Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 4: Thương gân động cốt 100 ngày




"Cậu, cậu đang làm gì đó?"
"Tui đang tìm xe đạp của tui đó."
"Vậy... Cậu mở khóa xe người khác làm gì?"
Trần Nặc thở dài, ngữ khí lại rất nghiêm túc: "Nếu như tui nói, tui không nhớ rõ xe đạp của mình là chiếc nào, thì cậu có tin không?"
"Ho lao!"
Tôn hoa khôi lập tức cho rằng hành động của đối phương, chính là đang giả bộ trước mặt mình, mấy tên nam sinh hay làm trò mèo này để thu hút sự chú ý của mình lắm.
Tôn hoa khôi định rời đi.
"Đợi một chút." Trần Nặc dạo bước đi tới trước mặt cô bé: "Có thể hỏi cậu một vấn đề không?"
"... Gì đó?" Giọng điệu cô bé vẫn là cái hương vị tận lực tránh xa người ngàn dặm.
Trần Nặc nhìn chằm chằm vào mặt cô bé hoa khôi trường này vài giây, rồi nói: "Thật ra thái độ của cậu với tui có thể ôn hòa hơn một chút."
"Cái gì?"
"Tui biết, cậu muốn giữ hình tượng băng lãnh của mình, không thích bị nam sinh như tui dây dưa." Trần Nặc xua tay: "Nhưng cũng không cần nói lời lạnh nhạt và mang thái độ đối địch với tui như vậy."
"Mình... Ai cần cậu lo!" Cô bé nghẹn lời.
Ngữ khí của Trần Nặc rất thành khẩn: "Kỳ thật cậu không có ác ý, chỉ là tuổi cậu còn nhỏ, chưa có gặp qua loại chuyện này, không có kinh nghiệm xử lý, cho nên đành phải làm vậy, xụ mặt theo bản năng, giả bộ như rất lạnh lùng. Cậu chỉ muốn biểu đạt lập trường của bản thân, phân rõ giới hạn với tui. Mấy đứa nhỏ đều như vậy, chờ tới khi cậu trưởng thành hơn một chút, EQ khá hơn một chút, sẽ hiểu được cách xử lý ôn hoà."
Tôn hoa khôi mở to hai mắt ra nhìn.
"Cậu xem, ngày hôm qua tui vừa cứu được cậu một mạng."
"... Té từ lầu hai xuống cũng không nhất định sẽ chết."
"Không chết thì cũng bị thương, được rồi, không tính là cứu mạng, nhưng ít ra cũng xem như cứu được cậu một lần đi, dù chỉ là một sự ngẫu nhiên."
Tuy rất muốn tranh cãi tiếp, nhưng bản tính các bạn gái dù sao cũng thiện lương, cô bé cũng không có biện pháp phản bác lời nói này, thế là thuận thế gật đầu.
"Thứ hai, cậu là hoa khôi trong trường, là nữ thần nha, tui hiểu. Tui thì sao, chỉ là một người vô hình, cậu bị người khác đàm tiếu có quan hệ với tui, chắc chắn sẽ không vui. Nhưng cậu không cần phải tỏ thái độ cao cao tại thượng làm gì, cậu có thể từ chối, nhưng cách làm có thể dịu dàng hơn một chút. Huống hồ trước đó tui còn mới cứu cậu. Tui biêt1, cậu như hiện tại chỉ là tính còn trẻ con không hiểu cách xử lý. Nhưng người khác không biết, thì sẽ cảm thấy cậu tuy vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tính cách quá kiêu ngạo, thậm chí có chút cay nghiệt."
Cô bé im lặng.
"Có một người tên là Trương Hùng, cậu biết hắn không?" Nhìn thoáng qua vẻ mặt mờ mịt của cô bé, Trần Nặc ngẫm lại: "Ngoại hiệu tên là Tiểu Đao, Đao ca?"
Ánh mắt Tôn Khả Khả có chút chán ghét: "Biết, từng chặn đường tui hai lần ở cổng trường. Lần thứ nhất bị cha tui đuổi đi, thế nhưng vài ngày sau lại tới lần nữa."
"Sẽ rất lâu nữa hắn không tới."
Cô bé hiếu kỳ trừng mắt nhìn Trần Nặc: "Cái gì?"
"Tui nói có lẽ một đoạn thời gian rất dài nữa hắn sẽ không tới làm phiền bạn."
"Rất dài... Bao lâu?"
Trần Nặc ngẫm lại, nói: "Thương gân động cốt 100 ngày... Ừm, ba tháng."
"Cái gì? Tui nghe không hiểu."
Trần Nặc cười cười: "Không có gì, cậu không cần biết quá chi tiết. Tui đã giúp cậu giải quyết một phiền toái nhỏ trước. Kỳ thật cũng là có việc muốn nhờ cậu."
Giáo hoa lập tức cảnh giác: "Có việc nhờ tui?"
"Trường học tổ chức hoạt động giao lưu thi đua tại Diên Biên, cậu đã tìm hiểu rồi chứ?" Trần Nặc cố ý dùng ngữ khí hờ hững để hỏi, đồng thời khom lưng tiếp tục cầm cái chìa khóa đi chọc khóa xe mấy chiếc xe đạp khác.
"Cậu hỏi hoạt động thi đua kia làm gì... Cậu đừng có chọc khóa xe của người khác nữa!" Cô bé nhịn không được nói: "Xe của cậu ở bên kia, cái chiếc rỉ sét màu đen, có cái chuông lục lạc bị rớt mất một nửa ấy."
Trần Nặc nhướng mày: "Làm sao cậu biết? Cậu cũng không phải cùng lớp với tui mà."
"Thì... Thì biết thế thui!" Cô bé đỏ mặt, may mắn là, dưới bóng đêm nhìn cũng không rõ ràng. Cô bé có chút khẩn trương, nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cậu hỏi hoạt động thi đua kia làm chi?"
"Muốn báo danh tham gia, nhưng tui xem qua thông cáo, tui không đủ tiêu chuẩn."
"Ngươi muốn cùng đoàn đi Diên Biên?" Tôn hoa khôi vẫn có vài phần thông minh: "Để làm gì?"
"Nhìn tuyết đó." Trần Nặc cười nói.
"Nhìn tuyết?"
"Đúng vậy, nhìn tuyết."
"Kỳ quái!" Tôn hoa khôi lại lần nữa muốn rời đi, thế nhưng Trần Nặc một bước ngăn cản cô bé.
"Có cách nào khác để tham gia hoạt động thi đua không? Cha của cậu là thầy chủ nhiệm, cậu chắc biết chứ nhỉ."
Tôn hoa khôi cắn cắn bờ môi.
Trần Nặc kỳ thật rất muốn đề nghị với cô bé, về sau không cần tùy tiện làm động tác này.
Bởi vì trời sinh cô bé có một đôi mắt đào hoa, trong nhan sắc vốn có sẵn ba phần mị ý. Làm loại động tác cắn cắn bờ môi thế này trước mặt nam nhân, chỉ sợ dù không phải là bản ý của cô bé, cũng sẽ rất dễ khiến người khác hiểu lầm là co bé đang có ý muốn câu dẫn người khác.
Chẳng qua, nếu thật sự nói ra lời này, đại khái sẽ bị mắng thành lưu manh nha.
"Báo danh hoạt động thi đua là do thầy Lưu ở phòng giáo vụ phụ trách, ổng không phải là giáo viên ở trường, ổng là do công ty giáo dục phái tới. Đó là tui nghe cha tui nói." Tôn hoa khôi nói thật nhanh: "Ngoại trừ tuyển thủ tham gia thi đua, còn có mấy danh ngạch trao đổi sinh đi quan sát. Có điều cần mấy thầy đề cử mới được."
Nói xong những lời này, cô bé nhìn Trần Nặc: "Tui chỉ biết vậy thôi."
Trần Nặc trầm ngâm một chút: "Cậu nói xem, tui tặng cha cậu hai bình rượu tốt, ổng có thể cho tui đi cửa sau hay không, cho tui vào danh sách trao đổi sinh quan sát?"
Cô bé trợn trắng mắt.
"Được rồi, tui hay nói giỡn." Trần Nặc cười cười.
"Người này, thật sự quá kỳ quái." Cô bé lại cắn môi một cái.
Ọt ọt ọt... Bụng Trần Nặc bắt đầu kêu.
Tôn Khả Khả nhíu mày nhìn Trần Nặc: "Cậu còn chưa ăn cơm?"
"Chưa."
"Sao vậy? Đã trễ như vậy còn chưa ăn cơm."
"Bởi vì nghèo đó."
Cô bé nhíu mày: "Ngươi nói chuyện sao có thể lại không đứng đắn như vậy?"
Nhìn Trần Nặc, cô bé do dự một chút, thấp giọng nói: "Tui biết tình huống trong nhà cậu. Tuy rằng, À... Ờm... Tuy rằng khó khăn một chút, nhưng cũng không có khả năng không có tiền ăn cơm nha. Nếu... Nếu như... Ừm... Kỳ thật tui có thể nói một chút với cha của tui, xin một ít trợ cấp cho học sinh nghèo khó trong trường..."
Nói đến đây, dường như cô bé bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: "Mình, mình không có ý xem thường cậu, mình..."
Trần Nặc nheo lại đôi mắt, cẩn thận đánh giá khuôn mặt tươi như đoá hoa của cô bé, nhìn hai gò má ửng hồng của cô bé, cùng với ánh mắt đang né tránh kia.
"Cậu dường như biết rất nhiều chuyện về tui. Cậu nghe ngóng về tui à?"
"Nói bừa! Mình... Mình chỉ là nghe người ta nói!" Cô bé phảng phất như một con mèo bị dẫm phải đuôi.
Ta mới không nói cho hắn biết, ta đã nhìn lén tư liệu học sinh trong phòng làm việc của cha!!!
Rột rột, bụng lại kêu hai tiếng.
Trần Nặc bỗng nhiên nhìn thấy hộp giữ nhiệt trong tay cô bé.
"Đây là cái gì?"
"Cơm thịt lạp xưởng, còn có thịt kho tàu, đùi gà..." Tôn Khả Khả vô thức trả lời, sau đó nháy mắt phản ứng lại, ôm lấy hộp giữ nhiệt lui về phía sau: "Đây là cơm tối của cha tui!"
"Tui đã cứu cậu đó. Nếu không có tui đón lấy, không để cho cậu té dập mặt xuống đất, thì khuôn mặt cậu đã bị huỷ rồi."
"... Chuyện đó..." Cô bé mất bình tĩnh: "Đùi gà tui có mang hai cái... Chỉ, chỉ có thể cho cậu một cái."
Mấy phút sau, Trần Nặc một tay cầm đùi gà gặm, chậm rãi bỏ đi.
Tôn hoa khôi dường như cuối cùng đã hồi phục thần trí…
Vừa rồi, đã xảy ra chuyện gì vậy?
"Này!!!" Vừa kêu lên một tiếng, cô bé lại có chút lúng túng, đành phải hỏi: "Cậu vừa nói cái tên Đao gì đấy... Cái gì mà 100 ngày?"
"Đừng để ý, dù sao gã cũng sẽ không tới làm phiền nữa."
Trần Nặc không có dừng bước lại, chỉ là đưa lưng về phía Tôn hoa khôi, giơ tay trái lên vẫy vẫy.
·
Giường số 6 phòng bệnh số 4, khoa chỉnh hình trong bệnh viện nào đó.
Trước giường một bệnh nhân có dãn bảng tên ghi hai chữ "Trương Hùng", bác sĩ kiểm tra phòng đang ghi nội dung lên tấm bảng.
"Trương Hùng, 21 tuổi, không có lịch sử dị ứng, không có lịch sử bệnh mãn tính... Bị gãy xương ống chân trái."
·
Tôn chủ nhiệm đang ăn cơm tối.
Hộp cơm thịt lạp xưởng đã vơi đi một nửa, đùi gà cũng đã ăn xong.
Tôn chủ nhiệm vẫn chư đã thèm xoa xoa miệng: "Khả Khả à, ngày mai làm thêm một ít đùi gà nha, một cái không đủ no."
Mặt nữ hài đỏ lên: "... Dạ."
·
Bàn trà trong phòng khách đã bị chuyển đi, căn phòng cũng trở nên trống trải hơn, Trần Nặc đang hít đất với một cánh tay.
Tuy tập thể hình tại nhà có hạn chế rất lớn, nhưng tình huống trước mắt không có tiền lại không có điều kiện, đây có thể xem là phương thức rèn luyện thân thể tốt nhất rồi.
Thân thể thiếu niên 17 tuổi vẫn còn có chút gầy yếu. Trần Nặc cần phải nhanh chóng tăng thể lực thân thể này lên một ít.
Theo thân thể nhấp nhô lên xuống, từng giọt mồ hôi không ngừng rơi trên mặt thảm nhựa.
Mà đôi mắt Trần Nặc trước sau vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía trước.
Ở trước mặt của hắn, chiếc ly thủy tinh in hoa kia, vẫn như cũ còn nửa ly nước đun sôi để nguội.
Mặt nước không chút rung động, không một gợn sóng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.