Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1295: Đảo tàn sát đẫm máu 23




Edit: Jolly
Beta: Sakura
“Ngoại trừ bãi săn phía bên trái chưa tìm qua, tất cả đều tìm hết rồi.” Người đàn ông vừa tạm thời được chọn thay thế cho thủ lĩnh run rẩy nói, mang theo chó săn đã không còn tác dụng, cô gái kia nhảy xuống biển trốn đi, cũng không biết dùng cách gì tránh thoát, dùng nước biển che dấu hết mùi vị, giống như chưa từng tồn tại, tất cả mùi vị còn sót lại đều trong này, thậm chí phù điêu trên trần nhà lúc Bách Hợp trốn khi giết chết ‘Mary phu nhân’ cũng đã bị tìm ra.
Mọi người đều rõ ràng sau khi giết chết ‘Mary phu nhân’ trốn trên phù điêu, lúc mọi người bên ngoài tìm kiếm, cô đi ra giết chết thủ vệ rồi trốn trên phù điêu, tất cả đều biết rồi, nhưng cô ta lần nữa trốn đi.
“Thông báo 11, bảo hắn lái phi cơ tới.” trong tay King đang cầm món đồ của số 7, đó là thanh dao găm nhỏ bằng vàng, đồ vật nhỏ như vậy đều tìm được, vậy mà một người sống lại không tìm thấy.
Bãi săn bên trái nuôi thả rất nhiều mãnh thú, đây là để phục vụ cho đám khách hàng yêu thích săn bắn, có đôi khi giết người sẽ không thỏa mãn đam mê của họ, lúc đó bọn họ sẽ đến săn bắn, trên đảo nhỏ này nuôi rất nhiều thú dữ, chỉ là sau việc phát sinh đêm qua, bãi săn không có người trong coi, vì an toàn của ‘khách hàng’, bãi săn tạm thời đóng cửa. Diện tích bãi săn rất rộng, hầu như đã chiếm 2/3 diện tích trên đảo, bên trong dã thú hung mãnh rất nhiều, muốn trong thời gian ngắn dựa vào nhân lực tìm là không thể nào. Nếu như ‘Con mồi’ thật sự chạy vào trong đó, có thể sẽ trở thành mĩ vị trong miệng dã thú.
Có chút đáng tiếc, nhưng không rõ vì sao anh ta lại ẩn ẩn cảm giác Bách Hợp không chết dễ dàng như vậy, anh ta nghĩ nghĩ, vẫn sai người phái trực thăng tới, cũng không phải anh ta định dùng trực thăng đưa khách hàng rời đi mà là muốn dùng ra-đa cảm ứng quét hình, xem xem trong bãi săn ‘Con mồi’ có hay không.
Nghĩ tới mình sẽ có khoảng thời gian không nhàm chán có việc để làm, anh ta đã có chút không nỡ để Bách Hợp chết như vậy.
Lúc này trong bãi săn Bách Hợp không hề biết bọn họ đã đoán ra nơi ẩn núp của mình. Cô luyện tinh thần luyện thể thuật, linh lực trong cơ thể đã bổ sung đầy đủ, miệng vết thương nhiễm trùng nhờ tác dụng của linh lực đã đỡ hơn rất nhiều. Nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, thân thể cô đã hồi phục, Bách Hợp ở đây đã quá lâu có chút đói bụng, trái cây ở đây cũng không thể nhét đầy bao tử, cô nghĩ nghĩ, vẫn là từ trên cây tuột xuống, thân thể như linh hầu nhảy tới một cây đại thụ khác.
Rất nhanh Bách Hợp phát hiện ra bất thường của cánh rừng này, cô nhìn thấy vài chỗ có phân và nước tiểu của động vật cỡ lớn, hơn nữa cô còn phát hiện ra dấu đạn, liền biết đây chắc là bãi săn. Tuy là xã hội phát triển việc săn bắn đã bị cấm bỏ, rất nhiều động vật hoang đã được liệt vào danh sách bảo hộ. Nhưng trên đảo này ngay cả giết người còn dám thì đừng nói chi lệnh cấm của chính phủ.
Nếu nơi đây là bãi săn bắn, thường sẽ có người bảo vệ, nói cách khác động vật trong này không phải hưu nai dễ săn bắn, mà hẳn là dã thú hung mãnh hơn. Sau khi phát hiện sự thật này, Bách Hợp càng cảnh giác, cô tìm một ít trái cây miễn cưỡng lấp đầy bụng, lại leo trở lên cây suy nghĩ biện pháp.
Tuy rằng nhiệm vụ bây giờ là tiêu diệt hết toàn bộ người trên đảo, chuyện này không phải chuyện dễ dàng, chưa nói đến thực lực hai bên cách xa, cho dù người trên đảo xếp hàng đợi giết, sợ rằng cũng mất thời gian dài, huống chi còn phải đề phòng bị người bắt được. Trước mắt xem ra cô có luyện thể thuật, thân hình linh hoạt hơn so với bình thường, có võ công trụ cột nhất định, có một khẩu súng, nhưng cô lại đối mặt với nhóm người vũ khí tân tiến.
Trong bãi săn tuy có thể tạm thời ẩn núp, nhưng cũng không phải là nơi nên ở lâu, trên đảo không tìm được cô, bọn họ sớm muộn sẽ tìm đến đây, đêm qua có người cầm máy cảm ứng tìm người sống, Bách Hợp biết rõ một khi họ suy đoán Bách Hợp có khả năng trốn trong bãi săn, nếu là phái trực thăng, dựa theo sự khác nhau, đến lúc đó cô không thể ẩn trốn.
Cho nên thời gian của cô không nhiều, hơn nữa động tác của cô phải nhanh.
Ban ngày Bách Hợp ẩn núp trong rừng rậm, đến chạng vạng tối, cô giống như tinh linh chạy ra cánh rừng, cánh rừng này chiếm diện tích cực lớn, đợi đến lúc ra khỏi cánh rừng sắc trời đã tối. Tối nay mây đen che ánh trăng, trên bầu trời không có ánh sao, có thể ngày mai thời tiết không tốt, đều này đối với Bách Hợp bất lợi, trong lòng chìm xuống, bây giờ bảo vệ trên đảo sâm nghiêm hơn lúc trước nhiều, ban ngày lúc King đem hòn đảo này rà soát qua, không khí trên đảo vô cùng áp lực.
Vì cho rằng Bách Hợp đang trốn dưới biển, King cho người giăng lưới điện khắp bờ biển, cá chết nổi lên vừa vặn làm lương thực cho Bách Hợp lấp bụng, cô ăn quả dại hết một ngày, vô cùng khó gặm, tuy những con cá chết này hương vị không tốt lắm, nhưng bây giờ không phải lúc cô kén chọn.
Trên đảo diện tích rừng rậm chiếm hơn nữa diện tích, phần còn lại tuy rộng lớn, nhưng từ khi trong lồng trốn ra cũng ẩn nấp qua không ít chỗ, đại khái trong lòng cũng biết rõ, cô chọn đi những nơi mình chưa đi qua, cô phát hiện ngày hôm qua đứng gác thường là hai người, bây giờ thì tăng lên năm. Hơn nữa báo động trên đảo tăng lên rất nhiều, camera cũng vậy, năm người đứng mỗi góc độ khác nhau, tính cảnh giác rất cao, thậm chí trong năm người có thêm một con chó, chỉ sợ cô chưa kịp đến gần, chó sẽ sủa vang lên.
Những người nay trang bị đầy đủ hơn so với hôm qua, võ trang từ đầu đến chân, muốn giết chết cũng không dễ, nếu như muốn lẻn vào khu biệt thự giết chết những người này còi báo động sẽ vang lên, những người khác nghe thấy sẽ chạy đến. Bách Hợp trốn trên một cây cọ, lạnh lùng nhìn về phía đó, tỉnh táo phân tích mình nên hành động như thế nào. Đám người này cũng không biết ‘Con mồi’ họ đang tìm kiếm đang xem bọn hắn trở thành ‘Con mồi’ như hôm nay King đã nói qua, nếu như Bách Hợp xuất hiện mà bọn hắn bắt không được, như vậy kết cục của bọn họ sẽ như thủ lĩnh đã bị King giết chết lúc sáng.
Lá cây cọ rất lớn, là vật liệu tốt để đựng đồ vật, bây giờ phòng thủ sâm nghiêm, nếu muốn động thủ, cần phải dời đi lực chú ý của những người này, Bách Hợp nghĩ nghĩ, lặng lẽ từ trên cây nhảy xuống, chạy về hướng ngược lại, hái những lá cọ xuống, đem đựng hết cát vào trong. Cô chọn một mục tiêu để xuống tay, một thủ vệ đứng gần nhất, sau đó ném túi cát tự chế  trong tay đã được bọc bằng lá cọ dùng sức ném ra.
‘Bành’ một tiếng, bao cát trong tay Bách Hợp theo mục tiêu đã định bay đi, âm thanh này làm hấp dẫn sự chú ý của chú chó, nó bắt đầu sủa vang. Tiếng sủa náo động đêm tối, rất nhiều người trong miệng phát ra âm thanh bối rối, bọn họ bị đổ một đầu đầy cát, mắt không thể mở ra, trong lúc hoảng loạng liền giơ súng bắn loạn chung quanh, tiếng súng vang lên không dứt, chung quanh nghe tiếng động liền chạy tới.
Tiếng chó sủa đồng thời dẫn theo tiếng sủa bốn phía, chung quanh tiếng sủa hỗn loạn, Bách Hợp nhìn thấy cảnh này, thỏa mãn nở nụ cười.
Tuy rằng không nên đánh rắn động cỏ, nhưng trong tình huống bất lợi có đôi khi làm náo động đám cỏ, rắn mới bò ra. Cô chạy về hướng mình đã chọn, bầy chó chung quanh vẫn còn đang sủa, bao cát trong tay Bách Hợp nhắm ngay bọn họ ném, những người này giống như chim sợ cành cong, hoảng sợ khi không nhìn thấy giơ súng bắn loạn chung quanh, một khi phát hiện có người, một người bắn xong người khác sẽ yểm trợ để hắn nạp đạn tiếp, khẩu súng trong tay Bách Hợp nhắm ngay đầu của hắn, bóp cò.
Hắn hét lên rồi ngã gục, dưới chân đầy vỏ đạn, Bách Hợp nổ súng xong nhanh chóng chạy đi, chỗ cố ẩn núp đã bị bắn cho tan tành.
Tiếng súng của cô đã bị tiếng súng và tiếng chó sủa áp đi, chung quanh hổn loạn nào tiếng chó sủa, nào tiếng súng, người chạy đến giúp không biết nên chạy theo hướng nào. Bách Hợp lợi dụng phương pháp này, giải quyết được ba thủ vệ, khẩu súng trong tay cũng không còn đạn.
Hai người còn sống sắt mặt cũng thay đổi, một người trong số đó tay dẫn chó, cảnh giác tìm kiếm chung quanh, trong miệng liếng thoáng báo lại tình hình nơi này, Bách Hợp cũng không sốt ruột vì hành tung bị bại lộ, ngược lại đợi thủ vệ báo áo hết liền động thủ.
Những người này sau khi báo cáo hết tình cảnh nơi này, nghe thấy người phụ cận nhanh chóng chạy tới, liền buông lỏng cảnh giác, lúc cô nhào tới, thủ vệ vừa trò chuyện trên khóe miệng còn nở nụ cười, Bách Hợp dùng sức nắm cây súng trong tay nện vào đầu hắn, bị hắn nện đầu váng mắt hoa, thừa dịp người còn lại chưa kịp phản ứng, Bách Hợp dùng dao găm trong tay chém lên mặt gã.
Gã bụm mặt thống khổ kêu lên, Bách Hợp nhảy người lên, hai chân kẹp lấy cổ người vừa bị nện trúng đầu, chân giống như cái kéo dùng sức vặn một cái một tiếng xương cổ gãy ‘răng rắc’ vang lên, đồng thời nữa người trên cũng không rảnh rỗi, hai tay cô đập lên vai gã còn lại, dao găm xoẹt qua cổ của gã, một búng máu phun lên mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.