Biến Cố Của Đỉnh Lưu Vẹt Cục Súc

Chương 11:




Bộ từng biến thành vẹt nên teo não rồi à?
Hai cô gái chạy theo, một cô gái còn ngập ngừng nhìn tôi: “Cô…”
Tôi nảy ra một ý tưởng, nhanh chóng đuổi theo, còn lo lắng nói: “Nhanh lên, tôi đã theo dõi suốt chặng đường đó! Cô còn đứng đó làm gì?!”
“Á … ôi!”
Bị tôi dẫn dụ, cô gái cũng chạy theo mông tôi.
Tôi dở khóc dở cười, ban đêm ban hôm tự nhiên ra đường làm cái qq gì vậy nè!
Ngày càng có nhiều người hò hét vì Kỷ Tứ, chẳng mấy chốc họ sẽ tụ tập thành một đám đông.
May mắn thay, Kỷ Tứ chạy đủ nhanh, anh quẹo vào một con hẻm rồi biến mất.
“Người đâu rồi?!”
Cô gái dẫn đầu nhìn xung quanh, thậm chí còn mở thùng rác: “Chỗ này đã là ngõ cụt rồi. Rõ ràng lúc nãy ảnh đã chạy vào đây, người đâu mất rồi?! ”
“Đúng đó” tôi tiếp lời “Ảnh chạy đâu mất rồi?!”
Cô gái quay đầu lại: “Cô cũng là fan của Kỷ Tứ?”
“Ừ!” Tôi gật đầu “Tôi thích anh ấy nhất!”.
Cô gái thở phào, vỗ về tôi: “Đồng chí tốt.”
Nói rồi cô gái tiếp tục đi lòng vòng tìm kiếm.
Lương tâm tôi chợt thấy hơi đau, lúc định gọi cho Kỷ Tứ hỏi anh đi đâu thì tôi thấy một cái đầu ló ra sau bức tường.
Kỷ Tứ nhìn tôi như thể anh đang đối mặt với kẻ thù, thì thầm “Bọn họ đi rồi à?”

Tôi bị anh làm cho buồn cười: “Không đâu, anh chyaj không thoát đâu.”
Kỷ Tứ trợn mắt, nhảy khỏi tường, kéo tôi chạy: “Đi thôi, chốc nữa coi chừng họ lại chạy tới.”

Trên đường phố lúc nửa đêm, hai chúng tôi chạy loạn xạ, gần như vắt kiệt sức lực.
Gió đêm rít qua tai, tiếng cười đứt quãng của Kỷ Tứ tản ra trong không khí.
Tôi không biết đã cùng anh chạy bao lâu, cuối cùng dừng lại một góc thở hổn hển.
Đèn đường ở đây mờ ảo, thậm chí bóng người cũng mơ hồ.
Hương hoa thổi theo gió chiều, trên trán Kỷ Tứ lấm tấm mồ hôi, mắt anh long lanh.
Anh nhìn chằm chằm vào tôi rồi hôn lên mặt tôi.
Trước khi bị nụ hôn của anh làm cho bối rối, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu làm tôi có chút hỗn loạn.
Nửa đêm đi dạo, hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ ảo.
Chết tiệt, thật là lãng mạn.
Mới sáng sớm, Kỷ Tứ đã bị người đại diện kéo đi.
Người đại diện không dám lên tiếng, chỉ có thể cứng ngắc nhìn tôi.
“Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Kỷ Tứ tức giận nói: “Nhìn nữa rút mắt anh giờ!”
Quả nhiên, mới dậy là anh lại hiện nguyên hình.
“Hừ!”
Người đại diện khó khăn khịt mũi bày tỏ sự không hài lòng rồi kéo Kỷ Tứ đi.

Kể từ đó, Kỷ Tứ thường đến gặp tôi vào ban đêm.
Chúng tôi đi dạo ven sông, xem những bộ phim cũ tại các nhà hàng tư nhân, thậm chí còn bí mật đến các quán ăn để nướng BBQ.
Anh ấy không đích thân xác nhận mối quan hệ của chúng tôi, nhưng cả hai chúng tôi đều ngầm chấp nhận sự tồn tại của nhau.
Hôm đó Kỷ Tứ lại đến gặp tôi, tôi cũng tự nhiên thay quần áo, đi chơi với anh ấy.
Mỗi khi anh ấy không lên kế hoạch trước sẽ đi đâu, chúng tôi sẽ thường tùy cơ ứng biến, làm bất cứ điều gì nghĩ đến.
Vừa đi xuống lầu, tôi nghe thấy sau lưng một giọng nói.
“Tư Tai!”
Tâm tôi lạnh đi.
Giọng nói này, đã đi cùng hơn ngàn ngày đêm, đối với tôi thật sự rất quen thuộc.
Tôi quay lại, quả nhiên, Ngô Khâm đã xuất hiện ở tầng dưới nhà tôi.
Kỷ Tứ siết nhẹ tay tôi.
Tôi sợ anh cao hứng lại đánh Ngô Khâm, dù sao hồi còn là một em vẹt, Ngô Khâm đã từng giết anh một lần.
Tôi cau mày nhìn Ngô Khâm: “Sao giờ trông anh như ma chết trôi thế? ”
Mấy ngày không gặp, Ngô Khâm đã phờ phạc hơn trước rất nhiều, dưới mắt có quầng thâm xanh đen rất lớn, cơ thể hoàn toàn suy yếu gầy sộp.
Xem ra, con gái của lãnh đạo thực sự khó hầu hạ, quá sức chịu đựng rồi.
Ngô Khâm nhìn Kỷ Tứ đang bịt kín, có chút khó hiểu.
Nhưng anh ta không bận tâm về điều này, từng chút bày vẻ mặt đáng thương.
Anh tavan xin, “Tư Tai … xin em, xin em quay lại với anh được không?”
Anh ta đưa ra giải pháp:
“Chỉ cần em nguyện ý quay lại, anh sẽ ly hôn với Trương Lộ.”
“Không phải em thích vẹt sao? Anh mua rồi. Tha thứ cho anh đi, được không?”
Sau đó tôi thấy anh ta đưa ra một cái lồng, trong đó có hai con vẹt màu xanh lam đang đứng trên giá, tò mò nhìn chúng tôi.
Một làn sóng ghê tởm ập đến trong tôi, tôi gần như muốn nôn mửa vì kinh tởm trước thái độ đạo đức giả của anh ta.
Kỷ Tứ càng tức giận hơn, anh ta chỉ vào Ngô Khâm mắng chửi: “Lão tử đã nói mà mày cmncòn không nghe à, đào người phụ nữ của ông trước mặt ông, mày muốn chết à?”
Ngô Khâm ngẩng đầu nhìn Kỷ Tứ, châm chọc nói: “Tư Tai, em đang quen cái thể loại gì vậy, đêm hôm ra ngoài còn bịt kín mít như minh tinh thế?”
Tôi nghẹn họng, chết tiệt anh ta đã đoán đúng.
Nhưng tôi không thể nói.
Mối hận mới và mối hận cũ cộng lại với nhau, Kỷ Tứ không nói nhảm với anh ta nữa, anh xắn tay áo tính đánh anh ta.
Tôi sợ tới mức ôm chặt anh, nhỏ giọng nói: “Không được! ngày mai lên hot search hot search đó!!”
Tôi vội vàng quay đầu mắng Ngô Khâm: “Quen kiểu gì còn hơn là cái loại ăn cơm mềm, cút ra khỏi đây đi, đừng làm bạn trai tôi tức giận! ”
Kỷ Tứ dừng lại, nhướng mày nhìn tôi.
Ngô Khâm không bỏ qua cũng bước tới: “Tư Tai, trước đây anh đối xử với em không tốt sao?”
“Em đã quên lúc anh xếp hàng vài 3 giờ sáng giữa mùa đông chỉ vì mua món bánh bae m thích sao?!”
“Trên đời này sẽ không còn ai đối xử với em tốt như anh đâu!”
Lúc nói tới chuyện này anh ta còn xúc động rơi nước mắt, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe.
Kỷ Tứ chế nhạo nói: “Chuyện dã qua mà mày còn nhắc lại sao, đồ nhu nhược. Nếu Tư Tai thích, tôi cũng có thể xếp hàng mua cho cô ấy, cô ấy muốn ăn lúc nào tôi mua lúc ấy. ”
“Lấy hai ba đồng bạc cắt của nhà giàu cũng không dễ gì đúng không? Còn dám đến tìm Tư tai, mày không sợ nhà giàu kia cắt túi tiền của mày à.”
Tôi nheo mắt nhìn Kỷ Tứ.
Cái thứ này mà mở miệng, người chết có khi còn tức đến sống lại mất.
Ngô Khâm thực sự bị khiêu khích, anh ta đỏ mặt vươn tay nắm lấy cổ áo Kỷ Tứ, tức giận nói: “Ý mày là sao? Hai đồng không phải là tiền à ”
Anh ta lại nhìn tôi nói: “Con đĩ, tao còn tưởng mày thanh cao lắm, hóa ra là đi tìm daddy, muốn trả thù tao sao? ”
Tôi sửng sốt.
Ngô Khâm thực sự dường như đã thay đổi, người vẫn luôn dịu dàng như gió xuân dường như chỉ còn lại lớp sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.