Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn

Chương 22:




Thời điểm Mộ Thánh Huân mở mắt ra, chỉ động một cái liền cảm thấy rất đau nhức. “Huân nhi, thân thể vẫn còn đau nhức sao?”
Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân, một tay vì Mộ Thánh Huân mà xoa xoa thắt lưng, giúp Mộ Thánh Huân thả lỏng cơ thể đang đau nhức. Mộ Thánh Huân quay đầu lại, trông thấy ánh mắt lo lắng của Mộ Kỳ Hoàng. Đối hắn cười cười, lười biếng mà động động thân mình, tựa vào thân người Mộ Kỳ Hoàng, “Phụ hoàng, thắt lưng hảo toan (mỏi, đau) a.”
Mộ Kỳ Hoàng cười cười đem Mộ Thánh Huân trở mình một cái, “Ta đến xem ngươi hậu diện (mặt sau a >///<) như thế nào, tối qua phụ hoàng quá kích động, sợ là sẽ làm bị thương ngươi.”
Mộ Thánh Huân mân mân miệng, không dám cười, lúc này phụ hoàng thật khả ái a. Hoàng thượng, cửu hoàng tử.”
Tiểu Lí tử quỳ gối ngoài cửa, các cung nữ đi theo phía sau, cầm trên tay là vật phẩm sơ tẩy. Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân, “Vào đi.”
Tiểu Lí tử tiếp nhận vật phẩm trên tay của cung nữ phía sau, chính mình đi đến. Tiểu Lí tử từ nhỏ liền hầu hạ Mộ Kỳ Hoàng, tự nhiên rất rõ ràng cá tính của Mộ Kỳ Hoàng, sở dĩ đặt xuống vật phẩm trên tay liền lập tức cáo lui. Mộ Kỳ Hoàng ôm Mộ Thánh Huân, vì hắn rửa mặt. Mộ Thánh Huân cười nhìn về phía Mộ Kỳ Hoàng, Nếu lúc này có người thấy, hẳn là hội thực cảm thấy kinh ngạc đi?”
Trên gương mặt luôn luôn lãnh huyết của hoàng thượng bọn họ, cư nhiên lại có một biểu tình ôn nhu như thế. Mộ Kỳ Hoàng tự nhiên biết trong lòng Mộ Thánh Huân đang suy nghĩ cái gì, “Huân nhi, ngươi chính là kiếp số của ta a.”
Khi nói lời này, có chút không thể tránh khỏi biểu tình thản nhiên mà sủng nịch. “Phụ hoàng, ngươi không cần thượng triều sao?”
Lúc này Mộ Thánh Huân mới nhớ đến, vì cái gì lúc này Mộ Kỳ Hoàng còn tại đây bồi hắn. Mộ Kỳ Hoàng cười, “Vào triều, ngươi bây giờ mới nhớ a? Lâm triều đã sớm qua, phụ hoàng sau khi hạ triều là đến bồi ngươi.”
Mộ Thánh Huân gật gật đầu, híp mắt, vẫn là có chút không muốn thức dậy. Mộ Kỳ Hoàng đem Mộ Thánh Huân dặt ở dưới thân, nhãn quang nghiêm túc, “Huân nhi, hiện tại ngươi còn không nghĩ muốn nói cho phụ hoàng biết ngươi là ai sao?”
Mộ Thánh Huân đem nhãn thần chuyển hướng sang nơi khác, “Phụ hoàng … ta…”
Có chút cảm giác hoảng hốt, là một loại cảm giác sợ sẽ bị mất đi. Cho dù đối với Đường Tố cũng sẽ không có cảm giác này, bởi vì đối với Mộ Kỳ Hoàng, thật sự là không đồng dạng như đã từng đối với người khác như vậy. Chưa từng có loại cảm giác khát vọng ấm áp như vậy, bởi vì biết, sau ấm áp chính là băng lãnh, là một cảm giác rất khắc cốt minh tâm. Nhưng là lần này, vẫn là nhịn không được tác cầu (van xin, để từ này thấy nó hơi kì), hi vọng có thể lưu lại sự ấm áp này. Không muốn nói, thật sự không muốn nói. Phụ hoàng đối chính mình, đến tột cùng là có cái gì cảm giác? Mộ Thánh Huân cũng không biết, cũng bất xác định. Đối với loại cảm giác không xác định này, Mộ Thánh Huân không biết nên làm cái gì mới hảo. Mộ Kỳ Hoàng quay cơ thể Mộ Thánh Huân lại, “Huân nhi, ngươi không muốn nói cũng không quan hệ, nhưng là ngươi phải biết rằng, phụ hoàng hội vẫn chờ ngươi, phụ hoàng bất hội nhượng ngươi khó xử, bất hội miễn cưỡng ngươi.”
Mộ Thánh Huân giương miệng, trở tay ôm lấy Mộ Kỳ Hoàng, vùi đầu vào ngực Mộ Kỳ Hoàng, thanh âm rầu rĩ truyền ra, “Phụ hoàng, Huân nhi biết, phụ hoàng ở trong lòng Huân nhi, thủy chung là không đồng dạng như vậy.”
Mộ Kỳ Hoàng cười ôm lấy Mộ Thánh Huân, “Ân. Phụ hoàng biết.”
Mộ Thánh Huân tiếp tục chôn trong ngực Mộ Kỳ Hoàng, không chịu hé mặt, “Ta không phải nhi tử của phụ hoàng, ta đến từ thời không.”
Nói xong nâng đầu lên, nhìn nhìn Mộ Kỳ Hoàng. Mộ Kỳ Hoàng cười hôn hắn một cái, lúc này Huân nhi sợ hãi thật không phải đáng yêu bình thường nga. “Huân nhi, phụ hoàng thích chính là ngươi, ngươi không cần kích động. Nếu ngươi lo lắng việc này, vậy ngươi là không thể giải thích cho phụ hoàng.”
Mộ Thánh Huân cười điểm đầu, tựa đầu vào ngực Mộ Kỳ Hoàng, từng chút mà giải thích chuyện ngày trước. Mộ Kỳ Hoàng ôm chặt Mộ Thánh Huân, ngực tràn đầy đau lòng, vì Huân nhi của chính mình đau lòng. Bất quá trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc, Huân nhi chịu nói ra, đại biểu cho Huân nhi đã tiếp nhận hắn rồi a. Không khỏi ảo não, bản thân tối qua có phải hay không phản ứng quá độ, may mắn là không có thương tổn Huân nhi, bằng không chính mình hội hối hận. Mộ Thánh Huân ngẩng đầu, trong mắt lóe ra quang mang nghi hoặc, “Phụ hoàng, ta là Ma tộc, khả vì cái gì tối hôm qua trong lúc đối mặt với ngươi, hội e ngại ni?”
Mộ Kỳ Hoàng sửng sốt, “Phụ hoàng không biết a. Bất quá, … Phụ hoàng xác định cùng thường nhân không giống.”
Nghe như vậy, Mộ Thánh Huân cảm thấy hưng trí. Chính mình cùng phụ hoàng ở chung thật lâu, thủy chung không phát hiện điểm bất đồng của phụ hoàng, cũng chỉ có ở tối hôm qua mới phát hiện. Đáng tiếc tối hôm qua không có thời gian và tinh lực để chú ý, lúc này nhất định phải hảo hảo nghiên cứu một phen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.