. Tay hắn khẽ run lên, rồi hai bàn tay bị bị hút, dính chặt không buông.
Đang lúc Hắn hí hửng vuốt ve, Lưu Xuân Na xoay người sang, dùng đôi gò bồng cao ngất áp chặt vào ngực hắn.
Hắn đột nhiên có cảm giác một tia nóng chạy thẳng vào não, răng mài vào nhau tạo nên tiếng kèn kẹt, một lần nữa hắn lại chịu không nổi, dùng hết sức bình sinh tạo ra tốc độ nhanh nhất cởi áo của mình ra và ôm chặt cô vào lòng.
Khi hai làn da chạm vào nhau, hắn cảm thấy cô ấy lại một lần nữa khẽ run rẩy.
Hắn thận trọng vươn tay ra, nhẹ nhàng di động, lên trên, xuống dưới rồi tóm chặt lấy eo cô.
Phần da eo của cô ấy mới nhẵn nhụi làm sao, mới mịn màng làm sao, giống như làn nước vậy.
Hắn không kìm được mà cong người xuống, cái miệng vi vu trên cơ thể cô, từ lưng đến cổ, rồi lướt nhẹ lên tai.
Hô hấp của hai người đều trở nên nặng nề.
Hắn ôm lấy cô, lùi về phía trước nửa bước, bế gọn cô vào bồn tắm.
Vòi nước phun xuống, xối lên hai người họ, cảm giác nhễ nhại mà vui sướng.
Nước chảy xuống người, thân thể hai người họ đang nóng rừng rực, bây giờ đột nhiên được dội nước mát, không thể diễn tả nỗi cái cảm giác sảng khoái đó.
Hắn dùng hai tay ôm vào làn da trơn bóng của cô mà xoa. Sau khi khắp lượt da đã được xoa ướt, hắn lấy sữa tắm xoa nhẹ lên da cô. Mùi thơm sữa tắm lập tức lan tỏa trong không gian chật hẹp.
Cô cũng làm tương tự như hắn, bôi sữa tắm lên người hắn, nhưng có điều, khi tay cô bôi đến phần dưới ngực thì đột nhiên dừng lại, cô đã lén nhìn thấy cậu em trai của hắn.
Hắn đột nhiên kích động, khó kiềm chế được, dán chặt cơ thể vào cô.
Lúc này, Lưu Xuân Na dùng sức đẩy vào ngực Hắn, nói to. – Không được, ở đây không được.
Hắn hỏi: – Tại sao?
Cô nói: – Chàng ngốc, đợi lát nữa anh sẽ biết.
Hắn dừng lại, sau đó cả hai cùng tắm táp sạch sẽ.
Tắt vòi nước xong, hắn ôm lấy cô bước ra.
Lưu Xuân Na vùng ra khỏi lòng hắn, lấy trong túi ra một cái khăn vuông trắng, trịnh trọng trải lên chiếc giường đơn.
Hắn nhìn tất cả hành động của Lưu Xuân Na, trong lòng lại dâng lên một hồi xao động.
Cô kéo hắn nằm lên chiếc khăn vuông, rồi nhẹ nhàng ngồi lên người hắn.
Hai người hôn nhau điên cuồng, vuốt ve, rên rỉ, cuối cùng, hắn ra sức tiến vào cơ thể cô.
Hai người đều là lần đầu tiên, vụng về lại kích động, không được mấy hồi, hắn đã phun ra.
Lật người lại, trên chiếc khăn vuống trắng thấy lấm tấm vài vệt đỏ tươi, giống như màu đỏ của hoa đào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.