Bí Mật Phù Thủy - Phần 2

Chương 109: ÁM SÁT





chap này tặng DongmauvietChaytrong
===========================================================
CHAP 109: ÁM SÁT
Sáng.
Hinata lon ton chạy sang phòng của anh trai mình mà cư nhiên ngồi trên giường, vẻ mặt đầy vui vẻ, ánh mắt tinh nghịch lướt nhìn anh trai. Hinata tay chống cằm, vô cùng hào hứng cất lời:
- Anh trai yêu quý, anh chuẩn bị thế nào rồi?
Ray nhìn chiếc hộp đặt trên bàn mà nở nụ cười đáp lời em gái:
- Um... anh muốn Green sẽ được tỏ tình thật lãng mạn.
Hinata nhẹ nhàng lên tiếng trầm trồ, vô cùng hí hửng:
- Duyệt!!! Em đồng ý lời này của anh.
Ray mỉm cười:
- Vợ tương lai của anh mà, anh sao có thể để cô ấy chịu thiệt thòi.
Hinata hài lòng đáp:
- Rất đúng ý em.
Ngừng một lúc, Hinata tiếp tục chất vấn anh trai:
- Vậy... khi nào anh sẽ cầu hôn đây? Cho em xem nữa nhé!!!
Ray cười nhẹ tiếng đến gõ đầu Hinata rồi đáp:
- Tối mai thưa công chúa Hinata. Em phải ở nhà đấy, liệu hồn đi theo anh sẽ xử lí em thật đấy biết không hả?
Hinata le lưỡi trêu anh trai rồi cũng đứng dậy, đầy hãnh diện vỗ vai anh mình:
- Rồi rồi, Hinata em cam kết sẽ không bám đuổi mà để anh trai tự do hành sự. Cố lên nhé!!!
Nói rồi, Hinata tinh nghịch nháy mắt cùng anh trai rồi mới chạy biến ra bên ngoài. Còn lại Ray, nhìn theo bóng lưng em gái mà chỉ đành mỉm cười bất lực lắc đầu. Nhưng dù sao thì nhờ chuyện này mà cậu thấy rõ Hinata đã vui vẻ đến dường nào, dường như đã bớt đi sự tổn thương do những chuyện lúc trước gây ra. Vậy là tốt rồi.
Đến với phòng của Crystal và Claudia.
Giờ này toàn thể giáo sư và học viên đều đang ở Witchard cả rồi, kí túc xá vắng hoe chỉ còn Claudia ở lại trong phòng. Vì sự an toàn cũng như để bảo đảm kế hoạch, Claudia chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại phòng mà không được bước ra khỏi dù chỉ là nửa bước.
Đang vô cùng buồn chán vì không có việc gì làm thì Claudia đột ngột nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cốc... Cốc... Cốc...

Từng tiếng vang lên hối hả khiến Claudia giật thót tim, vô cùng lo lắng. Lẽ nào người của tổ chức đã tìm ra Claudia và muốn diệt trừ cô hay sao? Claudia thấy thật rối bời, rốt cuộc... cô phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải chết vào lúc này sao? Claudia thật không muốn.
Cốc... cốc... cốc...
Tiếng gõ cửa dồn dập cứ vang lên trong khi Claudia vẫn mãi lo lắng không yên. Lúc này, một giọng nói mới cất lên:
- Mở cửa đi, Claudia. Là tôi đây mà.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Claudia thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng tự trách bản thân, sao lại suy nghĩ vẩn vơ, lo sợ một cách vô ích như vậy không biết. Vội vã tiến đến mở cửa, Claudia nở nụ cười tươi chào đón vị khách mới đến.
Thế nhưng, nụ cười của Claudia đột ngột trở nên gượng gạo, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc nhìn hai người trước mắt. Biết rõ phản ứng của Claudia, hai người kia nhanh chóng đẩy Claudia vào trong rồi đóng cửa lại.
Ngồi trên ghế, đối diện với nhau mà Claudia vẫn không thể tin được vào mắt mình. Nhưng rất nhanh chóng, một trong hai người kia đã lên tiếng mở đầu cuộc trò chuyện:
- Tôi biết chắc cậu sẽ bất ngờ nhưng... đây hoàn toàn là sự thật.
Người kia cũng gật đầu rồi lên tiếng:
- Rất xin lỗi về sự việc ngày hôm nay nhưng... chuyện thật sự rất quang trọng, rất cấp bách, Claudia nhất định phải giúp.
Claudia đã thấy ổn hơn phần nào, có chút do dự nhưng cũng gật đầu:
- Hãy nói đi.
Hai người mới đến nhìn nhau rồi một trong số đó đã quyết định lên tiếng:
- Nghe cho kĩ đây, mọi chuyện... là thế này.
Cứ thế, Claudia lắng nghe chăm chú từng lời, từng chữ của hai người mà trong lòng không khỏi bàng hoàng, đi từ hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ hết điều ngạc nhiên này sang điều ngạc nhiên khác. Nghe xong, Claudia kinh ngạc đứng bật dậy:
- Là... thật hết sao?
Vẫn còn đầy nghi hoặc, Claudia hỏi tiếp:
- Chuyện này... sao có thể?
Hai người kia ánh mắt buồn bã, nhẹ buông tiếng thở dài, đáp:
- Thật rất khó tin, chính bản thân chúng tôi cũng chẳng muốn tin nhưng... đó lại hoàn toàn là sự thật.
Claudia lại hỏi:
- Hoàn toàn là thật sao?
Hai người kia đầy nghiêm túc gật đầu. Claudia cảm thấy thật khó tin nhưng... những điều Claudia đang chứng kiến đây lại hết sức đáng tin. Sau một hồi suy nghĩ, Claudia lên tiếng:
- Vậy... tôi phải làm gì?
Một người nhẹ mỉm cười rồi đáp:
- Chỉ cần làm như thế này...
Claudia gật đầu:
- Tôi hiểu rồi.
Hai người kia mỉm cười rồi đứng dậy:
- Chúng tôi phải đi ngay, mọi việc... trông cậy vào Claudia hết cả đấy.
Claudia mỉm cười gật đầu tiễn hai người kia đi, trong lòng vẫn còn cả một mớ cảm xúc hỗn độn khó lí giải được. Mọi chuyện... diễn ra thật quá bất ngờ nhưng... Claudia hoàn toàn tin tưởng vào hai người vừa rồi.
Nhanh chóng trở về phòng, Claudia nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Nhiệm vụ này... Claudia hoàn toàn không thể thất bại được.
Đêm.
Ray ngồi trong phòng, ngẫm nghĩ, suy tính cho kế hoạch đêm mai. Chưa gì mà cậu đã thấy lòng mình hồi hộp đến kì lạ, trái tim đập rất nhanh, thật sự... rất hồi hộp. Cậu tự hỏi ngày mai, khi mình mặt đối mặt cầu hôn với Green thì bản thân sẽ còn hồi hộp đến nhường nào nữa. Thế nhưng, dù thế nào cậu cũng nhất quyết không từ bỏ Green, nhân đây cũng muốn làm cô em gái bé nhỏ của mình thấy vui vẻ.
Tự dưng lúc này Ray lại muốn trò chuyện cùng em gái mình kinh khủng. Nghĩ vậy, Ray nhanh chóng bước sang phòng Hinata.
Hinata vừa mới tắm xong, mái tóc bạch kim hãy còn ước. Thấy anh trai mình, Hinata vừa lau tóc vừa mỉm cười:
- Anh là nhớ em sao?
Ray nhẹ nhàng đóng cửa, tiến tới giữ lấy chiếc khăn, thay Hinata lau khô mái tóc, hành động vô cùng chuyện nghiệp bởi Ray rất có kinh nghiệm trong chuyện này mà. Vừa lau khô tóc cho em gái, Ray vừa lên tiếng:
- Đúng vậy, rất nhớ em.
Hinata bật cười hài lòng rồi cứ thế nhào vào lòng Ray, ôm lấy anh trai mình thật chặt. Hinata cất lời:
- Hinata cũng rất nhớ anh Ray.
Ray vẫn tiếp tục lau khô mái tóc cho Hinata, cứ để mặc Hinata ôm mình mà đáp:
- Vậy... tối nay anh ngủ đây nhé.
Hinata vui vẻ gật đầu:
- Vâng.
Đưa tay vò mái tóc của Hinata, Ray cười nhẹ lên tiếng:
- Khô rồi này.
Hinata cũng mỉm cười đáp lại anh trai. Ray lại xoa đầu Hinata rồi mới đi cất khăn. Ngay lúc Ray vừa bước được vài bước thì...
Vút...
Khi Ray vừa quay người lại thì đã thấy Hinata nằm ngã xuống đất, bàn tay còn có chút run rẩy, có lẽ vì quá bất ngờ và thản thốt nên ánh mắt cũng đầy sự kinh ngạc. Ray không nghĩ nhiều mà hét lên:
- Hinata.
Lúc này, nó và hắn từ bên phòng mình cũng cảm nhận được có một sức mạnh kì lạ nên vội vã chạy sang.
Bên ngoài, lại thêm một mũi tên nữa bắn vào, cắm phập vào cánh cửa. Tất cả đều chứng kiến rõ một bóng đen di chuyển từ cành cây này sang cành cây khác rồi biến mất. Ray vội vã chạy đến bên Hinata, còn nó và hắn chỉ lẳng lặng nhìn người vừa đi mất, không nói lời nào.
Ray khó hiểu nhìn họ:
- Cha mẹ sao không đuổi theo chứ?
Hắn đáp lời con trai mình:
- Con chưa nhận ra sao?
Lúc này, Ray mới để ý rằng ngay phía cửa sổ, nơi có thể đuổi theo bóng dáng con người kia đã được giăng sẵn một lớp màng vô hình. Tuy nói là vô hình nhưng vẫn có thể dùng phép thuật để cảm nhận.
Lớp màng này sẽ biến mất trong vòng 5 phút nhưng trước khi lớp màng biến mất thì chỉ cần chạm vào sẽ khuếch đại cảm giác đau đớn lên tới tột cùng và sẽ tự mình làm hại chính bản thân mình. Bởi lẽ đó, nó và hắn đành đứng lặng tại chỗ bởi có phá đi lớp màng cũng đã muộn mất rồi.
Đỡ Hinata dậy, Ray vô cùng lo lắng quan sát khắp người Hinata:
- Em ổn không? Bị thương ở đâu không?
Ngay bây giờ đây, Ray vẫn còn cảm thấy được nhịp tim hoảng loạn của Hinata, mồ hôi trên mặt Hinata đổ ra nhiều hơn, Hinata nhìn Ray, ánh mắt thất thần:
- Em... ổn.
Nó lên tiếng trấn an Ray:
- Con bé không sao, mũi tên đầu tiên không trúng.
Hinata cũng gật đầu đáp:
- Vâng... Em... đã né kịp nhờ... nhìn trước tương lai. Dẫu... chỉ là một tích tắc thôi.
Lúc này, Ray mới thở phào nhẹ nhõm. Rồi, cậu quay sang nhìn cha mình:
- Có vấn đề gì sao cha?
Hắn đang mãi săm soi mũi tên cắm vào cửa, nghe câu hỏi của Ray thì đáp:
- Trên mũi tên... có một tờ giấy.
Nói rồi, hắn gỡ bỏ mũi tên lấy tờ giấy ra và mở ra. Bên trong là một dòng chữ đỏ, còn thoang thoáng mùi tanh. Đây chắc chắn là được viết bằng máu... của một phù thủy. Rồi, hắn đọc nội dung bức thư:
- Chỉ mới là khởi đầu.
Nó rơi vào trạng thái trầm ngâm. Vậy là... phe hắc ám đã hành động rồi. Vậy là... bây giờ khắp nơi đều chực chờ những nguy hiểm. Cuối cùng thì chuyện gì đến rồi sẽ đến, trận chiến đã sắp sửa xảy ra.
Phực.
Một ngọn lửa rực sáng lên, bức thư hoàn toàn bị thiêu rụi bởi ngọn lửa từ tay hắn tạo ra. Giờ thì ai cũng biết hắn đã giận lên rồi, mà đến cả nó, lúc này nó cũng không thể không giận được.

Hinata vẫn còn vô cùng sợ hãi, bất giác níu lấy tay anh trai mình, ánh mắt đầy hoang mang. Nhận ra sự khác biệt trong ánh mắt cùng hành động của Hinata, Ray nghi hoặc:
- Hinata. Em... còn thấy gì nữa sao?
Nó và hắn cũng hướng ánh mắt về phía Hinata. Dáng vẻ vô cùng bối rối, cuối cùng Hinata cũng gật đầu:
- Con... thấy có... người chết.
Nó, hắn và Ray cùng sững sờ. Nó tiến đến bên Hinata, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cất giọng dịu dàng:
- Nói mẹ nghe, là ai vậy con?
Hinata lắc đầu:
- Con... không biết. Khoảnh khắc mũi tên bay xuyên qua, con... thấy thấp thoáng cái chết của một người nào đó nhưng... không biết là ai.
Ngừng một lúc, Hinata nói tiếp, giọng nói như sắp khóc đến nơi, khóe mắt cũng hoe đỏ:
- Nhưng... có gì đó đau lắm mẹ à, rất... rất đau. Con... con không biết lí giải thế nào, không biết là ai nhưng.... lòng con thấy đau lắm.
Hinata thực sự sắp phát khóc rồi. Nó ôm chầm lấy con gái mình, nhẹ nhàng vỗ lưng con gái rồi dịu giọng:
- Sẽ ổn thôi, con gái à. Đừng lo lắng.
- Nhưng...
Hinata toang nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cũng ôm chầm lấy nó, cảm nhận sự ấm áp của gia đình mà tự trấn an bản thân. Phải, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Ray tiến đến đứng cạnh cha mình, siết chặt bàn tay. Ray nhìn hắn, cất tiếng:
- Là phe hắc ám đúng chứ?
Hắn gật đầu:
- Phép thuật đó thì hoàn toàn chắc chắn.
Ray đưa mắt nhìn sang em gái mình đầy dịu dàng rồi lại nhìn sang hướng cửa sổ, ánh mắt cũng theo đó mà chuyển thành vô cùng sắc bén, đầy sự căm thù. Ray nói với cha mình, cũng như tự nói với chính bản thân mình:
- Con nhất định sẽ bảo vệ Hinata. Chỉ cần làm tổn hại đến Hinata, không. Chỉ cần có ý định làm tổn hại đến Hinata thì con nhất định sẽ giết chết kẻ đó dù cho kẻ đó có ghê gớm đến đâu đi chăng nữa.
Hắn đặt tay lên vai con trai mình, cất lời:
- Ta tin ở con. Nhiệm vụ bảo vệ Hinata, ta và mẹ con hoàn toàn giao lại cho con, Ray.
Ngừng một lúc, hắn nói tiếp:
- Chắc chắn có một lần thì sẽ có lần thứ 2. Tên hôm nay đến đây đã thất bại, nhất định sẽ tìm cơ hội đến tiếp.
Hắn chưa nói hết thì Ray đã chen vào, trong giọng nói có thể thấy rõ sự giận dữ:
- Lần này thoát được nhưng lần sau hắn ta sẽ chết dưới tay con. Con xin thề bằng chính mạng sống của mình.
Nhìn ánh mắt cùng lời nói đầy kiên định của Ray, hắnkhông nói thêm gì nữa. Đứa con trai này, hắn hoàn toàn tin tưởng và Ray cũngchính là niềm tự hào của hắn, là đứa con mà hắn thương yêu nhất.
===========================ENDCHAP109=======================



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.