Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 2: Truyền thuyết thượng cổ




Cách đây rất lâu rồi khi trời và đất còn chưa hình thành, cả thế giới tất cả chỉ là những mảnh khí hỗn độn. Trải qua thời gian lâu dần những mảnh khí hỗn độn đó bắt đầu thai nghén, chuyển hóa thành một mảnh thiên địa thượng cổ, và kèm theo đó là sản sinh ra những cường giả và nhân giới ma giới đầu tiên, khởi đầu một thời đại, đó chính là thời đại Thái Cổ.
Thời đại Thái Cổ đứng đầu ba giới Nhân Tiên Ma chính là ba vị Thái Cổ Cường Giả lần lượt gồm: Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn đứng đầu Nhân Giới, Ám Việt Thánh Hỗn Độn Chí Tôn đứng đầu Ma Giới, Thiên Nguyên Đại Thánh Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn đứng đầu Tiên Giới.
Ba đại cường giả này khi sinh ra vốn khí tức đã bất đồng, lại kèm theo sự tranh chấp sinh cơ mảnh thiên địa Hỗn Độn, dẫn đến một trận chiến kinh thiên đại địa siêu việt nhất tất cả các thời đại. Mà từ thời đại Thái Cổ đến nay chưa có trận chiến nào đạt được sự kinh khủng như trận chiến này, ba giới Nhân Tiên Ma gần như bị tuyệt diệt không còn.
Cơ hồ mọi người chắc hẳn nghĩ Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn yếu đuối nhất vì đại cường giả này đại biểu cho Nhân Giới là đại biểu cho con người yếu ớt thực lực chắc hẳn không mạnh. Nhưng không phải như vậy, trên thực tế, Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn sử dụng lực lượng chính là Tín Ngưỡng lực, tức là lực lượng có được bởi sự Tín Ngưỡng của con người.
Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn cũng không phải mới đầu xuất hiện giống như hai vị cường giả kia trực tiếp được mảnh khí Hỗn Độn diễn sinh ra. Mà là do con người khi sinh ra, họ khao khát có một vị cường giả lãnh đạo họ, mở ra con đường soi sáng đến cuộc sống tốt hơn. Dẫn đến tín ngưỡng lực dâng trào, họ tin rằng sẽ luôn luôn và luôn có một vị cương giả lãnh đạo họ. Kèm theo khi đó được mảnh khí Hỗn Độn tiếp nhận ý chí Tín Ngưỡng, từ đó đã diễn sinh ra Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn.
Ba vị cường giả Thái Cổ vì trận chiến này đã dốc ra toàn bộ bản nguyên lực lượng, đánh đến hôn thiên ám địa, cuối cùng ba Thánh tuyệt diệt cùng thiên địa thái cổ. Thiên địa thái cổ cũng không phải là bị tuyệt diệt hoàn toàn, mà vì thiếu đi sự dẫn dắt của ba Thánh nên đã bị chuyển hóa thành thế giới ngày nay.
Hơn nữa ba Thánh sau khi tuyệt diệt, bản nguyên lực lượng của họ cũng không hoàn toàn biến mất, mà chuyển hóa thành lực lượng tầng ngăn cách giữa thế giới mới với mảnh khí Hỗn Độn. Dẫn đến sự hình thành thế giới như ngày nay, không thể tu luyện các Hỗn Độn công pháp.
Sở dĩ nói Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn không phải là yếu nhất, bởi vì bản nguyên lực lượng của vị cường giả này sau khi tuyệt diệt hóa lại hóa thành lực lượng ngăn cách, cũng không có chuyển hóa hết mà còn lại một phần lực lượng dư thừa. Đây chính là lực lượng dư thừa tuyệt đối duy nhất còn sót lại trong cả ba vị cường giả Thái Cổ. Vậy tại sao lại có sự dư thừa?
Chính là bởi vì Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn sử dụng lực lượng, là tín ngưỡng lực, không giống hai vị cường giả kia. Tín Ngưỡng lực là lực lượng luôn luôn được bổ sung bởi sự tín ngưỡng của con người. Tín Ngưỡng của Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn tuy không mạnh mẽ như tiên nguyên lực của Thiên Nguyên Đại Thánh Đức Đồng Hỗn Độn Chí Tôn hay hắc ám ma lực của Ám Việt Thánh Hỗn Độn Chí Tôn, nhưng do luôn luôn được bổ sung lực lượng, nên nó là lực lượng cuối cùng còn duy trì lại được sau Thái Cổ đại chiến.
Tia lực lượng của Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn còn sót lại không ngờ đã chuyển hóa thành chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo. Chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo này không những vậy còn kèm theo một tia ý niệm của Nhân Thánh Hỗn Độn Chí Tôn, có ý nghĩa rằng: ‘nếu ai có thể nắm bắt được đồng thời chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo, có thể mở ra lớp lực lượng ngăn cách giữa thế giới này với những mảnh khí Hỗn Độn của một giới’.
Mảnh khí Hỗn Độn là gì a, đó chính là căn nguyên của căn nguyên tất cả các lực lượng nếu bất cứ giới nào nắm giữ được lực lượng này cũng chính là đồng thời có thể hủy diệt hai giới còn lại. Bởi nắm giữ lực lượng Hỗn Độn, chính là có thể diễn sinh ra tất cả các lực lượng, khắc chế tất cả các lực lượng, chính là lực lượng bản nguyên mạnh mẽ không gì sánh kịp.
Chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo sau khi hình thành, đã phân tán khắp thế gian chờ người có duyên. Ba đại Thái Cổ cường giả sau khi tuyệt diệt cũng đồng thời để lại, ba tia Hỗn Độn nguyên thần, du nhập thế gian chuyển hóa trọng sinh, lãnh đạo lần lượt từng giới.
Trải qua thời gian đã có những cường giả của thế giới mới được sản sinh. Họ tranh chấp sự tìm kiếm Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo tiêu diệt bất cứ lực lượng nào biết được sự tồn tại của những kiện Nhân Khí. Tuyệt đối lưu giữ bí mật, chỉ truyền đời truyền thừa bí mật này cho người có thực lực mạnh nhất tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng sự tìm kiếm của họ là không có hồi đáp, cả đời sau của họ cũng vậy. Chín kiện Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo vẫn vĩnh viễn không có hồi âm. Những cường giả thế giới mới này, và cả con cháu của họ, chính là khởi đầu tiền đề tạo ra truyền thừa lánh đời tông phái sau này.
Mà bản thân Triệu Thánh Tông, vô ý Triệu Vô Tùy cũng nói. Họ chính là một lánh đời đại phái, trực thuộc chi tộc của các cường giả thế giới mới.
Hắc Bạch Trưởng Lão trở nên thất thần khuôn mặt tràn ngập sự kinh ngạc, đôi môi mấp máy không nói được gì, họ vẫn đang hồi tưởng lại những lời mà môn chủ mình kể. Những viễn cảnh của cái thời đại Thái Cổ xa xưa kia. Bất quá, sự tĩnh lặng cũng không có duy trì được lâu, Hắc phát trưởng lão không kìm được sự tò mò mà lên tiếng:
“Nói như vậy chúng ta là lánh đời đại phái!”. Thảo nào mà Triệu Thánh Tông xưa nay không hề có hậu thuẫn mà truyền thừa đạt tới mức khổng lồ, không hổ là gia tộc truyền thừa từ những cường giả kia.
Triệu Vô Tùy tiếp tục nói và khẳng định:
“Thủy tổ Triệu An của Triệu Thánh Tông chính là một trong những chi tộc của cường giả thế giới mới. Cho nên Triệu Thánh Tông ta, đúng vậy, chính là lánh đời đại môn phái!”.
Rồi Triệu Vô Tùy lại kể tiếp.
Các cường giả thế giới mới không lâu sau cũng chính vì tranh chấp lợi ích tu luyện mà cùng nhau đồng quy vu tận, biến mất khỏi thế gian hoàn toàn. Các thế hệ đời sau của các cường giả này chia nhau trấn giữ lần lượt từng vùng của thế gian lập lên Tông Môn nắm giữ bí mật trọng đại đời đời tìm kiếm tung tích Nhân Khí Hỗn Độn Chi Bảo.
Cũng không rõ trên thế gian có tất cả bao nhiêu môn phái lánh đời đại khái chắc hẳn có khoảng gần tám hoặc chín môn phái, trong đó Triệu Thánh Tông chính là một môn phái lánh đời. Được Triệu An lựa chọn trấn thủ nắm giữ bí mật tại Nam Thiên Đại Đế Quốc. Còn tại sao có sự lựa chọn như vậy, Triệu Vô Tùy cũng không có nắm rõ.
Nhân, Tiên, Ma ba giới đến thời đại thế giới mới cũng không còn có sự duy trì cân bằng như thời đại Thái Cổ nữa. Ma giới dần dần trở lên mạnh mẽ nhất thời lấn át hai giới còn lại. Nhân giới bị Ma giới tấn công ăn dần mòn tâm ma vào tâm trí con người, dẫn đến con người không còn tin tưởng lẫn nhau. Mất đi sự đoàn kết, Tín Ngưỡng lực lượng tan rã, Nhân giới lập tức mất đi sức mạnh vốn có của nó.
Tiên giới bị Ma giới tàn sát, lực lượng yếu dần đi đến mức gần như không thể cứu vãn. Trước tình cảnh đó, Nhân giới và Tiên giới đã tiến hành một bản hiệp ước, nội dung gồm có: ‘Nhân giới sẽ trao lực lượng con người cho Tiên giới và Tiên giới sẽ truyền dạy công pháp cho những con người này Tu Tiên, bổ sung lực lượng cho Tiên giới nhằm chống lại Ma giới, bù lại Tiên giới sẽ dùng lực lượng của mình, bảo hộ Nhân giới tránh bị tàn sát đến tận diệt, vì lực lượng tín ngưỡng lực ngày càng suy yếu’.
Cuối cùng bản hiệp ước thành lập con người được dạy tu tiên đã từ bỏ tín ngưỡng lực lượng chấm dứt một thời đại kiêu hùng của Nhân giới. Kể từ đây Nhân giới và Tiên giới đã hoàn toàn phụ thuộc vào nhau không thể tách rời. Lại nói chuyện tại sao Thiếu Lâm Phật Đạo và Võ Đang Tông không phải là những môn phái có thực lực nhất Bắc Quốc, mà mạnh mẽ nhất Bắc Quốc mà Triệu Vô Tùy may mắn biết được, chính là .... Vô Cực Tông.
Hắc Bạch phát trưởng lão lại một lần nữa trở lên kinh dị:
“Không thể nào Vô Cực Tông theo như ta biết chỉ là một môn phái hạng bét của Bắc Quốc thôi thậm chí một cường giả tầng ba còn không có làm sao có thể là môn phái lánh đời được?”.
Triệu Vô Tùy hơi bực mình lớn giọng nói:
“Ngu ngốc, ngươi chẳng lẽ không biết đó là ẩn tàng thực lực sao? Không chỉ có ta biết Vô Cực Tông là một môn phái lánh đời mà chắc hẳn bọn chúng cũng biết Triệu Thánh Tông ta cũng như vậy, cùng là một môn phái lánh đời giống như vậy”.
Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão cũng không phải là kẻ đần độn, sở dĩ họ đặt ra câu hỏi như vậy cũng là vì quá kinh dị mà buột miệng hỏi. Triệu Vô Tùy cũng biết hai người chỉ vô ý đặt ra câu hỏi, cũng không trách họ mà bắt đầu suy diễn:
“Chuyện hôm nay xảy ra ở Cổ Loa Thánh thành, nhất định Vô Cực Tông hẳn là đã biết tiểu hài tử của ta có thể là thiên tài mà Thiên đã lựa chọn. Nếu để tiểu hài tử của ta trưởng thành, bọn chúng sẽ cho rằng Nam Quốc trở nên hùng mạnh hơn, vì vậy không kiêng kị gì mà diệt trừ Vô Cực Tông bọn chúng”.
“Bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu bọn chúng cho người hành sự ám sát tiểu hài tử trên đất Nam Thiên quốc này thì hẳn là không có khả năng, bởi vấp phải lực lượng của chúng ta, hơn nữa lại có sự trợ giúp quang minh chính đại của Triều Đình”.
“Cho nên ta cho rằng, bọn chúng nhất định sẽ đốc thúc Bắc Quốc xâm lược nước ta nhằm tiêu diệt sự bảo hộ của Triều Đình sau đó quang minh chính đại mà hành sự. Việc khống chế chính sự của một quốc gia đối với một môn phái lánh đời là dễ như ăn kẹo vậy”.
“Hôm nay ta lưu lại hai vị trưởng lão ở đây cũng không phải chỉ để kể chuyện này. Mà là muốn hai vị trưởng lão giúp ta bảo hộ tiểu hài tử của ta. Giúp nó có thể trưởng thành, vì Nam Thiên Quốc mà ổn định cục diện. Triệu Thánh Tông này hai vị chính là những người mà ta tin tưởng nhất”.
Nói xong, Triệu Vô Tùy bỗng chốc quỳ xuống hướng về phía Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão, bộ dáng thành khẩn và nói:
“Xin hai vị tận lực vì hài nhi tử, Tùy này dẫu có chết, kiếp sau cũng xin báo đáp ân tình hai vị”. Nói rồi quỳ thụp mà lạy liên hồi.
Hắc Bạch trưởng lão bộ dáng thất kinh vội vàng quỳ xuống sợ hãi:
“Sao môn chủ lại nói như vậy, hai lão đây sống chết xin cũng sẽ không vì thiếu chủ mà từ bỏ. Có chết cũng luôn luôn vì Triệu Thánh Tông phấn đấu, quyết không từ nan. Xin môn chủ hãy đứng lên cho, bằng không hai lão đây tổn thọ mất”.
Triệu Vô Tùy vẫn giữ điệu bộ thành khẩn, dập đầu ba lạy về phía Hắc Bạch phát hai vị trưởng lão rồi mới tỏ vẻ yên lòng từ từ mà đứng lên.
Bỗng chốc, từ đâu một tên thuộc hạ bộ dáng hấp tấp chạy đến hổn hển không nói lên lời:
“CẤP BÁO!!!”
“Bẩm môn chủ, có tin chiến sự từ cửa khẩu Tam Quan với Bắc Quốc!!! Bắc Quốc....Bắc Quốc... tập trung sáu trăm bảy mươi chín vạn Hùng binh tấn công cửa khẩu Tam Quan, An Dương Vương bệ hạ cho mời môn chủ vào chính cung bàn đại sự”.
Triệu Vô Tùy mặt mày lập tức biến sắc. Chuyện mà ông ta không muốn nghĩ đến nhất, cuối cùng nó cũng vẫn xảy ra. Vô Cực Tông kia đúng thực thật nhanh tay. Đã điều khiển được quân binh Bắc Quốc muốn tấn công Nam Quốc nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.