Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Chương 31:




Mộ Kỳ Hoàng cuối cùng nhịn không được, nhẹ nhàng đem Mộ Thánh Huân đặt ở trên giường, cúi người xuống hôn trụ đôi môi mà chính mình ngày đêm tưởng nhớ. Đầu lưỡi trong khoang miệng giao triền, song nhãn khép hờ hiển xuất ái muội. Mộ Thánh Huân ngăn lại động tác của Mộ Kỳ Hoàng, bên môi lộ ra một mạt tươi cười, “Phụ hoàng, lúc này… nhượng Huân nhi đến, được không?” Mộ Kỳ Hoàng sửng sốt, liền dứt khoát nằm xuống. Đối với hắn mà nói, Huân nhi là tối trọng yếu, những mặt khác, hắn cũng không để ý.
Mộ Thánh Huân cười nhạt, nhưng khi thấy động tác Mộ Kỳ Hoàng nằm xuống, liền cười tươi hơn. Vươn tay cởi bỏ những thứ quần áo chướng mắt, lí y tuyết bạch, đôi môi đỏ sẫm, mái tóc dài tối đen, cũng ánh mắt mê ly, phụ hoàng thật đúng là yêu nghiệt a. Dùng từ kinh diễm để hình dung, cũng giống như đã lãng phí này mỹ cảnh.
Mộ Thánh Huân ôm lấy Mộ Kỳ Hoàng, đầu lưỡi nhỏ xinh trên lưng mà quấy rối, một đường dọc theo xương sống mà xuống phía dưới. Trên chỗ lõm của xương sống tương đối mẫn cảm, nhẹ nhàng liếm lộng một chút sẽ khiến Mộ Kỳ Hoàng hô hấp dồn dập.
Mộ Thánh Huân đem Mộ Kỳ Hoàng trở mình một cái, vươn tay cầm lấy một bình rượu. Rượu hoa điêu (một loại rượu thượng hạng của TQ) thượng hảo đổ trên người Mộ Kỳ Hoàng, rượu lạnh như băng đổ vào thân thể nóng rực, khiến cho một trận run rẩy. Mộ Thánh Huân liếm thỉ này rượu, theo vành tai đến mủi chân, thậm chí còn đem hết những ngón chân của Mộ Kỳ Hoàng mà liếm lộng một hơi, còn có ý xấu, mắt thấy nhưng lại không chạm đến thứ đã sớm kêu gào vì bất mãn mà đứng thẳng.
Thân thể Mộ Kỳ Hoàng đã phủ kín mồ hôi, “Ách… Huân nhi…” Âm điệu có một chút áp ức cùng ẩn ẩn khoái cảm.
Mộ Thánh Huân nhìn khuôn mặt diễm lệ lúc này của Mộ Kỳ Hoàng, đem phân thân của Mộ Kỳ Hoàng hàm nhập khẩu trung, từng chút từng chút, dùng đầu lưỡi khiêu khích, cảm thụ được phân thân Mộ Kỳ Hoàng túng hoành (chắc là vùng vẫy??) cùng thô ráp. Tận lực nuốt xuống toàn bộ của Mộ Kỳ Hoàng, đầu lưỡi xoay tròn, khơi mào khóe mắt nhìn về phía mặt Mộ Kỳ Hoàng, lại nghe thấy một âm thanh khinh hô, “Huân nhi, ta hôm nay mới kiến thức được cái gì gọi là mị nhãn như tơ a.”
Mộ Thánh Huân cười hời hợt, dùng sức mút một chút, Mộ Kỳ Hoàng nghĩ muốn đẩy ra Mộ Thánh Huân, lại bị Mộ Thánh Huân né tránh, tất cả bạch dịch đều phun vào trong miệng Mộ Thánh Huân.
“Huân nhi…” Mộ Kỳ Hoàng có chút ngượng ngùng nhìn gương mặt Mộ Thánh Huân, Mộ Thánh Huân đem một chút trong miệng phun ra trên bàn tay, một chút khác liền nuốt xuống. Mộ Thánh Huân nhìn thấy ánh mắt Mộ Kỳ Hoàng, cắn môi dưới, đưa tay đặt ở phía sau, trong ánh mắt kinh dị của Mộ Kỳ Hoàng, đem bôi tại phía sau hậu đình của chính mình. (cái là của tác giả nga)
Mộ Thánh Huân dù sao cũng không có nhiều kinh nghiệm lắm, trước kia chỉ là lí luận suông mà thôi, hiện giờ dưới ánh mắt Mộ Kỳ Hoàng làm ra chuyện này, toàn thân sớm vì thẹn thùng mà lộ ra một mạt ửng hồng xinh đẹp.
Hắn xoay người sang chỗ khác, ghé vào đầu giường, đôi chân thon dài mở rộng, hậu diện có bôi còn tại nhất khai nhất hợp. Quay đầu, đối với Mộ Kỳ Hoàng gợi lên một mạt tươi cười, “Phụ hoàng, chẳng lẽ người còn muốn Huân nhi chính mình đến sao?”
Đồng tử Mộ Kỳ Hoàng trong nhát mắt co rụt lại, cúi đầu mắng một câu, “Tiểu yêu tinh!” rốt cuộc không nhịn được liền đem Mộ Thánh Huân kéo xuống, dục vọng sớm đã kêu gào do bất mãn trong nháy mắt khi tiến vào liền biến mất, thủ nhi đại chi (giành lấy, chiếm lấy, cướp lấy), như mất đi lí trí mà mạnh mẽ trừu động. Mộ Thánh Huân không nghĩ tới chính mình chủ động lại làm cho Mộ Kỳ Hoàng kích động như thế, khóe miệng hơi gợi lên, đây không phải là biểu hiện của việc phụ hoàng đối chính mình đặc biệt để ý đi?
Đáp án… kỳ thật đã sớm không cần nói rõ rồi?
Phân thân Mộ Kỳ Hoàng còn tại trong cơ thể Mộ Thánh Huân, đem Mộ Thánh Huân trở mình một cái, phân thân ma xát nội bích làm khoái cảm càng thêm mãnh liệt, Mộ Thánh Huân nhịn không được mà lớn tiếng rên rĩ. Mộ Kỳ Hoàng ôm đầu Mộ Thánh Huân, hung hăng mà hôn xuống, như muốn nuốt xuống cả người Mộ Thánh Huân.
Chân Mộ Thánh Huân tự động mà trườn lên thắt lưng Mộ Kỳ Hoàng, theo sự di chuyển của Mộ Kỳ Hoàng mà cùng nhau luật động, mái tóc dài tràn đầy mồ hôi bởi vì động tác kịch liệt mà phi vũ, đầu ngửa ra sau, như là đã chịu không nổi kết hợp như vậy. Nhịp tim khiên động cùng một nơi, cùng một tần suất, cùng một hô hấp. Mộ Thánh Huân thét chói tai, cùng Mộ Kỳ Hoàng đồng thời đạt tới cao trào.
Mộ Kỳ Hoàng ôm lấy Mộ Thánh Huân đã mềm nhũn, trong phòng tiểu Lí tử đã hảo hảo mà chuẩn bị nhiệt thủy, xem ra tiểu Lí tử vĩnh viễn đều ‘thiện giải nhân ý’ a (người thông minh am hiểu).
Đem Mộ Thánh Huân đặt trong nhiệt thủy, từng chút mà vì hắn tẩy trừ đi dấu vết trên người. Mộ Thánh Huân không biết là vô tình hay cố ý, đôi chân đảo qua nơi đứng thẳng của Mộ Kỳ Hoàng. Bởi vì đã lâu không gặp, Mộ Kỳ Hoàng chỉ cảm thấy bản thân rất nhiều tinh lực, nghĩ muốn đem Huân nhi của chính mình ra ăn hết từ đầu đến cuối. Chính là đau lòng vì thân thể Mộ Thánh Huân, dù biết Huân nhi là Ma tộc, nhưng nhìn thấy Huân nhi thân thể gầy yếu như thế, lại vẫn là nhịn không được mà đau lòng.
Mộ Thánh Huân mở ra đôi mắt lim dim buồn ngủ, mỉm cười với Mộ Kỳ Hoàng, đôi tay vô lực ôm lấy Mộ Kỳ Hoàng, đầu tựa vào vai hắn, “Phụ hoàng …” Ngữ điệu hơi cao lên, mang theo một chút ý vị làm nũng. Mộ Kỳ Hoàng rốt cuộc nhịn không được, mở ra chân Mộ Thánh Huân, tựa vào bên tai Mộ Thánh Huân, “Huân nhi cho phụ hoàng … nữa được không?”
Thần trí Mộ Thánh Huân bán mộng bán tỉnh không rõ ràng, trong hồ đồ mà điểm đầu, vì thế, ở trong nước, một vòng luật động mới lại bắt đầu.
Tiểu Lí tử nghe được thanh âm *** mị trong phòng truyền ra, trên mặt vẫn không hề có gợn sóng hay sợ hãi, nhưng trong lòng kêu khổ: xem ra, một lúc nữa sẽ phải thay nước a! Sớm biết như vậy, không nên theo hoàng thượng ra cung mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.