Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 85: BÃO SẮP ĐẾN






CHAP 85: BÃO SẮP ĐẾN
Yuu đứng bên cạnh bàn tiệc, lạnh lùng quan sát những cặp đôi đang khiêu vũ cùng nhau rồi từ tốn nhấp nháp ly rượu vang trên tay. Vừa nãy, Yuu và Hinata đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau thì một nữ học viên phù thủy đi ngang qua bất cẩn làm bẩn vạt váy của Hinata, chính vì lẽ đó Hinata mới đi tìm nơi nào đó để lau bớt vết bẩn. Ấy vậy mà từ nãy đến giờ Yuu vẫn chưa thấy Hinata trở lại.
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì từ phía xa, Yuu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé với mái tóc màu bạch kim đang vô cùng gấp gáp bước nhanh về phía cửa chính, dường như là muốn rời khỏi bữa dạ tiệc. Rất nhanh chóng, Yuu đặt vội ly rượu xuống bàn rồi lướt qua dòng người đuổi theo bóng dáng Hinata.
Đã ra đến bên ngoài, Yuu tìm kiếm khắp nơi xem Hinata đang ở đâu. Quả thật không thể phủ nhận việc Hinata rất nhanh nhẹn, mới thoáng cái mà đã chẳng thấy đâu mất rồi.
Bỗng nhiên, Yuu phát hiện ở ngay sau gốc cây phía đối diện kia, khuất trong bóng tối chỉ le lói ánh sáng từ hội trường xuyên qua kia có một phần váy. Không thể sai được, đó là màu váy dạ hội của Hinata.
Yuu nhanh chóng di chuyển đến hướng đó. Quả không sai, chính là Hinata. Hinata đang ngồi đó, dáng vẻ... có nét gì đó thoáng buồn. Hinata vẫn không nhận ra sự xuất hiện của Yuu, mãi đến khi Yuu đã ngồi xuống cạnh mình thì Hinata mới phát hiện, quay mắt sáng nhìn Yuu.
Yuu nhận ra ánh mắt lúc này của Hinata, lòng Yuu cũng mang nét buồn thầm lặng. Khẽ buông tiếng thở dài, Yuu không quan tâm ánh nhìn của Hinata nữa mà đưa tay khoác qua vai Hinata, kéo đầu Hinata tựa lền vai mình rồi dịu dàng lên tiếng:
- Buồn vì chuyện gì?
Cậu hỏi đơn giản nhưng lại đâm trúng vào nỗi lòng của Hinata hiện tại. Hinata vẫn tựa đầu vào vai Yuu, buồn bã lên tiếng:
- Dễ nhận ra đến vậy sao?
Yuu gật đầu đáp:
- Ánh mắt em nói lên tất cả. Nói anh nghe đi.
Hinata khẽ nở nụ cười buồn:
- Em... cũng chẳng biết phải nói sao cả. Thật sự... chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Yuu im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Không nói cũng không sao. Nếu không lầm thì... có lẽ liên quan đến Toshiro nhỉ.
Hinata khẽ ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng cười nhẹ gật đầu:
- Phải. Anh biết hết nhỉ!
Yuu khẽ cười:
- Chuyện của em... dĩ nhiên là biết rồi.
Ngừng một lúc, Yuu tiếp lời:
- Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn luôn lắng nghe em nói, để em trút mọi nỗi lòng. Em không muốn nói cũng không sao cả, đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì, anh muốn em luôn luôn vui vẻ, Hinata.
Hinata gật đầu:
- Vâng. Em muốn... chúng ta cứ im lặng như thế này nhé! Em không muốn và cũng không biết nói gì vào lúc này cả.
- Ừ.
Yuu chỉ lẳng lặng đáp lời rồi cả hai cùng im lặng. Hinata cứ thế, tựa đầu vào vai Yuu, đôi mắt tím ánh buồn nhắm nghiền lại. Yuu thì hướng ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm, ngắm những ánh sao lấp lánh.
Chuyện Hinata và Toshiro quen nhau, Yuu không thể không biết thế nhưng, tình cảm Yuu dành cho Hinata vẫn vẹn nguyên không hề thay đổi, chỉ có thể tăng lên chứ không thể nào giảm sút. Có cơ hội được ở cạnh Hinata hay không với Yuu đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần Hinata luôn luôn vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc, lúc nào cũng cười tươi và hồn nhiên như vậy là đã đủ rồi.
Cả hai cứ im lặng như vậy, một lát sau, Yuu cảm nhận được hơi thở đều đều của người ngồi cạnh mình. Thật là... mới đó mà đã ngủ mất rồi. Yuu thoáng bật cười trước sự hồn nhiên này của Hinata. Rồi rất nhanh chóng, Yuu nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác của mình choàng lên cho Hinata rồi bế Hinata lên.
Mỗi cử chỉ, hành động của Yuu đều vô cùng dịu dàng, như sợ nếu làm mạnh tay sẽ làm cô bé kia giật mình thức giấc. Yuu mỉm cười không rời mắt khỏi khuôn mặt đáng yêu của Hinata, thẳng hướng kí túc xá mà bế Hinata đi. Yuu muốn đưa Hinata về phòng để có thể thoái mái mà ngủ.
Sau cuộc trò chuyện với Rebecca, Toshiro chạy khắp hội trường để tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của Hinata. Toshiro đang rất muốn giải thích mọi chuyện với Hinata ngay lập tức, nhìn theo điệu bộ và dáng vẻ vừa rồi, rõ ràng là Hinata đã hiểu lầm Toshiro và Rebecca mất rồi.
Chạy khắp một vòng hội trường mà chẳng thấy Hinata đâu, Toshiro quyết định sẽ rời khỏi dạ tiệc tìm kiếm xem sao. Ấy vậy mà, vừa mới bước ra ngoài, Toshiro đã chứng kiến một cảnh mà bản thân không hề muốn thấy.
Toshiro nhìn thấy Hinata đang nằm gọn trong vòng tay của Yuu, đầu tựa hẳn vào người Yuu, được Yuu bế đi. Giây phút ấy, trái tim Toshiro như quặn thắt lại, một cảm giác đau nhói truyền đến, đau thấu cả tâm can. Lúc này đây, sao mà Toshiro thấy cậu và Hinata xa vời quá, dường như... càng lúc càng xa dần, không thể nào thu hẹp khoảng cách.
Yuu bế Hinata đi khuất, từ phía xa Toshiro thấy một vật gì đó lấp lánh trong đêm nhờ ánh trăng bên ngoài. Toshiro nhanh chóng tiến lại, nhặt thứ vừa rơi xuống đất lúc nãy lên xem. Đó là... sợi dây chuyền hình cỏ ba lá màu tím mà Toshiro từng tặng cho Hinata. Dõi mắt nhìn theo Yuu và Hinata, Toshiro cất sợi dây chuyển vào trong túi rồi buồn bã quay đi, ngược lối với Yuu và Hinata.
Bên trong, dạ hội vẫn cứ diễn ra.
Rất nhiều nữ học viên tiến đến mời Ray khiêu vũ cùng nhưng tất cả đều chỉ nhận được dánh vẻ vô cảm cùng ánh mắt lạnh lùng mà thôi. Về cơ bản, Ray chẳng thèm quan tâm đến bất kì ai, những lời nói của họ, lẽ đương nhiên Ray cũng chẳng để lọt tai. Và kết quả là ai nấy đều thất vọng rời đi.
Trước hành động này của Ray, Green đang đứng bên cạnh bỗng cảm thấy buồn cười cũng cảm thấy có phần ấm áp đến kì lạ. Lúc trước, Ray cũng đối xử với Green y hệt. Green thầm nghĩ nếu không vì Green là bạn của Hinata, có Hinata là cầu nối thì còn lâu Green mới có cơ hội được Ray quan tâm như hiện nay.
Green cũng cảm thấy buồn cười khi một người vô tâm đến tất cả như Ray đang đứng trước mặt cô đây lại có một điểm yếu vô cùng lớn đó chính là... Hinata. Bất kể có chuyện gì, chỉ cần là Hinata nhúng tay vào thì Ray cũng đành bất lực mà chiều theo. Green cũng nhớ những lúc Ray vô cùng đáng yêu lấy lòng Hinata mỗi khi Hinata hờn dỗi. Green thấy mình thật quá hạnh phúc, quá vinh hạnh khi biết được những điều như thế này về Ray.
Ray nhìn Green, lên tiếng:
- Em đang nghĩ xấu về anh?
Green sững người, lập tức xua tay tỏ ý không phải:
- Không. Không có mà. Làm... làm gì có chứ!!!
- Thật?
Ray nhìn Green bằng ánh mắt nghi hoặc hỏi lại. Green vội vã gật đầu:
- Thật mà. Hoàn toàn không có.
Ray tạm tin, nhẹ gật đầu. Do dự một lúc, cuối cùng Green cũng lên tiếng:
- Anh Ray này.
Ray không nói gì, chỉ quay sang nhìn Green, đôi mắt thể hiện rõ ràng ý rằng "em muốn hỏi gì". Green cũng đã quá quen với thái độ như vậy của Ray nên không ngần ngại mà hỏi tiếp:
- Um... anh luôn lạnh lùng vậy sao?
Ray nhìn Green, một lúc sau mới gật đầu đáp lời:
- Phải.
Green mím môi có phần nghĩ ngợi rồi cũng không nói gì nữa, chỉ thưởng thức chiếc bánh trên tay. Green vừa ăn xong, đột nhiên bị Ray kéo sát lại khiến Green không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hoàn toàn ngơ ngác.
Ray khẽ cười nhìn Green rồi lấy trong túi ra một chiếc khăn tay màu đen, bàn tay nhẹ nhàng miết lên chiếc miệng nhỏ của Green rồi Ray hài lòng lên tiếng:
- Mất hình tượng quá!
Green thoáng có cảm giác ấm ức, rõ ràng là... Ray đang trêu cô. Green không hài lòng le lưỡi với Ray:
- Ai mượn anh quan tâm.
Ray cốc nhẹ lên đầu Green một cái rồi bình thản đáp lời:
- Không thể không quan tâm thì phải làm sao?
Lúc này đây, Green không thể kiềm lòng được mà khẽ bật cười, cười vì hạnh phúc. Ray cũng cười nhẹ rồi nắm lấy tay Green, tay của hai người đan chặt vào nhau, vô cùng tình cảm.

Green cảm thấy bản thân thật là quá hạnh phúc. Chỉ cần những hành động quan tâm nhỏ nhặt của Ray dành cho Green thôi cũng đủ khiến Green hạnh phúc rồi. Green còn hạnh phúc hơn nữa khi biết rõ cách đối xử mà Ray dành cho cô hoàn toàn khác cách Ray đối xử với những người con gái khác.
Tưởng như là lạnh lùng, vô tâm nhưng thực chất rất dịu dàng, ân cần, Ray thể hiện tình cảm theo một cách riêng của mình, không nói quá nhiều nhưng hành động thì đủ nhiều, đủ để đối phương có thể hiểu được và cảm nhận được.
Rồi đột nhiên, Ray siết chặt tay của Green hơn và kéo Green đi. Green khó hiểu nhìn Ray, Ray không quay đầu, chỉ đơn giản lên tiếng:
- Khiêu vũ.
Green hiểu ý, chỉ khẽ mỉm cười rồi ngoan ngoãn bước theo Ray. Cả hai tiến đến trung tâm của hội trường. Tay của Ray và Green nắm chặt với nhau, Green đặt tay kia lên vai Ray còn Ray thì đặt tay lên hông của Green. Tiếng nhạc cứ du dương vang lên, cả hai khéo léo di chuyển nhịp nhàng theo điệu nhạc, từng bước tiến lùi vô cùng ăn ý và vô cùng đẹp mắt.
Hiệu trưởng Rebecca đứng ở bên bàn tiệc, nhấp nháp ly rượu trên tay, ánh mắt hướng về nơi Ray và Green đang khiêu vũ cùng nhau. Sau cuộc trò chuyện với người kia, Rebecca nhanh chóng đi tìm Toshiro thế nhưng chẳng thấy đâu, Toshiro đã biến mất tăm.
Chính vì lẽ đó, Rebecca đành ngậm ngùi tự mình thưởng thức buổi dạ hội bởi lẽ dù sao thì bản thân cô ta cũng đang giữ chức vị hiệu trưởng Witchard, những buổi tiệc như vậy cô ta cũng không nên vắng mặt. Ấy vậy mà, Rebecca tự hào khi quyết định ở lại bữa tiệc là hoàn toàn đúng đắn.
Lí do cũng vô cùng đơn giản thôi, nhờ ở lại mà lúc này đây hiệu trưởng Rebecca đã biết được thêm một mục tiêu mới mà cô ta dự định sẽ chinh phục. Không khó để đoán, mục tiêu tiếp theo của Rebecca đang nhắm đến chính là Ray.
Rebecca nhìn Ray mỉm cười thích thú. Thật không thể ngờ được, mục đích ban đầu đến Witchard làm hiệu trưởng của cô ta chỉ là để có cơ hội ở gần Toshiro thế nhưng không ngờ lại có nhiều điều thú vị đến vậy.
Ngày họp giáo sư đầu tiên, Rebecca gặp phải một giáo sư có vẻ đẹp vượt hẳn cô ta chính là nó, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu và không khỏi căm ghét nó. Ấy vậy mà cũng vào ngày đó, cô ta lại được gặp thêm một đối tượng hoàn hảo cho mình là hắn.
Rebecca ấn tượng với hắn thật đấy nhưng lựa chọn củacô ta vẫn là Toshiro bởi lẽ theo cô ta, hắn cũng chỉ là một giáo sư bình thườngtrong khi Toshiro lại xuất thân trong một gia đình quý tốc giàu có, chỉ có mìnhcậu là con trong nhà nên chắc chắn sẽ là người thừa kế. Vậy thì chọn người thừakế chẳng phải tốt hơn hay sao???
Và ngày hôm nay đây, cô ta lại có thêm một đối tượng vào danh sách chính là Ray. Rebecca thật sự không hiểu tại sao một người nổi bật như vậy mà ngày khai giảng cũng như trước nay cô ta lại không hề biết đến mà phải đợi mãi đến tận ngày hôm nay mới biết được kia chứ.
Rebecca không khỏi trầm trồ, người này còn hoàn hảo vàđẹp hơn hẳn Toshiro. Rebecca biết Yuu nhưng cũng biết rõ Yuu là hoàng tử, chuyệnRebecca và Yuu ở cạnh nhau là không bao giờ rồi nên Rebecca chấp nhận bỏ qua.Còn về Ray, Rebecca nhất định sẽ điều tra về gia thế của cậu. Chỉ cần gia thếcủa Ray cũng giàu có và nhiều quyền lực thì đương nhiên, Rebecca sẽ không buôngtha cho con mồi béo bở này rồi.
Lúc này đây, Rebecca đang suy nghĩ về một vài kế hoạch. Nếu lợi dụng Green để tiếp cận người con trai với mái tóc tím cùng đôi mắt tím lạnh lùng kia thì không thành vấn đề rồi bởi lẽ Rebecca biết Green rất hiền lành và sẽ rất dễ bị cô ta dụ dỗ mà thôi. Và... Rebecca cũng đang suy nghĩ vẩn vơ xem cuối cùng thì cô bé tóc bạch kim kia - Hinata - cuối cùng đã làm gì để cho người đó cũng muốn giải quyết mà đồng ý hợp tác cùng cô ta.
Nhưng dù sao Rebecca cũng chẳng muốn quan tâm. Hinata hiện đang là trở ngại trong việc xích lại gần Toshiro của cô ta nên Rebecca chỉ cần biết mình nhất định sẽ xử lí mọi vật cản trở quyền lực của mình. Rebecca lại tiếp tục nghĩ xem nên đối phó Hinata như thế nào và... cho Hinata cái kết như thế nào mới gây ấn tượng khó phai nhất.
=============================ENDCHAP85=====================



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.