Blackmoore

Chương 39:




Một năm sau
Chị hy vọng em thích món quà chị gửi tặng. Chị biết chúng chẳng nhiều nhặng gì – chỉ là mấy chiếc lông vũ, vỏ sò và vài bức họa chị đã vẽ trên đường. Nhưng trong mỗi món quà, chị đều hy vọng rằng em sẽ luôn nhớ đến người chị gái này. Bác Bếp đã cắt tỉa bộ móng khủng khiếp của em sạch sẽ rồi chưa? Em vẫn chăm sóc Cora tốt chứ?
Tuy không có nhiều giống mèo nhưng bù lại ở đây có rất nhiều loài động vật kỳ lạ như khỉ, cọp, và chim muông ôi thôi đủ cả sắc màu. Cô Charlotte và chị đã chuyển lên ở trên một vùng đồi cùng nhiều người Anh khác để dễ thở hơn dưới cái nóng khắc nghiệt của mùa hè. Ollie ạ, em không thể tưởng tượng nổi cái nóng ở đây đâu. Chị có cảm tưởng mỗi tế bào trong người mình như đang bị rán lên vậy. Song đáng ngạc nhiên hơn là chị lại chả hề bận tâm đến nó, mạc dù thi thoảng chị cũng thầm ước cơn gió mát lành trên bờ biển Blackmoore có thể thổi qua mình. 
Nhân tiện, em có biết tin tức gì của Sylvia hay Henry không? Gửi lời hỏi thăm của chị đến cha mẹ, chị sẽ viết lại cho em sau. Có lẽ em nên nhờ ai đó viết thư trả lời cho chị. Chị thật sự rất trông ngóng nhận được thư nhà. Chị nhớ em nhiều lắm.
Yêu em.
Chị Kate
Đây đã là bức thư thứ 5 tôi gửi cho Oliver mà vẫn chưa nhận được một dòng hồi âm nào. Nhưng ngẫm lại thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tính thời gian một bức thư đi tàu đến Anh rồi lại từ Anh trở ngược về đây thì việc tôi chưa nhận được hồi âm cũng là phải thôi. Dù vậy, tôi cũng không thể ngăn mình thôi mong ngóng mỗi khi có thuyền cập cảng và thư từ ào ạt được chuyển tới.
- Cháu xong chưa Katherine? – Cô Charlotte mặt mày rạng rỡ tiến về phía tôi với chiếc mũ lắc lư trên tay. Ấn Độ quả là một điểm đến lý tưởng cho cô. Vốn đã là một người có tâm hồn lạc quan, ở đây cô lại càng phóng khoáng và vui vẻ.
- Vâng, cháu xong ngay đây ạ. – Tôi dán bì thư, đề địa chỉ lên trên rồi cầm theo chiếc mũ vành của mình, phóng nhanh ra cửa.
Cô Charlotte ghé đầu thì thầm:
- Đó kìa. Dưới tán cái cây thứ 3 phía bên phải ấy.
Tôi dõi mắt nhìn theo ngón tay cô chỉ. Trò giải trí nho nhỏ này, chúng tôi đã chơi đến mức thành thạo. Cô Charlotte có đôi mắt rất tin tường, nhưng tôi có đôi tai nhạy cảm hơn.
- Cháu không thấy. – Sau một hồi nheo mắt chăm chăm tìm kiếm, tôi đành bất lực nói. – Nó có màu gì vậy?
- Màu đen. Đen óng ánh, đôi chỗ màu xanh nước biển. Còn cả cái đuôi tẻ ra hai bên nữa, nom mới đáng yêu làm sao!
Nhờ một thoáng xao động trong tán cây, ánh mắt tôi đã bắt gặp được nó. Trái tim bỗng nảy lên và đập mỗi lúc một dữ dội hơn khi tôi nhìn không lơi mắt vào chú chim lông đen ấy.
- Cháu biết loài chim này, - Tôi thì thầm. – Cháu đã thấy nó ở…
Một tiếng hót đột ngột ngắt ngang lời tôi. Thấp, cao, cao, thấp. Chiếc đuôi của chú chim khẽ giật một cái, lời ca ngọt ngào trong vắt lại tiếp tục vang lên. Tôi nhắm mắt lại, cô hình dung ra từ ngữ để miêu ta tiếng hót này, nhưng tất cả những gì hiện lên trong đầu chỉ là hình ảnh Henry vương tay đến chiếc lồng và chú chim vỗ cánh bay lên cao trong căn phòng nhạc ở Blackmoore. Âm thanh ấy tựa như khúc hát của tự do, lại như âm báo của tử thần – tựa một chiếc lông là đà rơi xuống cơ thể mềm oặt dưới đáy lồng. Chú chim ấy cất tiếng hót mãi không ngừng, và cứ một lần âm tiết cao vút trong trẻo ấy cất lên, nó sẽ lại kết thúc bằng một nốt nhạc trầm thấp. Tựa như chờ đợi nó nơi cuối đường chỉ là nỗi buồn đau, cái chết, bất kể những nốt nhạc tuyệt vời đến đâu.
Tôi quệt tay lên mắt, khẽ hắng giọng rồi cất tiếng:
- Trời nóng quá. Hôm nay cháu chỉ xem chim đến đây thôi.
Ánh mắt sắc bén của cô Charlotte tia nhanh qua tôi. Xưa nay ánh mắt ấy chưa từng bỏ sót thứ gì. Tôi rất sợ cô sẽ hỏi những chuyện mình không muốn nói, nhưng may sao cô không làm vậy. Cô cười mỉm chi, đáp:
- Đúng là nóng không chịu nổi. Hay cô cháu mình đi kiếm thứ gì man mát uống nhé?
…………………
Món nước chanh mát lạnh được phục vụ cho chúng tôi dưới táng ô khổng lồ trong một hiên nghỉ mát, nơi nhiều người bạn mới của chúng tôi cũng đang tận hưởng một buổi chiều mát lành. Tôi nhấp một ngụm nước chanh, cố bắt mình không nghĩ đến chú chim lông đen, Blackmoore hay Henry nữa. Nhưng càng như vậy, tôi lại càng nghĩ đến nhiều hơn. Đấy cũng là nỗi dằn vặt lớn nhất của tôi suốt một năm qua. Được giải thoát khỏi bàn tay kìm kẹp của mẹ khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Song xoa dịu nỗi đau mất mát lại chẳng dễ dàng tí nào.
Có lẽ vì suy nghĩ quá nhập tâm mà khi nhác thấy người đàn ông với bộ ria mép đang đi về phía mình, tôi liền đồ rằng mình đã tưởng tượng ra ông ta.
- Cô Worthington. Quả đúng là cô. Vậy là cô đã đến Ấn Độ.
Tôi trố mắt nhìn ông ta, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, tới khi bị cô Charlotte thúc vào khuỷu tay, tôi mới lập bập cất tiếng:
- Ngài… Ngài Pritchard! Thật ngạc nhiên quá!
- Quả vậy. Tôi không nghĩ cô thực sự dám theo đuổi cái kế hoạch ấy đấy. – Nom ông ta không sáng lạng gì hơn so với một năm trước đây, mà cũng chẳng có vẻ gì hào hứng khi gặp tôi. Dưới cái nhìn chằm chằm của ông ta, tôi định thần lại và giới thiệu cô Charlotte. Ông ta gật đầu qua quýt rồi nói:
- Tôi có thứ này cho cô, nhưng đã để ở phòng nghỉ rồi. Thật lòng tôi không nghĩ mình sẽ gặp cô ở đây đâu, nhưng tôi đã hứa với cậu ta sẽ giao nó cho cô nếu có tình cờ gặp cô. Người giúp việc của tôi sẽ đưa đến cho cô. Chúc một ngày tốt lành. – Nói đoạn, ông ta xoay đi, để lại tôi hãy còn thẫn thờ chưa kịp hiểu tường tận.
- Ừm. Có vẻ ông này hơi bị thiếu kỹ năng giao tiếp xã hội. – Cô Charlotte phán, vừa nhấp một ngụm nước chanh vừa nhìn theo bóng ngài Pritchard.
Song tất cả những gì tồn tại trong tâm trí tôi lúc này là: ông ta định thay ai, và đưa cho tôi thứ gì. Tôi đứng lên, đi đi lại lại dọc mái hiên, ra cả ngoài bóng râm, từng thớ thịt trên người đều trở nên bồn chồn đến khó chịu. Khi người giúp việc đưa một chiếc khay đến, tôi mém chút thì hụt chân vì hấp tấp với tay lấy bức thư trên đó.
Tôi vội vàng nói cảm ơn với anh ta, trái tim nảy bang bang trong lồng ngực khi chạm mắt đến nét chữ vô cùng thân quen đề tên người nhận là tiểu thư Kate Worthington. Cô Charlotte đứng lên, ra chiều hiểu rõ, nói:
- Chắc cháu muốn đọc thư một mình. Đi thôi. Cô sẽ đưa cháu về phòng.
Sự thảng thốt, hy vọng, bồn chồn, sự hãi, và hưng phấn cùng lúc tràn ngập đến quặn lòng khiến tôi không thể làm gì hơn ngoài gật đầu rồi nhanh chóng rảo bước vượt lên cô. Về phòng mình và khóa cửa lại, tôi ngồi xuống bắt đầu xem xét cẩn thận bức thư, ánh mắt lần theo từng con chữ thanh nhã đề tên trên bì. Henry là người duy nhất chịu gọi tôi bằng cái tên tôi mong muốn. Thời khắc này cầm lá thư phong kín trên tay, dường như mọi thứ đều có thể xảy ra. Và đối với tôi, không gì trên thế gian này đẹp đẽ hơn những con chữ K-a-t-e thanh nhã ấy.
Tôi run run tay gỡ lớp sáp dính, rồi cẩn thân mở bức thư ra. Song, khi liếc mắt qua trang giấy, nỗi thất vọng vô hạn khiến lòng tôi lập tức chùng xuống. Bức thư chỉ vọn vẹn có mấy dòng. Nhưng có còn hơn không. Tôi nhắm mắt hòng bình ổn nhịp tim đập loạn, đến khi cạn kiệt lòng kiên nhẫn, tôi mở mắt ra và đọc:
Gửi Kate, người anh yêu quý nhất đời.
Em có biết sau khi đôi cánh bị nung chảy, mất bao lâu Icarus mới chạm tới mặt đất chăng? Anh có cảm tưởng như mình đang rơi tự do, và anh sợ rằng cảm giác này sẽ đeo bám anh cả đời. Nỗi đớn đau, nhung nhớ và dằn vặt này sẽ chẳng bao giờ chấm dứt. Có lẽ những người khác sẽ thay đổi, nhưng anh thì không. Anh sẽ yêu em cho đến ngày tâm trí mụ mẫn. Và sẽ tiếp tục yêu em, mong chờ, và thương nhớ. Mãi mãi.
Henry.
Trái tim tôi quay cuồng trong lồng ngực như một thứ vật điên rồ nào đó. Hai mắt nhòe lệ chẳng thể đọc rõ nét chữ trong thư. Đoạn cố chớp mắt, tôi khẩn cấp tìm đến chỗ ghi ngày tháng. Ngày 12 tháng 10 năm 1920. Tháng mười! Chín tháng trước! Nghĩa là anh đã viết bức thư này bốn tháng sau khi tôi ra đi. Chí ít trong bốn tháng ấy, tình cảm anh dành cho tôi vẫn còn nguyên vẹn. Cho dẫu tôi đã bỏ anh ra đi. 
Tôi đọc đi đọc lại lá thư, nước mắt rơi ướt đẫm cả một góc áo. Chín tháng trước anh đã viết gửi tôi bức thư này, để cho tôi biết suy nghĩ và cảm xúc của anh lúc bấy giờ.
- Tin tốt? Hay tin xấu vậy? – Cô Charlotte đứng trước cửa hỏi.
Tôi quệt tay lên má, đáp:
- Cháu cũng không biết nữa.
Cả ngày hôm ấy, tôi luôn ở trong tình trạng thẫn thờ đờ đẫn. Từng lời thư của Henry cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Tôi không ngồi yên được vài phút, và thậm chí còn chẳng có tâm trí tiếp chuyện với cô Charlotte. Khi hoàng hôn buông xuống, tôi thắp hai ngọn nến lên cây đàn piano rồi giở bản nhạc của Herr Spohr ra. Tôi cứ chơi mãi, cho đến khi căn phòng chìm hẳn trong bóng tối, cô Charlotte bèn đứng lên chúc tôi ngủ ngon. Lúc ấy, ánh trăng rót qua ô cửa sổ, tôi ngẩng đầu lên ngắm ánh trăng soi, mông lung suy ngẫm về lựa chọn của mình và cái giá để tôi đánh đổi tự do.
Khi đó, chạy trốn là lựa chọn sáng suốt nhất của tôi. Một năm trước tôi biết rõ là thế, một năm sau tôi lại càng khẳng định hơn. Nhưng than ôi, cái giá phải trả! Nó như một món nợ dai dẳng đeo bám khôn nguôi. Thật lòng Ấn Độ không hề khiến tôi thất vọng – không phải theo hướng tiêu cực mà tôi vẫn sợ hãi trước đây. Nó đem đến cho tôi sự tự do và quyền tự chủ mà tôi hằng ao ước. Hay đúng hơn là cô Charlotte đã cho tôi cái quyền ấy. Nhưng cuộc sống nơi này đồng thời cũng khiến tôi bức bối – một cuộc sống buộc tôi phải từ bỏ trái tim để thỏa mãn linh hồn. 
Suốt cả đêm tôi không tài nào chợp mắt được. Trong bữa sáng, cô Charlotte liếc tôi qua tách trà.
- Trông sắc mặt cháu tệ quá đấy. – Cô nhận xét.
Tôi nhăn mặt, đáp:
- Cháu bị mất ngủ ạ.
Cô nhẹ nhàng đặt tách trà xuống kèm theo một tiếng ‘Ừm’. Đoạn cô chống tay lên cằm, nhìn tôi không lơi mắt đến độ tưởng chừng như thấu tận ruột gan.
- Có lẽ tìm một người đàn ông khác để lấp chỗ trống trong tim sẽ khiến cháy thấy nguôi ngoai hơn đấy.
Tôi lắc đầu. Không có gì đáng bàn cãi ở đây cả. Nếu không phải là Henry, cả đời này tôi cũng chẳng cần ai khác cả. Hơn nữa, trái tim tôi đã để lại nơi anh mất rồi. Vấn đề không phải là lấp một chỗ trống trong tim, vấn đề là trái tim ấy đã thiếu vắng từ lâu, và không thể nào thu hồi lại được.
- Thế thì hãy xem chúng ta sẽ làm gì để tiêu khiển tiếp đây. – Cô nói. – Cô nghe nói sắp có tàu cập cảng. Không biết có lá thư nhà nào gửi tới không nữa. Có khi Oliver gửi thư cho cháu cũng nên. Hoặc có thể chúng ta sẽ ra đó chào hỏi những hành khách mới đến và mời ai đó đến nhà chơi.
Tôi trưng ra một nụ cười gượng gạo.
- Cháu không sao đâu cô. Chỉ là… muốn được yên tĩnh thôi.
Nụ cười ái ngại trên mặt cô nói cho tôi biết cô chẳng hề tin những lời ấy. Song cô cũng đủ tinh tế để không tiếp tục theo đuổi chủ đề đó nữa. Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi lại đến bên cây đàn và dạo bản nhạc của Herr Spohr. Bài nhạc ấy dường như rất có tác dụng với con thú dữ trong lòng tôi. Và lần này, con thú dữ ấy nói rằng tôi phải cầm bút lên. Thế là tôi xoay ra tìm giấy và mực. Đoạn ngồi vào bàn và cắm cúi viết:
Henry yêu dấu,
Em đã chơi nhạc của Herr Spohr cả đêm. Trái tim em lúc này yếu ớt hơn lúc nào hết, hoặc là mạnh mẽ hơn lúc nào hết, em cũng không biết nữa. Em chỉ biết rằng nỗi nhớ anh cồn cào trong tâm trí, trái tim em thổn thức gọi tên anh. Nếu lúc này được chắp thêm đôi cánh, em sẽ không ngần ngại bay đến bất cứ nơi nào có anh. Em biết mình đã từng nghi ngờ sự vững bền của tình yêu, song em lại bắt đầu hoài nghi nhận định của mình. Tình yêu em dành cho anh sẽ không bao giờ tàn lụi. Không bao giờ thay đổi. Và không bao giờ rời bỏ. Có chăng, chỉ là nỗi nhớ anh lớn lên từng ngày cùng sự trống trải vì thiếu vắng anh. Em hoài nghi những định kiến của mình về tình yêu, đồng thời tự hỏi liệu cha mẹ em có từng biết thế nào là yêu chăng. Em không tin khả năng chúng ta trở thành họ. Lần đầu tiên trong đời, em… 
Một tiếng huýt sáo từ đâu vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ. Tôi khựng người, gắng căng tai lắng nghe. Đúng là tiếng sáo tươi vui ấy. Là do tôi tưởng tượng chăng? 
Rồi bỗng, tiếng mèo kêu khẽ kéo sự chú ý của tôi dứt khỏi lá thư. Tôi sẩy tay đánh rơi cây bút, ngay lúc nó lăn đến góc bàn thì một chú mèo xám nhảy tọt vào phòng, phóng qua mặt sàn lát đá rồi dúi đầu vào chân tôi. 
Tôi cúi xuống vuốt ve thì phát hiện trên ngực nó có một nhúm lông trắng.
- Cora? – Tôi thảng thốt kêu lên, không dám tin vào mắt mình.
Trước cửa vang lên tiếng gõ khẽ. Tôi ngẩng đầu và không thể tin nổi điều mình đang thấy. Một Henry bằng xương bằng thịt, đẹp trai rắn rỏi với đôi vai cứng cáp hiện ra trước mắt tôi. Anh không cử động – chỉ đứng lặng nhìn tôi tựa người đi giữa sa mạc khô cằn nhìn thấy nước mát. Tôi trân trân nhìn anh, không dám tin anh đang thực sự đứng đó. Chắc chắn đấy chỉ là một sản phẩm từ trí tưởng tượng của tôi – hệ quả của việc mất ngủ và chơi đàn quá nhiều. 
- Vậy mà lại có thể. – Giọng anh rất khẽ, tựa như đang tự nói với bản thân. Giọng nói ấy, lạy trời, làm thế nào tôi có thể trải qua cả một năm mà không được nghe thấy nó? – Em đẹp ra nhiều đấy.  
Tim tôi run lên rồi bắt đầu tăng tốc. Tôi ôm hai tay lên ngực. Đây không thể là sự thật được. Anh không thể xuất hiện ở đây, cách xa nước Anh hàng ngàn dặm.
Henry nhẹ bước vào phòng. Anh đi thật khẽ về phía tôi, cẩn trọng và chậm rãi như sợ tôi là một làn gió mỏng manh chỉ một tiếng động mạnh cũng có thể giật mình bay đi mất.
- Ở Blackmoore, em đã nói… rằng em vẫn sẽ lựa chọn như cũ nếu hoàn cảnh của chúng ta không khác đi. Cho nên, Kate ạ, anh vượt đại dương sang đây để cho em biết rằng hoàn cảnh ấy đã thay đổi. Anh đã từ chối tương lai mẹ định sẵn cho mình.
Lúc này tôi đã có thể nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt anh – đôi mắt màu tro trong suốt, gò má rám nắng vương vài vết tàn nhang mờ. Nom anh như thể đã rong ruổi trên thuyền, tắm mình dưới nắng trời trong nhiều tháng. Ánh mắt tôi dừng lại trên khuôn ngực phập phồng lên xuống của anh, áo sơ mi trắng làm nổi bật nước da màu nắng nơi cổ và hai bàn tay siết chặt của anh. Cuối cùng tôi cũng tin rằng anh đang thực sự hiện hữu. Nhận định ấy khiến tôi không thể thở được.
- Anh đã nói với Juliet rằng mình không thể lấy cô ấy. Sao anh có thể, khi biết rằng em cũng yêu anh, khi em cho anh một tia hy vọng. Anh không thể sống hạnh phúc bên cô ấy. – Anh cào tay lên tóc, khiến nó trở nên bù xù. Cử chỉ ấy tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần. – Cô ấy đã hiểu cho anh. Thực ra cô ấy cũng là người rất rộng lượng. Cô ấy nói đã biết anh vẫn yêu em suốt từ bấy đến nay. Điều ấy không sai tí nào.
Khóe môi anh nhoẻn lên một nụ cười. Tôi đăm đăm nhìn khóe cười ấy, nhớ lại mình đã từng hôn lên đôi bờ môi ấy thế nào, ôm siết gương mặt và luồn tay vào mái tóc anh ra sao. Chợt nhận ra mái tóc anh lúc này sáng màu hơn. Gần giống như màu vàng thưở anh còn niên thiếu.
Anh quỳ một chân xuống trước mặt tôi. Má tôi nóng ửng lên, đôi tay run run, lòng tràn ngập hy vọng tựa có hàng ngàn đôi cánh đang phấn khích vỗ phành phạch bên trong.
- Anh đã để Blackmoore lại cho anh George rồi vào làm việc cho công ty Đông Ấn. Anh đã đi hết nửa vòng trái đất để tìm em… để cho em biết rằng anh sẽ bao giờ oán hận em vì khiến anh tay trắng, bởi lẽ chính anh đã tự nguyện từ bỏ. Bây giờ, ngoại trừ trái tim, anh chẳng còn gì để em tước đoạt nữa, nhưng nó cũng đã thuộc về em từ lâu. – Trong đáy mắt anh, tôi nhìn thấy tia hy vọng, lo âu, sợ hãi, và tình yêu, tất cả hòa trộn vào nhau và tỏa sáng rực rỡ khiến trái tim tôi như nứt rạn, Tôi giơ hai tay che mặt, hoàn toàn đánh mất sự tự chủ.
- Kate. – Anh nói bằng giọng hơi khàn. – Hôm nay anh lại hỏi em một lần nữa, em có đồng ý ở bên anh trọn đời không? Chúng ta sẽ cùng khám phá thế giới. Anh sẽ bước theo em đến mọi miền, cô gái yêu dấu của anh, theo em đến bất cứ nơi nào em muốn. Anh sẽ mãi yêu em mặc cho bất cứ biến cố nào có thể xảy ra trong tương lai. Em biết anh cũng là một kẻ cố chấp như em mà. Anh đã từ bỏ gia đình mình để theo em. Cho nên xin em hãy một lần gạt đi nỗi sợ hãi của mình để đến bên anh, tin tưởng và… - Lời nói của anh bị đứt quãng. -…. Yêu anh như anh yêu em.
Hai vai tôi run lên.
- Kate… em đang cười đấy à? Kate, nếu em còn cười nữa, anh thề…
Tôi đưa tay xuống, để anh thấy gương mặt đẫm lệ của mình rồi nhào ngay vào lòng anh. Cảm giác ấy tựa như được trở về nhà, ngôi nhà chắc chắn nhất mà tôi từng có, hoặc sẽ có. Chúng tôi ôm ghì lấy nhau hệt như hai kẻ chết đuối chỉ có thể dựa vào người kia để bảo tồn mạng sống. Rồi anh hôn tôi, hôn những giọt nước mắt, khóe môi, và mái tóc của tôi. Ước gì những nụ hôn ấy kéo dài bất tận. Cuối cùng, khi phải dứt ra lấy hơi, tôi hổn hển cất tiếng:
- Em muốn nói với anh điều này.
- Anh – Tôi dừng lại để quệt nước mũi vào tay áo. – Henry Delafield, anh không phải là người-trao-em-ước-vọng-trái-tim.
Henry hơi ngửa đầu ra và bật cười.
- Không, nghe đã nào. – Tôi đưa tay lên ôm mặt anh. Ánh mắt anh tỏa sáng dịu dàng, quét qua mặt tôi tựa như mơn trớn yêu thương. Anh cúi đầu, khẽ chạm môi lên má tôi.
- Anh đang nghe đây. – Anh thủ thỉ, tay ôm chặt tôi không chừa một kẽ hở.
- Anh không phải người-trao-em-ước-vọng-trái-tim. – Tôi hít sâu một hơi rồi mỉm cười. – Anh là ước vọng trái tim em.
- Ôi, Kate. – Anh thì thầm, cúi đầu xuống. – Em đáng yêu quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.