Blood X Blood

Chương 34: Một tinh cầu không có bao cao su




Làm chuyện những người yêu nhau nên làm, sẽ phải gánh vác hậu quả nên gánh vác.
Mọi người đừng quên, trong thế giới quỷ hút máu không sinh nở này, Sange là một tinh cầu không có bao cao su.
Cũng vì biết Huyết tộc không thể nào sản sinh đời sau, mà trước đó thí nghiệm của viện trưởng lão cũng chứng minh trứng thụ tinh thành phôi không thể nào sống sót, cho nên bản thân Cao Đại Bàn cũng mất một thời gian rất lâu mới tiếp nhận được sự thật mình đã mang thai này.
Tuy rằng chưa bao giờ có kinh nghiệm mang thai, chung quanh cũng không có dụng cụ gì có thể kiểm tra, nhưng không nói đến các phản ứng linh tinh như khó chịu nôn mửa chán ăn buồn ngủ mệt mỏi, trong thân thể có thêm một sinh mệnh, mình luôn mơ hồ cảm giác được.
Không biết có phải vì dị chủng kết hợp hay không, sự tồn tại của sinh mệnh mới này mang đến cảm giác mãnh liệt dị thường! Làm cho người ta dù thanh tỉnh hay là trong lúc ngủ mơ đều có cảm giác rõ ràng, khiến Cao Đại Bàn muốn làm ngơ hoặc là lừa mình dối người cũng không được……
Cao Đại Bàn mới hai mươi tuổi, phản ứng đầu tiên đương nhiên là sợ hãi!
Mình đã chuẩn bị để trở thành mẹ sao?
Đã chuẩn bị sinh ra một đứa bé không phải con người sao?
Đã sẵn sàng thật sự dung nhập trở thành một thành viên của thế giới xa lạ này sao?
Chưa, chưa, chưa hề!
Cao Đại Bàn ôm đầu rên rỉ…… Nếu đứa nhỏ trong bụng giống như trong phim [ Alien Raiders ] là một con sâu ký sinh phá ngực mà ra thì biết làm sao đây?! Hoặc là con cua có vỏ cứng và càng giống như trong [ Master of horror ], đục thủng bụng mẹ để chui ra thì thế nào?
Cao Đại Bàn rất sợ hãi, sợ hãi không thể ức chế……
Abel là người cô muốn tìm đến để bàn bạc nhất, cũng là người cô không dám trao đổi việc này nhất.
Bởi vì dù sao việc sinh dục đời sau đối với người Địa Cầu mà nói vẫn là việc rất bình thường, nhưng đối với Huyết tộc mấy chục vạn năm cũng không xuất hiện sinh mạng mới, thì chỉ sợ còn gây chấn động hơn cả Cao Đại Bàn. Khả năng đối phương bình tĩnh nhận trách nhiệm mà một người cha nên nhận, thật sự rất nhỏ.
Cho nên kỳ thật Cao Đại Bàn rất sợ hãi, không muốn biết phản ứng của Abel.
Trong cảm nhận của cô Abel rất tốt đẹp, bởi vậy lại càng không muốn nhìn thấy bộ dáng trốn tránh lùi bước của đối phương, dù chỉ là “có thể”.
Loại tâm tình mâu thuẫn này rất là dằn vặt
Mà Abel hoàn toàn không biết gì, từ lần đầu tiên thành công trong chuyện phòng the liền ăn quen bén mùi cơ hồ mỗi ngày đều quấn lấy Cao Đại Bàn muốn làm. Nếu trước kia còn có thể mở một mắt nhắm một mắt tận lực phối hợp, hiện tại Cao Đại Bàn cũng chỉ có thể kiên quyết cự tuyệt.
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Cao Đại Bàn cảm thấy, trong tiềm thức mình đại khái vẫn đang bảo vệ đứa bé này. Bởi vì thậm chí cho tới bây giờ trong đầu cô cũngchưa hề sinh ra ý nghĩ sẽ bỏ nó, hơn nữa đã bắt đầu làm những chuyện một người mẹ nên làm theo bản năng.
Về phương diện khác, gần đây Cao Đại Bàn luôn lạnh nhạt và cự tuyệt, làm cho đồng chí Abel cũng rất phiền chán.
Đối với chuyện này, đàn ông bình thường rất khó nhẫn nhịn. Cao Đại Bàn nghĩ cứ như vậy vài lần nữa, có khi Abel sẽ dùng sức mạnh cưỡng ép cô……
Cứ tiếp tục giấu giếm cũng không phải biện pháp, Cao Đại Bàn biết hiện tại mình chỉ có hai lựa chọn:
Thứ nhất, nói cho Abel, sau đó bị vứt bỏ.
Thứ hai, lặng lẽ rời đi, vứt bỏ anh ta .
Cao Đại Bàn đóng gói hành lý.
Đối với chuyện này, Abel mẫn cảm đến mức cực đoan. Cơ hồ lập tức chặn ngay cửa, sắc mặt âm trầm hỏi:“Em muốn đi đâu?”
Cao Đại Bàn ngừng tay, ngửa đầu nhìn anh ta.
Làm sao bây giờ, đá anh ta hay là bị đá đây?
Nhưng mà…… Có khả năng thứ ba hay không? Ví dụ như, Abel mừng rỡ như điên, vui vẻ tiếp nhận, từ nay về sau hết lòng che chở cô, hai người cùng vượt qua cửa ải khó khăn này?
Hy vọng tốt đẹp chợt lóe lên ấy, làm cho Cao Đại Bàn cố hết sức huy động chút dũng khí ít ỏi của mình.
Cô quyết định thử một lần.
“Abel , hình như em mang thai rồi“. Cao Đại Bàn lẳng lặng nói.
Gió biển thổi qua lớp màn sa màu trẳng trong phòng nhỏ, trong khoảnh khắc đó biểu tình trên mặt Abel giống như đang ở trong mơ……
Quỷ hút máu không nằm mơ.
Cho nên chỉ sợ biểu tình trên mặt Abel lúc này, ngay cả chính anh ta cũng chưa từng gặp qua.
Sự sững sờ ngắn ngủi tràn ngập cảm giác không thật, làm cho Cao Đại Bàn hơi hoảng hốt……
“Em, em trước đây đã nói với anh. Người Địa Cầu có thể sinh sản đời sau, thế giới của chúng em là sinh mệnh mới trưởng thành sinh mệnh cũ chết đi, cứ tuần tự thay đổi như vậy. Em biết Huyết tộc chưa bao giờ có kinh nghiệm như thế, nếu anh nhất thời không thể chấp nhận em cũng thông cảm…..”. Cao Đại Bàn thì thào nói, tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thở dài một hơi, ngồi xuống đống hành lý,“Thành thật xin lỗi, em nói láo, em không thể thông cảm. Kỳ thật hiện tại em cũng rất hỗn loạn, cho nên nếu anh xuất hiện phản ứng gì quá khích, em nhất định sẽ chán ghét anh.
Em không muốn chán ghét anh, cho nên hiện tại thật sự không muốn nghe đáp án của anh. Chúng ta…… Tạm thời xa nhau một thời gian đi. Ông chủ cửa hàng nói thân phận giả đã làm xong, em tính rời khỏi thành Wish….”.
“Không được”. Abel đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô!
Cao Đại Bàn sửng sốt một chút, kiên nhẫn giải thích:“Không phải em muốn chia tay với anh, chính là chuyện này quá đột ngột, em cần thời gian để tiêu hóa. Ở chung với anh em thật sự không thể tĩnh tâm …..”.
“Không được”. Abel lại xen ngang, khẩu khí như đinh đóng cột,“Không cho em đi!”
Cao Đại Bàn liên tiếp bị ngắt lời, cũng có chút khó chịu :“Anh có tư cách gì quyết định việc em có thể đi hay không?”
Abel im lặng đứng trước mặt cô.
Bộ dáng trầm mặc của anh hơi xa lạ, làm cho người ta cảm thấy một áp lực vô hình…… Cao Đại Bàn theo bản năng đứng lên, định rời khỏi bóng đen đang bao phủ cô, lại bị đối phương cầm chặt cổ tay! Sức lực bất thình lình bộc phát làm cho Cao Đại Bàn nhíu mày…… Tiểu Chi vẫn cuộn mình trên vai cô lại đột nhiên nhảy xuống! Ở không trung duỗi người dùng sức phun ra một quả cầu cực lớn, ngọn lửa mãnh liệt đánh thẳng vào mặt Abel!
Abel rõ ràng không đề phòng, bị bắt phải buông tay ra, lui về phía sau mấy bước cúi người né tránh!
Cao Đại Bàn cũng hoảng sợ! Huyết tộc thích ẩm ướt, đối với những thứ như mặt trời ngọn lửa vẫn sợ hãi từ trong tiềm thức, mà mấy thứ này cũng dễ dàng làm bọn họ bị thương nhất.
Thấy Abel quỳ một gối trên mặt đất, cánh tay che trước mặt quần áo cháy khét, Cao Đại Bàn căng thẳng, tiến lên hai bước kéo tay anh ta ra khẩn trương xem xét trên người anh ta có bị thương hay không……
Abel trở tay giữ chặt cánh tay cô, ngửa đầu nhìn cô thấp giọng nói:“Em đừng đi…..”.
Tiếng nói của anh ta rất thấp, có ý khẩn cầu, lại làm cho Cao Đại Bàn hô hấp không thông! Người kiêu ngạo như anh ta, đừng nói khẩn cầu, ngay cả nhờ cậy người khác cũng chưa từng……
Có đôi khi cô cảm thấy Abel đã trưởng thành, đã trở nên xa lạ, nói không chừng cũng đã khôi phục trí nhớ. Nhưng những lúc như thế này, cô lại cảm thấy, anh ta vẫn giống như trước đây, hoàn toàn không thay đổi, vẫn rất cần đến cô như chim nhỏ đuổi theo chim mẹ……
Việc “Bị cần” này làm cho cô có một loại cảm giác khó mà nói rõ ràng. Có chút phiền toái, chút cảm động, còn có rất nhiều rất nhiều cam chịu……
“Được rồi, em không đi nữa”. Cao Đại Bàn thở dài.
Abel mỉm cười đứng lên, ôm cô hôn một cái,“Tôi sẽ làm người cha tốt“.
Cao Đại Bàn rất hoài nghi……
…………………………
Mà vào ban đêm, loại hoài nghi này, liền biến thành kinh hãi.
Mặt trăng lạnh lẽo không tiếng động, đêm khuya mọi tiếng động đều im bặt, không hiểu sao Cao Đại Bàn lại đột nhiên tỉnh giấc.
Cánh tay đưa sang bên cạnh, nơi đó không có ai.
Cổ tay hơi đau, Cao Đại Bàn thu hồi cánh tay, nằm trên gối nhìn dấu chữ thập nho nhỏ trên cổ tay mình, trầm mặc……
Cửa sổ mở ra, ánh trăng dịu dàng bao phủ cả căn phòng.
Ánh trăng như vậy làm cho cô cảm thấy chung quanh lành lạnh, trái tim cũng buốt giá theo……
Cao Đại Bàn nhận ra vết thương hình chữ thập kia. Lúc trước khi cô bị đưa đến viện nghiên cứu của hội trưởng lão, dụng cụ lấy máu để thử máu từng để lại dấu vết tinh xảo như vậy trên cánh tay cô.
“Viện nghiên cứu của hội trưởng lão đã báo cáo kết quả kiểm tra,” Từ chiếc ghế chìm trong bóng tối bên giường, truyền đến giọng nói quen thuộc,“Em đã thật sự mang thai. Vì lý do an toàn, tôi sẽ dẫn em trở về đế đô an dưỡng”.
Cao Đại Bàn không lên tiếng chậm rãi ngồi dậy, hít sâu một hơi, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên giường.
Mái tóc dài màu bạc vẫn hoa lệ như thế, mềm mại như tơ, lung linh uyển chuyển. Ngũ quan vẫn giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy trong quan tài, tuấn mỹ như pho tượng. Ánh mắt bình tĩnh, đôi môi mỏng…… sao cô có thể ngốc đến cảm thấy mình có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay anh ta chứ?
“Ngài Ventrue…..”. Cô thở dài, trong lòng đã có đáp án, lại vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại:“Ngài thật sự là Abel sao?”
Ventrue nhìn cô, anh ta thậm chí không cần gật đầu, cô cũng hiểu được.
Làm sao cô có thể không nhận ra ánh mắt này?
Không phải nên nghĩ đến từ sớm sao?
Cô yếu ớt như vậy, thủ đoạn che giấu lại sơ hở chồng chất, sao có thể chạy trốn hơn một năm vẫn không bị bắt về? Nếu thật sự là thế, khả năng trinh sát của đế đô đúng là quá kém.
Trong Huyết tộc ai có thể vội vã trở về cứu người vào ban ngày? Ai có thể so chiêu với đệ nhất cao thủ Huyết tộc? Cả tinh cầu Sange được mấy người có thân phận tôn quý đến mức thủ lĩnh tộc Assamite phải cúi đầu tạ lỗi? Trong vòng một đêm có thể tìm được bánh ngọt, thứ căn bản không tồn tại trên tinh cầu này…… Cho dù là quý tộc cũng có mấy ai làm được những chuyện đó? Chỉ dựa vào câu nói Nhất để lại trước khi đi, cũng đã đủ rõ ràng ……
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại tính cách của Abel, thái độ ngạo mạn, phong cách làm việc, thậm chí những sơ hở linh linh, rõ ràng đã sớm tuyên bố thân phận của anh ta.
Vì sao mình lại không phát hiện? Vì sao không suy nghĩ sâu xa một chút?
Vì bị màn khổ nhục kế lúc đầu che mắt sao?
Cao Đại Bàn cười khổ…… Không cần tìm lý do để trốn tránh trách nhiệm. Kỳ thật, chẳng phải bản thân mình hiểu nhất đấy sao?
Không phải không suy nghĩ sâu xa, mà là không muốn suy nghĩ sâu xa, cũng không dám suy nghĩ sâu xa.
Cô sợ đối mặt với sự thật, bởi vì sự thật xuất hiện nghĩa là sự giả dối sẽ mất đi.
Abel thật sự quá tốt, tốt đẹp đến mức cho dù đó chỉ là giả dối, cô cũng muốn dối gạt bản thân không muốn để anh ấy biến mất……
Chống lại sự phủ nhận dưới đáy lòng Cao Đại Bàn chính là lòng tin mơ hồ “Ngài thân vương cao ngạo tuyệt đối sẽ không vì cô làm đến mức độ này”.
Nhưng hiện tại chân tướng vạch trần, anh ta thật sự đã làm đến mức này, cô phải làm sao đây? Mắng anh ta ghê tởm vô sỉ phỉ nhổ anh ta, bảo anh ta cút đi thật xa sao?
Cô thật sự vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Chưa chuẩn bị chán ghét Abel, cũng chưa sẵn sàng chán ghét Ventrue.
Nhưng bọn họ là một người.
Dù sao cũng phải quyết định.
Cô vẫn không lên tiếng, Ventrue lại đứng lên trước, chậm rãi ngồi bên giường cô, nhìn cô chăm chú, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng chung quy vẫn không thể mở miệng.
Cao Đại Bàn bật cười, hiếm khi nhìn thấy ngài thân vương quyết đoán lại có lúc do dự.
Ventrue hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ bật cười, sửng sốt một chút.
“Ngài Ventrue, tôi muốn ở một mình”. Cô nhẹ giọng nói.
“Đừng gọi tôi ngài”. Thân vương nhíu mày.
“Được. Ventrue, tôi muốn ở một mình trong chốc lát”. Khẩu khí Cao Đại Bàn không thay đổi.
Ventrue nhìn cô chằm chằm, gật gật đầu,“Sáng mai đội hộ vệ sẽ đến đón em. Em nghỉ ngơi đi”.
Anh ta đứng dậy đi tới cửa, trước khi đóng cửa , lại liếc mắt nhìn cô một cái,“Em sẽ không bỏ trốn chứ?”
Cao Đại Bàn lại bật cười:“Tôi có thể chạy trốn sao?”
Nhìn cửa phòng đóng lại, Cao Đại Bàn ngã người nằm xuống giường……
Kỳ thật cô hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Với bản lĩnh của thân vương Ventrue, nếu muốn bắt cô trở về, đúng làdễ như trở bàn tay.
Kỳ thật từ lúc đầu, anh ta vốn không cần phí nhiều tâm tư vừa ngụy trang vừa bố trí vừa chơi xấu như vậy. Nếu anh ta chỉ muốn bắt đồ ăn về, thì trực tiếp trói lại mang về đế đô từ từ ăn là được.
Nhưng đó là nếu anh ta chỉ muốn bắt đồ ăn về……
…………………………
Người đa nghi trời sinh như Ventrue, đương nhiên sẽ không ngốc đến thật sự đợi tới sáng mới quay lại phòng Cao Đại Bàn.
Một lát sau không nghe thấy động tĩnh trong phòng, liền lập tức chạy lên lầu đẩy cửa phòng ra.
Nhưng mà trong phòng, đã không còn ai.
Cửa sổ vẫn mở toang như cũ.
Anh ta không xếp đặt thủ vệ gần đó để coi chừng cô. Chính anh ta cũng không rõ mình muốn chứng minh điiều gì.
Nhưng lúc này, anh ta rõ ràng cảm nhận được sự thất vọng mơ hồ dưới đáy lòng……
Yên lặng đi đến bên cửa sổ, hai tay chống lên trên bệ cửa, nhìn bóng đêm bên ngoài, ngài thân vương cười khẽ tự giễu……
Anh ta nhớ tối hôm đó cũng trên cái cửa sổ này, cô ngồi trên đầu gối anh ôm cổ anh hôn anh, cất giọng run run hỏi anh, anh có còn thích cô hay không?
Sau đó anh ta nhớ đến lúc cô ngồi bên giường kể chuyện cổ tích cho anh bất mãn bĩu môi nói:“Loại tâm lý phạm tội này là tồi tệ nhất! Con thỏ nhỏ phát hiện chân tướng chắc chắn sẽ không tha thứ cho nó …..”.
“Dường như tất cả đều trở về nguyên điểm…..”. Ventrue nhẹ giọng lẩm bẩm. Dừng một chút, liền phất áo choàng xoay người đi xuống lầu.
“Ngài thân vương”. Đội trưởng đội hộ vệ lập tức nghênh đón, khom người nghe lệnh.
“Đi bắt cô ấy về”. Anh ta nói, sắc mặt và khẩu khí đều thản nhiên.
…………………………
Cao Đại Bàn đang ở đâu, lúc này cô vừa xuống chuyến phi thuyền đến thành Trade.
Màn đêm dày đặc, trên đường nơi nơi đều rất náo nhiệt.
Cô cũng không có mục đích gì, hai tay đút túi nhàn nhã chậm rãi đi dạo.
Đi bộ trong chốc lát, trên đường tựa hồ dần dần ồn ào hơn, không biết là có cảnh tượng gì hiếm thấy, chung quanh càng ngày càng nhiều thị dân vây xem. Cao Đại Bàn cảm thấy chật chội, có khi cánh tay thậm chí chạm vào những người qua đường khác. Lo lắng cho sự an toàn của mình, cô không dám lần chần trên đường nữa, quấn chặt áo choàng lắc mình vào quán bar nhỏ bên đường.
Trong quán bar tối lờ mờ, người pha chế mặc áo sơmi đứng sau quầy bar chậm rãi lắc lắc cái ly, có mấy đôi nam nữ ở trong góc tối vui cười dây dưa quấn lấy nhau, các khách hàng khác thì ngồi rải rác trên ghế salon hoặc gần quầy bar tán gẫu……
Trên đỉnh quầy bar có một màn hình lập thể rất lớn, đang chiếu cảnh quân đội duyệt binh ở đâu đó…… Bên cạnh mấy cô gái trẻ hào hứng chỉ trỏ bình luận.
Cao Đại Bàn hơi khát nước, liền đi tới quầy bar kêu ly nước đá, sau đó cố sức trèo lên ghế xoay, ngồi chờ đồ uống.
Cô không muốn tiếp xúc với người khác, cho nên chọn một vị trí cách mấy cô gái kia hai cái ghế dựa. Nhưng vẫn không thể ngăn cản sự tò mò của các cô gái trẻ. Một cô gái tóc quăn vàng nhanh chóng chú ý tới “Thiếu niên” nhỏ bé ngồi trong góc, duỗi đầu qua đến gần hỏi:“Í? Tiểu quỷ, cậu còn chưa trưởng thành phải không? Không thể uống rượu nha ~”
Cao Đại Bàn nhỏ giọng trả lời:“Tôi kêu nước”.
Cô gái tóc vàng lại cười híp mắt, tiếp tục dây dưa:“Cậu nhiêu tuổi rồi? Học trường nào? Tên gì?”
Cô gái đi theo vỗ nhẹ bả vai cô nàng tóc vàng trêu đùa:“Mọi người xem, Paise lại như vậy nữa rồi ~”“Thích trẻ em ha ha…..”.“Buông tha con trai nhà ta người đi!”“Nhỏ như vậy cũng muốn? Cậu thật đúng là không kén ăn…..”.
Cao Đại Bàn quyết định không để ý tới. Cúi đầu uống ly nước của mình.
Cô gái tóc vàng lại dịch mông ngồi bên cạnh cô, đánh giá cô từ cao xuống thấp một phen, tò mò vươn tay chọc chọc Tiểu Chi đang cuộn mình trên áo choàng của Cao Đại Bàn:“Ai nha, móc khóa áo choàng của cậu thật là đặc biệt…… A!”
Loại sinh vật như cáo lửa đâu chịu dịu ngoan để cho người ta chọc? Đột nhiên ngẩng đầu lên cắn ngón tay cô gái! Cô gái tóc vàng cả kinh kêu lên một tiếng! Cao Đại Bàn nhấc áo choàng lên bọc Tiểu Chi lại……
“Đó là cái gì? Chuột Mouse* sao?” Cô gái càng thêm tò mò,“ Lần đầu tiên tôi nhìn thấy chuột Mouse màu đỏ, còn nhỏ như vậy, là giống quý sao?”
(*Phiên âm tiếng Anh của Mã Ô thử.)
Cao Đại Bàn nói quanh co, thầm nghĩ mau mau uống hết nước sau đó bỏ chạy lấy người.
Cô gái tóc vàng còn muốn hỏi lại, đã bị bạn bè gọi đi:“Paise, đừng lộn xộn nữa! Mau đến xem đi! Trời ạ! Thì ra cấm vệ quân trên đường đến từ đế đô!”“Đẹp trai quá, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đàn ông đế đô đó….”.“Á Á! Nhìn kìa! Là Thân vương Ventrue!”
Cao Đại Bàn phun nước “ phèo” ra ngoài!
Âm lượng cao vút bốn phía chỉ tăng chứ không giảm, ngay cả các khách hàng ngồi rải rác trong quán bar cũng tụ tập đến bên quầy bar xem truyền hình trực tiếp …… Cao Đại Bàn lau miệng ngẩng đầu, mới chú ý tới thì ra cảnh mà cô tưởng là quân đội duyệt binh trực tiếp trên màn hình kia, chính là đội hộ vệ quen thuộc đang tản bộ trên đường…..
Không ngờ mọi chuyện lại ầm ĩ đến vậy, Cao Đại Bàn quả thực muốn đổ mồ hôi hột.
Thừa dịp mọi người không chú ý, cô lặng lẽ rời khỏi quầy bar……
Đám quần chúng đang xem tivi thì thầm nghị luận:“Hóa ra là đang bắt người, không biết là loại người nào, mà phải ra quân ồ ạt như vậy …..”.“Tôi đoán là tội phạm chính trị!”“Khó mà nói chắc…… có khi là thú cưng Bán Huyết tộc của ngài thân vương ~”“Nói hươu nói vượn…..”.
Cao Đại Bàn rón rén đi về hướng cửa……
“Ai nha, hình cái đầu đào phạm chiếu lên rồi kìa!”
Cao Đại Bàn lảo đảo một cái……
“Mau phóng lớn, phóng lớn lên nhìn xem!”“…… Hả? Cái gì chứ, chỉ là đứa nhóc thôi…..”.“Ưm? Tại sao tôi lại cảm thấy đã gặp qua khuôn mặt này ở đâu rồi?”“Hừ, lần nào cậu cũng nói vậy, rõ ràng chẳng nhớ nổi mặt ai…..”.
Cao Đại Bàn rưng rưng bắt lấy tay vịn ở cửa quán bar, vừa muốn mở cửa, đã bị ông chủ gọi lại!“A! Qúy khách, ngài còn chưa trả tiền!”
Tuy rằng Cao Đại Bàn muốn chạy, nhưng lúc này làm như vậy chỉ sợ càng khiến người ta chú ý, đành phải kéo cao áo che che đậy đậy lấy tiền ra nhanh chóng di động quay lại quầy bar……
“Thật sự nhìn rất quen mắt…… Tôi tuyệt đối đã gặp người này trong vòng một năm đổ lại”. Cô gái tóc vàng còn đang vuốt cằm làm bộ thâm trầm lẩm bẩm……
Cao Đại Bàn hắc tuyến dịch chuyển ra phía ngoài……
“Oa! Các ngươi mau nhìn! Toàn bộ đội hộ vệ của thân vương đều cưỡi rồng có cánh!”“Thật là xa xỉ, đó là rồng sừng đỏ cánh xám số lượng có hạn của năm nay phải không…..”.“Oa xem con rồng dẫn đầu kia, là rồng cầu vồng nha!”“Không biết thú cưỡi của ngài thân vương như thế nào?”“Tôi đoán là rồng đuôi gai!”“Rồng đuôi gai không được, quá màu mè, không đủ khí phách”.“Tôi đã thấy Hắc Long của tướng quân Brujah, không biết là giống gì, như vậy mới gọi là khí phách!”
“Rồng bạc…… Thú cưỡi của thân vương là rồng bạc…..”. Một cô gái trong bọn đột nhiên thấp giọng thì thào……
“Làm sao cậu biết?” Paise quay đầu.
“Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đi…..”. Cô bạn run run chỉ ra bên ngoài……
Mọi người vội vàng quay đầu, sau đó khiếp sợ nhìn thấy bên ngoài quán bar, quân đội tụ tập tuần tự, cùng với rất nhiều rồng có cánh từ trên trời giáng xuống! Mặt tiền quán bar, đangđược truyền hình trực tiếp lên tivi ngay trên đỉnh đầu mọi người, xuyên qua cửa sổ quán bar, thậm chí có thể nhìn đến gương mặt dại ra của bọn họ……
Đồng chí Đại Bàn đã đụng đến cửa, vừa xoay tay định mở, nguyên cánh cửa đã bị dỡ xuống !
Cao Đại Bàn trợn mắt há hốc mồm cứng đơ tại chỗ……
Ventrue lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, im lặng nhìn xuống cô đang ngây người, gió đêm phất những sợi tóc màu bạc trên vai anh ta lên, quân trang tinh xảo xa hoa màu đen tỏa ra hơi thở quý tộc dưới ánh đèn đường, trong khoảnh khắc sự hoa lệ này hoàn toàn không hợp với không khí quán bar tồi tàn ở thành nhỏ……
Việc đã đến nước này, Cao Đại Bàn bình tĩnh lại.
Thu tay đứng tại chỗ, chờ đối phương mở miệng trước.
Anh ta sẽ nói gì đây? Sẽ nổi giận trách cô chạy trốn, hay xin lỗi vì đã lừa gạt cô lúc trước? Hoặc là không nói grì cả, trói cô lại áp giải đi?
“Trước kia…… tôi, cũng rất ngạo mạn”. Đức ngài thân vương chậm rãi mở miệng.
Cao Đại Bàn sửng sốt, cô không nghĩ tới anh ta sẽ nói một câu như vậy! Hơn nữa…… Thì ra chính anh ta cũng biết à = =.
“Không có quan niệm đạo đức, cũng không tuân thủ pháp luật, vì đạt được mục đích, bất chấp thủ đoạn”. Đức ngài thân vương bình thản tiếp tục trần thuật.
Cao Đại Bàn bắt đầu hắc tuyến …… Chẳng lẽ anh ta đến tìm mình để tự kiểm điểm sao?
“Vừa không hiền lành, cũng không cần cù, càng không có lòng thương người”. Ventrue nhìn Cao Đại Bàn,“ Những phẩm chất vĩ đại của nhân vật trong truyện cổ tích em kể, hình như tôi chẳng có cái nào…… Nhưng tôi lại muốn kết cục của truyện cổ tích, làm sao bây giờ…..”.
Cao Đại Bàn bị sự chuyên chú trong ánh mắt anh ta chấn động……
“Cho nên tôi chỉ có thể sử dụng phương thức của tôi, vừa hèn hạ, vừa vô sỉ, vừa hiệu quả”. Ventrue thản nhiên nói,“Nếu tôi không giả trang thành một người khác, cho dù cùng làm những chuyện giống nhau, em cũng sẽ không chấp nhận tôi, đúng không?”
Cao Đại Bàn trầm mặc, kỳ thật Ventrue nói đúng.
Phải nói anh ta thật sự thông minh đến đáng sợ.
Bởi vì con đường anh ta đã chọn, là con đường duy nhất có thể thành công.
Đúng như lời anh ta nói, cô sợ hãi và phòng bị mỗi người trong bọn họ, mỗi người! Không chỉ là Ventrue và Brujah từng thương tổn cô, mỗi Huyết tộc đều giống nhau. Trên tinh cầu này chỉ cần tùy tiện chọn ra một quỷ hút máu cũng mạnh mẽ hơn con người rất nhiều. Bọn họ ngay từ đầu đã đứng ở vị trí ưu việt hơn cô, bất cứ lúc nào cũng có thể thương tổn đến cô, xuất phát từ tâm tính kẻ yếu tự bảo vệ mình, Cao Đại Bàn không có khả năng chấp nhận bất cứ ai.
Nhưng mà, Abel thì khác.
Lúc nhân vật này xuất hiện, bắt đầu từ trạng thái “Trẻ con”mất trí nhớ vô hại cần ỷ lại vào người khác. Ngay từ ban đầu, đã đứng ở vị trí thấp hơn Cao Đại Bàn. Chỉ có làm như thế, cô mới có thể không đề phòng phạm không úy kỵ chấp nhận anh ta, trân trọng anh ta ……
Mà quá trình tự tay dạy dỗ lâu ngày, đối với con người mà nói là những kỷ niệm thân mật khó có thể dứt bỏ.
Không cần quan tâm đến thân phận, anh ta dần dần tiến vào lòng cô, trở thành một phần trong cuộc sống của cô.
Về phần những cái khác, về sau lại chậm rãi cố gắng là được.
Mà trên thực tế, Ventrue đã thật sự làm như vậy. Hơn nữa còn cực kỳ thành công từ người nhà thành đàn ông, sau đó lại bất tri bất giác trở thành người yêu……
Cao Đại Bàn thật sự không biết nên sợ hãi tâm cơ của anh ta , hay là nên cảm động vì phần tâm ý này.
“Tôi sẽ không xin lỗi. Bởi vì cho tới bây giờ tôi cũng không phải là chính nhân quân tử gì. Cho dù có làm lại một lần nữa, tôi vẫn làm như vậy”. Ventrue thấp giọng nói, “em đã từng nói qua, chỉ có chân tình mới đổi được chân tình …… Tôi cũng dùng chân tình, chẳng qua nó có màu đen. Không được sao?”
Cao Đại Bàn dở khóc dở cười nhìn anh ta, đúng lý hợp tình nói vậy, lại làm cho người ta không thể phản bác……
Suy tư thật lâu sau, cô thở dài:“Anh quá gian xảo, em chịu thua”.
Toàn vũ trụ, đại khái cũng không còn mấy trái tim máu đỏ lòng son, nhận được một trái tim tà ác toàn tâm toàn ý, cũng tốt lắm rồi.
Nghĩ như vậy, Cao Đại Bàn liền mỉm cười, đi qua chủ động giữ chặt tay Ventrue.
Đối phương phản ứng cực nhanh, lập tức trở tay nắm lấy tay cô, thật chặt.
Cao Đại Bàn nhếch miệng cười rộ lên, phản ứng của anh ta thật sự rất giống Abel …… Đúng rồi, bọn họ vốn là một người.
…………………………
Trên đường trở về Cao Đại Bàn nhịn không được hỏi:“Tại sao anh lại ầm ĩ phô trương như vậy tới bắt em?”
“Ai bảo em chạy trốn”. Ngữ khí của đức ngài thân vương không được tốt,“Tôi vốn nghĩ nếu em không muốn theo tôi về, cho dù dùng bạo lực tôi cũng phải bắt em trở về! Phô trương càng tốt, như vậy mọi người trong toàn vũ trụ đều biết em là của tôi, không ai dám giấu em!”
“Ai nói em chạy trốn?” Cao Đại Bàn cảm thấy lần truy bắt này thật sự quá lớn,“Tiểu Chi nhảy ra cửa sổ, em chỉ đi bắt nó mà thôi. Sau lại ngẫm lại dù sao cũng đã ra cửa, ngày mai sẽ trở về đế đô, đêm cuối cùng đi dạo quanh nơi mình từng ở cũng tốt, cho nên mới ngồi xe vào thành đi bộ. Nếu em thật sự muốn chạy trốn, ít nhất cũng phải mang ít quần áo chứ?”
Đức ngài Ventrue trầm mặc……
Cao Đại Bàn nhẹ giọng hỏi:“Có phải hiện tại anh rất hối hận dưới tình thế cấp bách đã thổ lộ trước mặt nhiều người không? Trực tiếp toàn cầu đó nha…..”.
Đức ngài Ventrue tiếp tục trầm mặc……
Cao Đại Bàn cười đắc ý:“Cuối cùng coi như em cũng đùa giỡn anh được một lần ~”
Đội viên đội hộ vệ đồng thời run rẩy, toàn bộ đội phi hành lấy rồng bạc làm trung tâm, tản ra hơn mười thước!
Anh ta cúi đầu chặn miệng của cô, không cho cô nói tiếp……
…………………………
Tối nay ánh sao sáng rỡ.
Hai người khó khăn lắm mới đến được với nhau, lúc này còn chưa ý thức, một người địa cầu có thể sinh sản con cháu đời sau cho Huyết tộc, đại biểu cho cái gì……
Tác giả phát biểu: Đối mặt với sự ép hỏi của quần chúng, tôi chỉ có thể tiết lộ, phần diễn của tướng quân Brujah chủ yếu ở hai cuốn sau. . . . . .
Về vấn đề sinh tử, nguyên tắc của tôi là thuận theo tự nhiên. . . . . .
Tóm lại, mới một nửa mà thôi, vẫn còn nhiều trò hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.