Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 1: Căn nguyên của tất cả




Ngày 23 tháng 12 năm 2021.
Luân Đôn.
Con đường bên ngoài trụ sở ngân hàng Barclays.
Một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm bước ra từ cửa ngân hàng, bên cạnh và sau lưng gã được vây quanh bởi đám người mặc âu phục đen, chiếc Mercedes bên đường đã mở cửa sẵn, mấy tên bảo an chia ra đứng tại các vị trí yếu hại quan sát bốn phía.
Người đàn ông trung niên đi về phía xe ô tô, vừa đi vừa lẩm bẩm với mấy phụ tá bên cạnh, nói rất nhanh: "Nói với đám quỷ hút máu quỹ ngân sách kia, nếu như bọn chúng còn không động thủ thì chúng ta sẽ động thủ trước, đây là một bữa tiệc, ta mặc kệ con mẹ nó có nguy hiểm hay không nguy hiểm, lợi nhuận dự kiến 10 tỷ, cho dù có xuống địa ngục cũng đáng..."
Lời còn chưa dứt, một tiếng nổ thật lớn vang lên! Đầu của gã đàn ông trung niên nổ tung như một quả dưa hấu!
Tên phụ tá bên cạnh bị máu đỏ bắn văng tung tóe cả người, sau một giây sửng sốt, liền thét lên một tiếng chói tai!
Bảo an được huấn luyện chuyên nghiệp điên cuồng vọt lên, vài tên có trình độ chuyên môn cao nhanh chóng phân tích ra đường đạn và phương hướng nổ súng, rồi chạy qua đó như điên...
Vài phút sau, trong một tòa cao ốc phía xa, vị trí nổ súng đã được tìm ra, một bộ trang bị và khẩu súng ngắm được tìm thấy.
"Đáng chết, là điều khiển từ xa."
Trong một quán cà phê trên con đường đằng sau ngân hàng, một người phụ nữ mặc áo khoác chậm rãi đi ra, mái tóc và đôi mắt đen nói lên thân phận gốc Á của nàng.
Người phụ nữ đi đến ven đường, một đôi chân dài cấp S xỏ vào đôi giày da dài, nàng nhanh chóng đi vào một hẻm nhỏ, tiện tay rút từ trong thùng rác ra một cái áo khoác sớm đã giấu ở đó.
Sau khi phủ thêm áo khoác, thì lúc nàng đi ra từ con hẻm bên kia, thì cả người đã biến thành một hot girl thân mang áo choàng, mắt mang kính râm, anh khí mười phần.
Nàng mở cửa một chiếc Land Rover đang đậu bên đường, tiến vào bên trong, từ trong xe lấy ra một cái điện thoại di động và một chìa khóa xe.
Cô gái dùng điện thoại di động gọi điện cho một dãy số đã được lưu từ trước.
"Đom Đóm báo cáo, mục tiêu đã bị tiêu diệt. Nhân tiện nói một chút, món đồ chơi của ngươi xài không tồi, chỉ là tốc độ phán đoán hướng gió còn có chút khuyết điểm, lần sau cải tiến đi, Hồ Ly."
Một chất giọng tiếng Anh khàn khàn mang theo khẩu âm Latin truyền ra từ điện thoại: "Đã nhận báo cáo, ngươi lập tức rút lui theo lộ tuyến dự trù."
"Lần sau loại nhiệm vụ này đừng có tìm ta, chỉ là một tên kền kền lòng dạ hiểm độc trong giới tài chính, thế mà cũng bắt ta bỏ dở kỳ nghỉ tới làm loại chuyện này, quá nhàm chán." Cô gái duỗi lưng một cái, cho dù đã mặc áo khoác, cũng không thể che giấu được đường cong quyến rũ: "Nhiệm vụ tiếp theo của ta đâu?"
"Không có nhiệm vụ, mệnh lệnh mới nhất, tất cả mọi người tiến vào trạng thái lặng im."
"Lặng im? Bao lâu?" Cô gái nhíu mày.
"... Vĩnh viễn." Đầu dây bên kia đáp.
Cô gái đột nhiên đạp mạnh chân ga!
Chiếc Land Rover đột nhiên dừng lại ven đường.
"Trạng thái lặng im? Vĩnh viễn?" Giọng nàng có chút run rẩy.
Sau khi trầm mặc một giây đồng hồ, nàng dường như mất khống chế, điên cuồng rống to vào điện thoại: "Ai ra lệnh?! Ta muốn liên lạc với BOSS!!!"
Đầu dây bên kia: "Đây chính là mệnh lệnh của BOSS, vừa hạ lệnh một giờ trước. Chính hắn truyền đạt bằng một đoạn ghi âm."
"Ngươi nói láo!!! Đồ Hồ Ly chết tiệt! Ngươi chắc chắn là đang nói láo!!" Cô gái kia lại điên cuồng gào thét: "Ngươi còn tiếp tục nói láo với ta, ta sẽ bắn một phát nổ đầu ngươi! Ta thề!!"
Đầu dây bên kia, vẫn là thanh âm khàn khàn, ngữ khí lại cực kỳ lạnh lùng: "Thật đáng tiếc, cũng chẳng cần ngươi làm như thế! Đã nhiều năm như vậy, ngươi hiểu ta, cũng hiểu hắn rất rõ mà!"
Cô gái ngồi trong xe, mặc cho ô tô đã lấp đầy con đường phía sau, đang điên cuồng bóp còi.
Dưới cặp kính râm, nước mắt đã chảy dài.
Nàng run giọng nói: "Cho nên... Lần này, hắn đi thật rồi, đúng không. Hắn thật sự... đi rồi?"
Giọng đầu dây bên kia lạnh nhạt: "Lời cuối cùng của hắn là: Hắn mong chúng ta sau này đều có thể lên thiên đường, mà địa ngục...Chỉ cần một mình hắn đi, là được rồi." Dừng một chút, cô tiếp tục nói: "Được rồi, chấp hành mệnh lệnh đi, Đom Đóm! Đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện, cho nên... Kiếp sau gặp lại."
Điện thoại dập máy, một chuỗi tiếng bíp vang lên.
Cô gái tháo kính râm xuống, lớp trang điểm tinh xảo đã bị nước mắt làm nhòe đi, đường kẻ mắt đen bị nước mắt hòa tan, chảy xuôi xuống má.
Trong đôi mắt ấy, tràn đầy đau thương!
Tiếng còi sau lưng càng ngày càng dồn dập, nơi xa còn có tiếng cảnh sát vang lên, càng ngày càng gần.
Cô gái bỗng nhiên cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn tới dãy số kia.
Sau đó cô ném điện thoại di động đi, một mình đẩy cửa xuống xe. Nàng đứng giữa đường, móc súng lục ra, liên tục bóp cò lên trời, điên cuồng gào thét, sau đó một hơi bắn hết cả băng đạn!!
"A a a a a a a!!!!"
Bang bang bang bụp bụp bụp...
Người đi bộ trên phố kinh hãi thét lên, bỏ chạy tứ tán, chủ của chiếc xe đang bấm còi điên cuồng sau lưng cũng bị dọa tới mức vội vàng nhảy xuống xe bỏ chạy.
Một lát sau, xe cảnh sát chen chúc chạy tới.
Cô gái lại đốt một điếu thuốc, đứng ngay giữa đường.
Nàng hít một ngụm khói thật sâu, sau đó ném tàn thuốc xuống đất.
"Địa ngục? Không, tôi sẽ không để anh cô đơn một mình đến đó đâu, tôi sẽ đi cùng anh!"
Nhìn xe cảnh sát đã dừng lại phía xa cùng với đám cảnh sát đang móc súng tới gần.
Cô gái cười lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh dao găm màu bạc.
Nàng dùng dao găm hung hăng đâm vào trái tim mình!
Trên màn hình điện thoại bên trong xe, nội dung tin nhắn cuối cùng được gửi đi là:
Đom Đóm, Offline!
Ở độ cao 20.000 yard trên bầu trời, một chuyên cơ huấn luyện nhảy dù đang bay.
Trong cabin, một phụ nữ có mái tóc màu vàng, dáng người bùng nổ, vừa nghe xong câu nói cuối cùng trong điện thoại.
"... Lời nhắn cuối cùng của hắn là... chấp hành mệnh lệnh đi... Kiếp sau gặp lại."
Người phụ nữ tóc vàng cúp điện thoại, chậm rãi ngồi xuống, gương mặt diễm lệ trở nên đờ đẫn.
Trước mặt nàng, một người đàn ông đang kiểm tra trang bị nhảy dù bỗng dừng động tác lại, cau mày nói: "Sao vậy Alice, có vấn đề gì sao? Sắp tới địa điểm dự định nhảy dù rồi, sao trông cô có vẻ không khỏe. Cú điện thoại vừa rồi kia..."
Ầm!
Người phụ nữ tóc vàng bỗng nhiên móc ra một khẩu súng từ trong ngực, đập xuống cái ầm trước mặt người đàn ông!
Người đàn ông biến sắc, nhảy dựng cả lên.
"Ngồi xuống đi, ngài Pierre." Cô gái tóc vàng mở mắt ra, trong con ngươi màu lam là bi thương không nói nên lời.
"Alice... Cô..."
Cô gái tóc vàng hít một hơi thật sâu.
Giọng cô bằng phẳng, ngữ khí bình tĩnh gần như máy móc:
"Đầu tiên, ta không phải là Alice, đây là một cái tên giả. Nhiệm vụ của ta là tiếp cận ngươi, làm huấn luyện viên nhảy dù của ngươi, sau đó... Dựa theo kế hoạch đã định, lần nhảy dù này, ta sẽ trực tiếp bắt cóc ngươi. Ngài Pierre. Có người ủy thác cho chúng ta, mấy năm trước ngươi tham dự một hạng mục nghiên cứu của quân đội, có thứ mà bọn họ cần... Đương nhiên, những thứ này không có quan hệ gì với ta. Ta chỉ tiếp cận ngươi, bắt cóc ngươi, sau đó đem ngươi giao cho bọn họ. Sau đó ta cầm thù lao... Đương nhiên, ngươi rất đáng tiền, 30 triệu USD."
Sắc mặt Pierre tái nhợt, đôi mắt nhanh chóng đảo quanh bốn phía: "Alice... Cô nói cái gì, tôi nghe không rõ..."
"Không, ngươi nghe rất rõ, đồng tử của ngươi đang phóng đại, ngươi đang sợ hãi." Cô gái tóc vàng lắc đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ: "Ngài Pierre, vì phi vụ bắt cóc hôm nay, chúng ta đã tốn một tháng để lên kế hoạch, sau đó..."
"Alice! Tôi nghĩ là, chúng ta có thể nói chuyện." Pierre lắp bắp nói: "Tôi có thể trả nhiều hơn..."
"Ta nói, ta không phải là Alice." Cô gái tóc vàng thản nhiên nói: "Thế nhưng ngươi thật sự rất may mắn, ngay một phút đồng hồ trước, ta quyết định hủy bỏ nhiệm vụ này. Hiện tại, ngươi có thể đi."
"... Đi?" Pierre mở to hai mắt nhìn.
Cô gái tóc vàng dùng họng súng gõ gõ vào cửa cabin: "Cầm lấy balo nhảy dù của ngươi, rồi tự nhảy đi."
Pierre còn muốn nói gì đó, nhưng động tác mở chốt an toàn súng của cô gái tóc vàng làm hắn trực tiếp ngậm miệng.
Một phút sau, Pierre đeo ba lô nhảy xuống từ cửa cabin, rồi bung dù ra giữa không trung.
Bên trong buồng lái phi cơ, cô gái tóc vàng thở hắt ra, tựa như lẩm bẩm một mình:
"Địa ngục? Chẳng lẽ anh không biết sao, em vẫn luôn muốn tới đó xem. Đừng đi quá nhanh, chờ em một chút nha, em sẽ đuổi kịp anh thôi."
Trên chiếc điện thoại di động bên cạnh, vẫn còn một tin nhắn vừa được gửi đi.
"Chim Ruồi, Offline!"
Pierre ở giữa không trung bỗng thấy được một cảnh khiến cả đời này khó có thể quên!
Chiếc chuyên cơ huấn luyện kia, bỗng nhiên điên cuồng lao về phía ngọn núi xa xa...
Sau đó, là một màn pháo hoa rực rỡ!
·
Trong một căn phòng tối tăm, chỉ có màn hình máy tính lóe lên chút ánh sáng.
Trên màn hình, từng tấm chân dung, từng cái tên, đều đã biến thành màu trắng đen.
Đôi tay trước bàn phím, bởi vì dùng sức nắm quá chặt, móng tay đã đâm rách lòng bàn tay, mà trở nên đầm đìa máu tươi!
Trên màn hình, mỗi cái tên sau khung chat, sau khi nhận được tin nhắn cuối cùng, tất cả đều phản ứng giống nhau...
"Đầu Trâu, Offline!"
"Chim Ruồi, Offline!"
"Blueberry, Offline!"
"Iris, Offline!"
"... Offline!"
Offline!
Offline!
Offline!!!
Trước màn hình, một cô gái Latin đầy chất phong tình đã khóc nấc không thành tiếng!
"Vậy nên, Trần Nặc à, anh toàn tự cho là mình thông minh, anh thật sự cho rằng anh rời đi, đổi lại điều kiện cho chúng tôi, là có thể để chúng tôi im lặng sống nửa đời còn lại sao? Chẳng lẽ anh không hiểu rằng, tất cả chúng tôi, mỗi một người, từ khi được anh vớt lên từ vực sâu, lôi ra từ vũng bùn, thì đời này, đều chỉ sống vì anh thôi."
Hai tay cô dính đầy máu tươi, thong dong lấy từ trong ngăn kéo ra một khẩu súng.
Lắp một viên đạn vào băng đạn.
Băng đạn lại lắp vào khẩu súng.
Mở chốt an toàn.
Mỗi một động tác, đôi tay này đều hoàn thành vô cùng ổn định.
"Chỗ nào có anh, nơi đó mới là thiên đường."
Cô gái Latin mỉm cười, bỗng nhiên nhắm họng súng vào ngay trán mình.
"Fox, Offline! (Hồ Ly, Offline!)"
Bùm!
Một tiếng súng vang lên.
·
Sinh mệnh có lúc như dòng suối, có lúc như dòng sông.
Có rất nhiều lúc, từng giọt mưa, từng dòng suối, cuối cùng sẽ nhập lại thành dòng sông, sau đó...
Cuối cùng trút vào biển cả!
Cuộc sống là thế.
Như thời không.
Như vũ trụ vạn vật!
Chiều ngày 23 tháng 12 năm 2000.
Trần Nặc vừa mới trở lại khoảng thời gian này, hoàn toàn không biết gì về màn nghi thức chia tay sinh mệnh rực rỡ như pháo hoa kia. Giờ phút này, bản thân hắn đang mặc một bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh xấu xí vừa dài vừa rộng, đứng bên ngoài cửa một phòng học.
Không có gì ngạc nhiên, tiết toán này, hắn phải đứng bên ngoài cửa phòng học để lắng nghe.
Cũng không có gì ngoài ý muốn, đối với kẻ đã mấy chục năm cuộc đời không có tiếp xúc với sách giáo khoa phổ thông như hắn, thì nhìn cái đề toán trên bảng đen, quả thực giống như đang nhìn thiên thư.
"Ài, nhân sinh bi thảm a."
Trần Nặc ra vẻ tang thương thở dài.
Trên sân có học sinh đang chơi đá bóng, mồ hôi và hormone nam giới tiết ra mãnh liệt, cố tình la hét và chạy điên cuồng, tựa hồ muốn dùng loại phương thức này để hấp dẫn sự chú ý của các nữ sinh.
Đứng tại góc nhìn của hắn, vừa vặn có thể thấy được một nam sinh nào đó ngồi hàng cuối cùng trong lớp, đang giấu quyển tiểu thuyết Kim Dung phía dưới cuốn sách toán.
Cũng tại góc nhìn của hắn, vừa vặn có thể nhìn thấy trên hộp bút chì của một nữ sinh nào đó ngồi hàng đầu, có dán hình Châu Kiệt Luân.
Trần Nặc ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời. Mặc dù đã vào đông, nhưng ánh mặt trời vẫn mang lại chút cảm giác chói chang.
"Thế nên, ông trời à, đây là trừng phạt, hay là khen thưởng ta vậy?"
Trần Nặc cười khổ một tiếng.
Sau đó đột nhiên, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đụng vào mặt hắn... Ừm, nói cho chính xác, là (bị) đụng phải hai cục mềm mại.
Éc c c c...
Mềm mại, nhưng vô cùng co dãn.
Đại khái là...
Cỡ C?
Bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai.
"Bớ người ta!!! Hoa khôi trường nhảy lầu rồi!!!!!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.