Biến Dị: Dị Giới

Chương 41: Chuyện gì đang diễn ra thế này ?




Mình tên là Haruto Min, bây giờ mình là một cậu bé 10 tuổi. Từ lúc sinh ra mình không thể biết cha và mẹ mình là ai, mình được ông bà nuôi lớn từ bé nên người thân duy nhất của mình chỉ có hai người họ. Nhiều lúc mình có hỏi về họ nhưng ông và bà cứ né tránh điều đó.

Ngôi làng mình lớn lên cũng rất đầm ấp, ai ai cũng yêu mến mình cả. Vui nhất là khi, mình thường đi chơi hay đi ngang qua ngôi nhà của cô chú nào đó, họ thường kêu mình lại và cho kẹo hoặc bánh để ăn khiến mình rất yêu quý mọi người.

Mình còn có một người bạn thân, cậu ấy tên là Rio. Tuy trong làng còn nhiều đứa trẻ khác và mình cũng chơi với mọi người rất vui vẻ nhưng chỉ có Rio là người mà mình cảm thấy thân thiết nhất mà thôi.

Hai tui mình thường đến nhà ông Haigu để nghe những câu truyện cổ tích, hay nhưng bài thơ hay mà ông sáng tác. Nếu như còn thời gian tui mình còn được ông ấy cho uống trà mật ong, trà được pha ngon cực luôn nên thành ra lúc nào cũng thích đến cả.

Nếu nói về ngôi làng mà mình lớn lên từng ngày, nơi đây hoạt động rất bình dị và yên bình. Người lớn, nói đúng hơn là những người đàn ông to khỏe lực lưỡng thường đi đốn củi hay vận chuyển hàng hóa, còn những người phụ nữ thì ở nhà làm nhiều chuyện lặt vặt hoặc may quần sao. Cuộc sống trôi qua luôn đầy niềm vui và tiếng cười, thậm chí chưa bao giờ có tiếng cãi vã, nhà nhà đều ấm no hạnh phúc

Còn về gia đình của mình, vì ông đã già nên việc thường ngày là làm những chuyện lặt vặt, còn bà thì lo chuyện bếp núc, cuộc sống giản dị cứ thế hình thành. Vào những thời gian rãnh, ông thường cùng nhiều người trong xóm chơi cờ với nhau nên thành ra vườn nhà cũng rất nhộn nhịp, những khi mình thường cùng Rio đứng gần đó để xem họ chơi hoặc ngồi uống trà mà bà mình pha. Kể ra cũng thật đáng nhớ.

Mọi thứ trong cuộc đời mình luôn gắn bó với mọi người. Tháng ngày yên bình cứ thế mà trôi đi cứ như mình đang đắm chìm trong nó vậy, nói đúng hơn là hạnh phúc khó tả mà cứ ngỡ là không bao giờ mất đi.

Ngày hôm nay, một ngày bình thường như bao ngày nào, mình đang cùng mọi người lên đỉnh của ngọn núi gần làng để tham gia lễ hội mùa màng mà năm nào cũng được tổ chức một cách long trọng.

Ai ai cũng có mặt cả, nhiều người ăn mặc rất xinh đẹp, các chị gái thường khoe nhưng bộ áo cực kì hấp dẫn trước nhưng anh trai đang đỏ mặt cả lên, mình cũng được mặc một bồ đồ đầy hoa văn và rất dễ thương, đi với mình còn có Rio, hôm trước lễ hội diễn ra, mình có nghe nói mẹ cậu ấy mua cho một bộ yukata màu xanh dương rất nhỏ nhắn và đáng yêu.

À mà quên nói Rio là con gái với dáng người nhỏ nên bộ yukata của cậu ấy được cô Shisu may riêng nên rất vừa với cơ thể. Cô ấy vừa nhìn thấy mình đã chạy đến và khoe bộ yukata đang mặc trên người, mình cũng hơi đỏ mặt khi nhìn thấy cậu ấy đẹp như thế với bộ đồ đó, thế là Rio cứ cười tủm tỉm.

Trong lúc đang đi dạo xung quanh ngọn núi với Rio, hai tụi mình bắt gặp chú Rotari , vừa thấy mình chú ấy liền kêu mình và Rio lại và cho mỗi đứa một cây kẹo táo rất ngọt mà ngon.

À, tụi mình đến một gốc cây to gần lễ hội mà trò chuyện với nhau, mình thì không còn nhớ đã trò chuyện về vấn đề gì nhưng lúc đó thật sự rất vui, hai đứa lúc nào cũng cười, một ngày cực kì đáng nhớ mà mình quyết tâm không bao giờ quên.

Nhưng có chuyện gì thật kì lạ, cứ mỗi lần như thế mình lại cảm thấy đau đầu, như là mình đang chối bỏ điều gì thật khó chịu, nó cứ vang vọng trong đầu ấy, một hình ảnh đang đốt cháy trong thâm tâm.

Sau khi lễ hội kết thúc, mình đã cùng Rio nắm tay nhau về ngôi làng, có vẻ mọi người còn bận dọn dẹp những thứ còn lại sau lễ hội, nên lúc về mình chẳng thấy ai cả, mà mình nghĩ chắc chắn mọi người về sớm thôi nên tiếp tục đi về nhà trong khi Rio thì đang mỉm cười và đứng sát bên mình.

Nhưng khi đến giữa làng, tại bùng binh nơi có thác nước mà mình hay chơi đùa cùng lũ bạn trong xóm, bầu trời lúc này đã tối rồi, mình nhìn thấy có ba anh chị nào đó đang đứng xa xa, trông họ hình như không phải người trong làng nên mình quyết định đi đến để xem thử.

Khi mình đi đến gần, ba anh chị đó đúng là người ngoài làng với bộ đồ hơi kì lạ, nhưng họ hình như đang sợ sệt điều gì đó thì phải. Người đứng ở giữa là một anh tóc đen đôi mắt màu nâu nhưng lại thể hiện sự huyền bí nào đó tuy nhiên khuôn mặt rất chững chạc.

Đứng bên phải anh ấy là một chị gái tóc hồng nhìn rất xinh xắn, đôi mắt long lanh một màu xanh thật dịu dàng, còn bên trái là một anh trai tóc ngã màu cam nhìn rất thư sinh và đôi mắt ánh lên một vẻ gần gũi.

Tôi liếc nhìn một chút vào Rio, trông cậu ấy cũng có chút ngạc nhiên về ba người họ, nhưng bản tính của Rio vốn rụt rè nên tôi buộc phải bắt chuyện.

Tôi từ từ bước đến mà thắc mắc.

"Ba anh chị là ai vậy"(Min)

Anh trai đứng ở giữa lên tiếng.

"Vậy còn em, em là ai? tại sao em lại ở đây?"(Kinji)

Không hiểu tại sao nhưng với lời lẽ mà anh ấy nói ra và hành động như đang chuẩn bị cho tình huống không may xảy ra khiến mình vô cùng khó hiểu

"Em là người trong làng, em tên là Haruto Min, cứ gọi em là Min, mọi người đang thu dọn lễ hội nên chưa ai về làng riêng hai tụi em cả"(Min)

"Hai tụi em sao ?"(Kinji)

"Vâng"(Min)

Thế là mình nhìn Rio và giới thiệu

"Còn đây là Rio, bạn thân của em, chúng em vừa mới về làng"(Min)

Rio cuối đầu một cách lễ phép

"Vâng, xin chào mọi người"(Rio)

Nhưng không hiểu sao, ba anh chị đó lại mở to con mắt thể hiện một sự kinh ngạc tuyệt đối. Chị gái tóc hồng bước đến và như là đang tính nói với mình điều gì đó nhưng ngay lập tức bị anh trai ở giữa cầm tay kéo lại khiến chị ta giật mình.

Sau đó cả ba người quay đầu nói thầm thì chuyện gì rất khó hiểu, một lát sau cả ba người quay lại và nhìn mình. Lần này, anh chị đều không còn vẻ kinh ngạc như trước mà lại thể hiện sự thân thiện.

Anh trai tóc cam đến nơi mình đứng và và xoa đầu, không hiểu tại sao nhưng khi anh ấy xoa đầu mình thì mình lại cảm thấy rất thoải mái và dễ gần, chắc bởi vì nụ cười mà anh ấy tạo ra thật sự ấm áp

"Chào em, anh tên là Hayate, còn hai người kia là bạn anh, người con trai là Kinji còn chị gái là Ria, bọn anh là mạo hiểm giả và bị lạc đến đây, nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy ai cả nên thành ra hơi thắc mắc khi gặp em"

"Mạo hiểm giả ? em từng nghe ông nói về những người đó nhưng đây là lần đầu mà em thấy tận mắt, vậy là mọi người bị lạc sao"(Min)

"Em nói là mọi người trong làng đều dự lễ hội hết sao?"(Kinji)

"Vâng, nhưng mọi người sẽ về sớm thôi, nếu ba anh chị bị đang bị lạc thì có thể đến nhà của em đấy"(Min)

Anh Hayate tiếp tục xoa đầu mình khiến cảm giác thoải mái và thân thiện tiếp tục tăng.

"Cảm ơn em"(Hayate)

Anh Hayate bỗng quay lại nhìn anh Kinji, trong lúc đó anh Kinji cứ để tay lên cầm mà suy nghĩ, sau một lúc anh ấy nhìn mình.

"Vậy nhờ em và cảm ơn em vì đã cho bọn anh ở tạm, cả ba chỉ ở lại đêm nay nên sáng mai sẽ bắt đầu đi ngay"(Kinji)

Ria-oneechan cũng mỉm cười mà chấp hai tay sau lưng

"Vậy chúng ta đi thôi"(Min)

Sau đó mình nhìn vào phía Rio đang đứng với ánh mắt muốn cậu ấy đi theo, may mắn là Rio cũng gật đầu, nhưng nét mặt thì có phần hơi lo lắng điều gì đó.

Và mình dẫn mọi người đến căn nhà nơi mà mình đang ở cùng với ông và bà, vì cách đó không xa nên chỉ đi có vài phút. Trong lúc đi, các anh chị đang nói chuyện gì đó mà mình không nghe rõ, còn Rio cứ thẹn thùng đi sát bên.

"Đến rồi, đây là nhà của em, mới anh chị vào trong, em sẽ chuẩn bị đồ ăn, mọi người có vẻ đều đói rồi"

Hơi khó hiểu nhưng ba người họ hình như không nghe mình nói mà cứ thẩn thờ nhìn căn nhà mà thắc mắc

"Anh chị ? có chuyện gì sao ?"

Cứ như giật mình, Kinji-niisan nhìn mình

"À, ừm không có gì, vậy chúng ta nên vào trong nhà thôi"(Kinji)

"Vâng"(Min)

Sau đó tất cả đều vào trong, căn nhà hơi tối vì lúc này chẳng có ai cả, mình cũng nhanh chân đi kiếm cây đèn dầu và thắp lên.

Sau khi có ánh sáng, mình đã dẫn cả ba đến phòng khách.

"Xin lỗi mọi người, tuy hơi tối nhưng đây là những gì mà em có thể làm lúc này"(Min)

"À nếu em không phiền chị có thể dùng một ít ma thuật để làm sáng căn nhà được chứ"(Ria)

Chị ấy mỉm cười rất thân thiện còn hai người con lại đều nhìn với đôi mắt ngạc nhiên và mình cũng vậy.

"Ma thuật sao ? chị có thể dùng ma thuật thật sao, woah~~ đây là lần đầu tiên em nghe có người có thể sử dụng được ma thuật đó"(Min)

"Vậy làm phiền em"(Ria)

Sau đó Ria-onee đọc câu thần chú gì đó mà mình không nghe rõ, tiếp theo, một ánh sáng lấp ló hiện ra, vài giây sau, khi mà nó bay lên trên trần nhà và bỗng mọi thứ sáng sủa hơn cứ như là ban ngày vậy, nhìn thấy thế khiến mình cứ mở to mồm mà trầm trồ khen ngợi.

"Vậy em đi chuẩn bị đồ ăn đây"

Sau đó mình nhìn Rio

"Cậu ở lại đây với mọi người nhé, mình đi vào bếp nấu chút đồ ăn"

Nhưng Rio không nói gì cả, cậu ấy cứ nắm lấy áo mình, nhưng mình vẫn mỉm cười muốn cậu ấy ở lại.

"Mình không đi mất đâu cậu đừng sợ"

Và thế là Rio cũng gật đầu đến nơi ba anh chị đang nói chuyện nhưng đôi mắt vẫn liếc nhìn mình đang từ từ bước đi. Khi vào nhà bếp, hình như không có nhiều nguyên liệu lắm, nhưng có vẻ còn nhiều bánh mì và ít bơ nên mình quyết định chiên thêm chút thịt để dễ ăn và rót thêm sữa bò vào mấy cái li.

Sau khi chuẩn bị xong, mình đem đến bàn ăn. Ở đó không hiểu tại sao Rio đang ngồi một mình còn ba anh chị thì vẫn nói chuyện cứ như Rio đang tàng hình vậy. Đến khi thấy mình thì Rio bắt đầu nở nụ cười và có phần thoải mái hơn. Mình nghĩ chắc là Rio khó bắt chuyện với người lạ nên cô ấy mới không hòa nhập được, dù sao thì mình cũng đã ngồi vào bàn ăn và ăn cùng với mọi người.

Trong lúc ăn, các anh chị thường nhìn vào phía nơi Rio đang ngồi, còn mình thì cũng nói chuyện với họ và kể truyện về ngôi làng này.

Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, đôi khi, khi mà mình nói những chuyện về Rio, ánh mắt cả ba bỗng trở nên u buồn một cách kì lạ, đúng là chỉ những lúc đó mình mới thấy điều gì khiến cho mọi việc thật sự mơ hồ.

"Vậy là em sống cùng ông bà từ nhỏ sao"(Ria)

"Vâng đúng vậy, ông bà em là hai người mà em yêu quý nhất, nhưng em cũng rất yêu quý mọi người trong làng"

Kinji-nii đang nhâm nhi li sữa cũng bắt đầu lên tiếng.

"Nhưng mà Rio có vẻ như gần giống với tên Ria nhỉ"(Kinji)

"Vậy sao ? mà cũng đúng chỉ khác chữ a và o thôi "(Hayate)

"Mà bây giờ Rio đang nghe tụi mình nói chuyện đúng không ?"

Hayate-nii-san nhìn sang bàn nơi Rio vẫn còn đang ăn, cậu ấy có vẻ không chú tâm vào cuộc nói chuyện cho lắm

"Chào em, Rio-san"(Hayate)

"Cô ấy hơi nhút nhát nên rất khó nói chuyện với người lạ"(Min)

"Vậy sao, nhưng nghe em nói về em ấy, có vẻ hai đứa cứ như là người yêu từ lâu vậy nhỉ"(Ria)-chị ấy mỉm cười nhìn mình

Nghe chị ấy nói khiến mình hơi đỏ mặt, mình liếc nhìn Rio một chút, cậu ấy có vẻ cũng ngượng ngùng và hai tay cứ chà chà với nhau, đầu thì cúi xuống mặt bàn.

"Không...không phải đâu, tụi em chỉ là bạn thân mà thôi"(Min)

"heeh?~~ vậy mà chị cứ tưởng"(Ria)-chị ấy vẫn mỉm cười

Sau buổi ăn đó, mọi người rất vui vẻ, mình cũng dẫn họ vào phòng nghỉ ngơi, vì căn nhà còn hai phòng để trống trừ phòng ông bà và phòng mình ra nên tối nay anh Kinji và Hayate sẽ ngủ chung, còn chị Ria thì ngủ ở phòng khác. Tuy lúc đầu là vậy nhưng Ria-nee-san cứ đòi ngủ cùng với Kinji-nii nên đành phải chấp nhận.

Khi mọi người đều về phòng, mình cũng ra trước hiên nhà ngồi cùng với Rio. Cậu ấy cứ đăm chiêu nhìn đi đâu đó rồi lại nhìn vào mình.

"Ah ? mọi người sao giờ chưa về nhỉ ?"(Min)

"Chắc là vẫn bận dọn dẹp rồi"(Rio)

"Vậy sao ? nhưng hơi lâu nhỉ thông thường là tất cả đã về hết rồi"(Min)

"Ừm"(Rio)

Đêm nay thật sự yên bình với vầng trăng soi rọi, mình vẫn cứ đắm chìm vào nó mà có cảm giác gợn buồn. Đôi lúc mình và Rio có nói chuyện qua lại với nhau, nhưng nhiều khi thì cũng im lặng, bởi lẽ Rio cũng đang tận hưởng đêm trăng, có lẻ vậy, nhìn cô ấy giờ đây cứ chống cằm ngồi suy nghĩ mà ngước lên trên bầu trời đầy sao sáng.

Mình thì nằm ngửa ra đằng sau, đầu gối lên hai cánh tay đang khoác vào nhau. Dù sao chờ đợi mọi người là việc mà mình và Rio đang làm lúc này.

Gió thì vẫn cứ thổi, đôi lúc cảm thấy lạnh dần, mình từng nghe ông nói trời càng về đêm thì gió càng lạnh hơn, mình lúc này đã hiểu những lời đó, nhưng sao Rio thì vẫn ngồi im thin thít cứ như chẳng có gì có thể làm cậu ấy lạnh.

"Cậu không thấy lạnh sao Rio"(Min)

"Ừm, có đôi chút, nếu cậu buồn ngủ thì cậu nên đi ngủ đi Min"(Rio)

Mình lắc đầu

"Không sao, chẳng phải chúng ta nói sẽ đợi đến khi nào mọi người về hay sao, chắc tất cả đang về đây đấy"(Min)

"ừm" (Rio)

"Nhưng mà hôm nay lạ thật nhỉ, ba anh chị bỗng nhiên xuất hiện, lúc đầu cứ tưởng họ là người xấu cơ đấy, nhưng ai cũng thân thiện cả, à, thậm chí hồi nãy mình còn được thấy ma thuật nữa chứ, đúng là hay thật"(Min)

"Vậy sao?"(Rio)

"Mình nghĩ sau này mình cũng sẽ làm mạo hiểm giả như ba người họ vậy, chẳng phải đi phiêu lưu rất vui sao"(Min)

"Ừm"(Rio)

Mình ngồi bất dậy, mỉm cười nhìn Rio.

"Nếu lúc đó, cậu sẽ cùng đi phiêu lưu với mình chứ Rio ?"

Cậu ấy mở tròn con mắt ngạc nhiên nhìn mình, sau đó trở đôi mắt bỗng long lanh vài giọt lệ và ôm chầm lấy mình khiến hơi ngạc nhiên.

"Cậu sao vậy, Rio ?"(Min)

"Không có gì, chỉ là, cảm ơn cậu đã mời mình đi, nhưng mà"(Rio)

Chưa nói hết câu, bỗng có giọng nói phát ra sau lưng, ngay lập tức Rio buông mình ra và ngồi ngay ngắn.

"Em chưa ngủ sao Min ?"(Kinji)

"Kinji-niisan ?"(Min)

Kinji-nii-san xuất hiện từ sau cánh cửa, anh ấy quay đầu nhìn xung quanh và nhìn lại mình

"À, chỉ là anh hơi khó ngủ, em ở đây một mình đợi ai à ?"(Kinji)

Câu nói của anh ấy khiến mình hơi thắc mắc

"Một mình ? nhưng em đang ngồi với Rio mà"-Mình mỉm cười-"Đừng nói cứ như cậu ấy tàng hình vậy chứ, anh đừng đùa như thế, Rio sẽ khóc đấy"(Kinji)

Kinji-niisan không hề lấy chút biểu cảm gì sau lời nói của mình, anh ấy để tay lên cầm nhắm mắt và suy nghĩ, sau đó thở dài và nhìn một cách nghiêm túc vào mình mà nói.

"Min, nhưng lời mà anh nói sau đây, anh muốn em thật sự bình tĩnh"(Kinji)

Nhìn thấy cách anh ấy thể hiện cộng với câu nói vừa rồi làm mình hơi khó xử và thắc mắc, một cảm giác không vui cho lắm bỗng hiện ra

"Vâng, nhưng mà có chuyện gì sao?(Min)

Kinji-nii-san thở dài

"Thực ra, từ lúc gặp em đến giờ, bọn anh không hề thấy Rio đâu cả, thậm chí là cả ngay lúc này, người mà anh thấy chỉ có mỗi em là ở đây, thực sự


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.