Bỉ Ngạn - Một Đời Chân Ái

Chương 18: Ta đợi xem kịch !




Sự đau đớn ở hốc mắt, thêm tiếng khóc của trẻ con khiến Hàn Ảnh tỉnh dậy.
Trước mắt nàng, chỉ có một màu đen, tối tăm, nàng chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Ban nãy, nàng bị Linh Nữ rắc thứ gì đó lên đôi mắt khiến nàng mất phương hướng rơi xuống cái hố sâu thẳm màu đen giữa lòng Hồng Hải.
Mũi nàng ngửi thấy mùi máu. Là máu của nàng. Máu ở mắt nàng. Còn có máu của một người. Nàng không biết. Chỉ biết, nàng...mù rồi...
Nàng xé trên y phục một mảnh vải, băng che đôi mắt đẹp đẽ đã trở nên vô dụng. Từ từ, ngồi dậy bước đi. Nhưng vừa ngồi dậy đã mất đà ngã xuống. Cái ngã khiến Đan Ly vừa ngưng khóc đã khóc tiếp.
"Ta đỡ ngươi..." - Ngữ khí gượng gạo của nam nhân. Cùng thêm giọng nói, nàng chẳng thể lẫn vào đâu. Nàng vội vàng hất tay hắn, giọng lạnh lùng không chút khách khí.
"Tránh xa ta một chút, bản nương vẫn tự đi được."
Nàng dùng lực chống cả thân mình dậy lại không đẩy được phương hướng, vội vàng mất lực chao đảo người. Tưởng chừng, sắp ngã, lại có cảm giác được nâng đỡ ôm trong lòng ngực. Vội muốn đẩy hắn ra đã bị ôm chặt hơn.
"Bên dưới nàng là vực sâu, nàng không sợ chết, nhưng đứa trẻ của nàng, nó chưa thể nhận thức, nàng cũng muốn nó chết sao?"
Nàng vẫn cố chấp muốn đẩy hắn ra, lần này, động tác có chút ngập ngừng.
"Ta sẽ đưa nàng vào chỗ an toàn, nàng muốn đẩy ta như thế nào cũng được."
Nghe đến đó, Hàn Ảnh thôi không kháng cự nữa, nàng chỉ im lặng để mặc hắn đưa đi.
...
Uy Diệp trở về Thiên Cung, nhận lại địa vị, thân phận thật sự. Thực hiện nghi lễ. Nhưng hắn vẫn muốn quay về Thượng sơn, cai quản cho đến khi có người kế nhiệm.
Thiên Cơ dù có không muốn vẫn phải thành toàn cho hắn. Cố tình đưa đại đệ tử quay về cùng hắn, ý đồ muốn để hắn thay cho Uy Diệp.
Chuyện đại chiến, chỉ có Thượng sơn cùng mấy thiên binh, thiên tướng canh phòng, Không Tang, Bạch Nữ, Võ Đan vốn không kịp ứng phó. Nhưng, điều khiến Thiên Cơ phẫn nộ, chính là chẳng biết nguyên lai nào lũ người ma tộc có thể biết ngày cửa Vô Vọng Hải suy yếu lại chính là ngày nhật nguyệt thẳng hàng.
"Thập Toàn đâu? " - Thiên Cơ sực nhớ ra, tên cung nô thân cận đột dưng biến mất.
"Biến mất từ bảy ngày trước rồi thưa Thiên Quân. " - Nội quản quản lý cung nô trả lời khiến Thiên Cơ lòng nổi lên nghi hoặc.
"Mau chóng truy nã hắn cho bản quân. Thiên Cơ, Uy Diệp, lệnh cho các ngươi canh gác Vô Vọng Hải, đến khi nó tự động suy yếu lần nữa, thì mau chóng bắt lấy tên tội đồ Hoa Nguyệt."
Thiên Cơ, hai mắt nổi vằn đỏ. Chỉ có hai cách mở cổng Vô Vọng Hải, ngoài chờ đến ngày cường yểu, thì còn có tập hợp sức mạnh của thần khí, triệu hồi Hồng Liên Khai hoặc loại sức mạnh mang uy lực ngang với Hồng Liên Khai mới có thể mở ra, cách này hoàn toàn bất khả thi.
Chờ ngày cường yểu, phải đợi một trăm ngày sau, bởi nhật nguyệt thẳng hàng chỉ xuất hiện mỗi ba tháng lẻ mười ngày một lần.
Uy Diệp, chau mày. Hắn không nói không rằng liền xoay người biến đi. Hắn khiến Thiên Cơ thở dài.
...
Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Ảnh được dìu ngồi xuống trên thứ gì đó rất mềm. Đan Ly cũng được hắn bế cho nàng.
Tiểu Đan nhỏ không hiểu sao không khóc, lại còn cười phá lên. Nó bám chặt vào người của Hoa Nguyệt. Hai cái hạt gạo nhỏ lún xuống trông hảo đáng yêu a.
"Hài tử này tên gì? " - Hoa Nguyệt mỉm cười, nụ cười có chút chua xót mà nàng chẳng thể thấy.
"Đan Ly, nó là đứa trẻ ngoan." - Nàng nhắc đến tên nhi tử, miệng không kìm được nở một nụ cười rạn rỡ.
"Ngươi cũng bị đánh lén rồi rơi xuống đây? " - Hàn Ảnh bất chợt nghiêm lại, giọng nói có chút truy vấn. Khiến Hoa Nguyệt có chút chột dạ, nuốt nước bọt.
"Ừ..."
Hàn Ảnh cảm thấy có chút không đúng với ngữ điệu hắn đang nói. Nàng vừa nhăn mày, mũi lại cảm giác có mùi máu, dù mắt nàng đã băng lại. Đôi bàn tay lúc này mới có chút cảm giác ươn ướt. Đưa tay lên trước mũi. Mi tâm nàng càng nhăn lại. Không phải máu của nàng.
"Hoa Nguyệt, tay ngươi, sao lại bị phế? " - Vừa nói, cố tình đánh ngữ điệu khiến Hoa Nguyệt có chút giật mình, ngây người. Nàng nhanh chóng chớp lấy thời cơ, nắm lấy cánh tay còn lại của hắn.
Hoa Nguyệt muốn kéo cánh tay đã bị nàng điểm huyệt. Chỉ như pho tượng bất động. Hắn nhìn Hàn Ảnh mày chau lại. Lòng không thôi sợ nàng phát hiện.
Hàn Ảnh, bỗng dưng cắn cánh môi, mạch đập không bình thường, động mạch chủ bị tổn thương, nội lực phản phệ, khiến nó gần như đứt đoạn. Nếu mạch đứt, đồng nghĩa hắn sẽ chết. Hàn Ảnh liền dùng luồng công lực, kéo kinh mạch hắn gần lại, như đinh nối, coi như giúp hắn. Nhưng nàng lại không hiểu tại sao hắn lại suy yếu như vậy. Có điểm bất thường gì đó, nàng chẳng thể tìm ra. Mà điểm bất thường này, nàng lại cảm thấy rất quen thuộc.
"Ta tạm thời nối lại đoạn mạch chủ gần như đứt đoạn của ngươi, đợi ta tìm ra cách sẽ giúp ngươi hàn lại nó."
Hoa Nguyệt trợn tròn mắt nhìn nàng. Hắn chẳng nghĩ nàng lại giúp hắn.
Hắn không hiểu vì nàng cũng còn chẳng hiểu vì cớ gì lại giúp hắn.
Cái thứ mềm mềm gì đó sau lưng nàng bỗng chốc rú lên, khiến Hàn Ảnh ôm lấy mình, lùi lại.
"Là Liêm Niệm Hỏa."
Hàn Ảnh ngạc nhiên, nét mặt căng ra, không thể tin những gì Hoa Nguyệt đang nói.
"Ta sinh ra ở đây..."
Hoa Nguyệt ngập ngừng.
...
Tên cung nô bỏ trốn của Thiên Tộc, bây giờ lại cao ngạo bắt chéo chân ngồi nghiêm chỉnh ở chính điện ma tộc.
"Diệt Nam, Sát Nương, bộ đôi hộ pháp của bản cung. Các ngươi, làm tốt lắm."
Linh Nữ ngửa đầu, tay cầm bình rượu, cười sảng khoái. Nàng ta vốn dự liệu được chuyện Hoa Nguyệt sẽ chuốc thuốc mình, liền sai Diệt Nam, ẩn danh cung nô ở Thiên Cung, cho nàng ta biết bí mật của Vô Vọng Hải, cầm chân Hoa Nguyệt cho đến hôm đó. Vốn định, xui hắn, không ngờ hắn lại tự tìm đến.
"Ngươi cũng nên cho ta đặc ân gì chứ nhỉ? Công chúa?" - Diệt Nam nghiêng đầu, hắn chịu cực đã bao nhiêu năm vì người phụ nữ này. Hắn không phải người vì mỹ nhân, càng không phải kẻ làm không công.
"Đương nhiên!" - Linh Nữ cười to, nàng ta đương nhiên có thưởng cho kẻ được việc. Nhưng vẫn phải đợi xem hết kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.