Bí Mật Đêm Hè (Secrets Of A Summer Night)

Chương 6:




Ngay trước bữa ăn tối đầu tiên của buổi tiệc, Annabelle, Lillian, và Daisy gặp nhau dưới lầu phòng tiếp đón, một khu vực rộng rãi với rất nhiều bàn ghế được rất nhiều khách khứa lựa chọn làm nơi hội họp
“Lẽ ra mình nên biết cái váy này hợp với cậu hơn với mình đến 100 lần” Lillian Bowman hân hoan nói, ôm chầm Annabelle và giữ nàng bằng nguyên cánh tay để săm soi kĩ hơn “Ồ, làm bạn với một người có vẻ đẹp mê hồn thật là đau đớn”
Annabelle mặc tiếp một cái váy mới khác làm từ vải lụa vàng với phần váy từ vải tuyn bồng bềnh liên kết bằng một lớp lụa tím hoa cà. Tóc nàng bới ra sau trán tạo thành một bím tóc được tết phức tạp “Mình có rất nhiều khuyết điểm” Annabelle cười thông báo với Lillian.
“Thật sao? Chúng ở đâu vậy?”
Annabelle cười toe toét. “Mình sẽ không tiết lộ nếu cậu không chú ý đến”
“Lillian nói với tất cả mọi người về những khuyết điểm của chị ấy” Daisy nói, đôi mắt nâu của nàng lấp lánh “Chị ấy tự hào vì chúng”
“Mình có một tâm tính tồi tệ” Lillian đỏm dáng thú nhận “Và mình có thể chửi thề như một tay thủy thủ”
“Ai dạy cậu vậy?” Annabelle hỏi
“Bà của mình. Bà là một thợ giặt đồ. Và ông của mình là người làm xà phòng đã bán cho bà những nhu yếu phẩm. Vì bà làm việc gần bến tàu, hầu hết khách hàng của bà là thủy thủ và bốc vác, và họ đã dạy cho bà những từ thô tục đến mức có thể khiến cậu dựng tóc gáy khi nghe chúng”
Tiếng cười lạo xạo trong ngực Annabelle. Nàng hoàn toàn bị cuốn hút bởi tinh thần láu lỉnh của hai cô gái không giống bất cứ ai nàng đã từng gặp. Rủi thay, khó mà tưởng tượng được hình ảnh Lillian và Daisy là những cô vợ hạnh phúc bên những quý ông. Hầu hết quý tộc đều muốn kết hôn với một cô gái trầm lặng, vương giả, khiêm tốn…người vợ có mục đích duy nhất là khiến cho chồng cô ta trở thành điểm sáng đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên, tận hưởng sự đồng điệu với chị em Bowman giống như Annabelle đã làm, nàng lại nghĩ thật đáng tiếc cho hai người họ phải hạn chế sự táo bạo ngây thơ đã khiến họ trở nên cực kì hấp dẫn.
Bất thình lình, nàng bắt gặp ánh nhìn của Evie, người vừa vào phòng với tư thế của một con chuột miễn cưỡng rơi vào móng vuốt của những con mèo cướp phá. Mặt của Evie thư giãn khi nàng thấy Annabelle và chị em Bowman. Lẩm bẩm gì đó với bà cô nghiêm khắc của mình xong rồi nàng đi về phía họ với một nụ cười.
“Evie” Daisy vui sướng ré lên, bắt đầu chạy nhào về phía cô gái. Annabelle nắm lấy tay Daisy và thì thầm
“Đợi đã! Nếu cậu khiến cho Evie bị chú ý thì cô ấy có thể sẽ ngất xỉu vì xấu hổ”
Daisy ngoan ngoãn ngừng lại và cười toe toét không chút bối rối. “Cậu nói đúng. Mình hoàn toàn là một người hoang dã”
“Chị sẽ không nói vậy đâu, em cưng – ” Lillian dỗ dành
“Cảm ơn chị” Daisy ngạc nhiên hài lòng
“Em chỉ đơn giản gần như là hoang dã thôi mà” chị gái nàng kết thúc
Mím môi cười, Annabelle trượt cánh tay ra sau thắt lưng thon thả của Evie “Tối nay trông cậu đáng yêu quá” nàng nói. Mái tóc Evie được buộc thành vòng hoa phủ xuống vài lọn tóc đỏ và kẹp lại với những điểm nút ngọc trai. Những nốt tàn nhang màu hổ phách ngang qua mũi nàng chỉ làm tăng thêm nét quyến rũ, như thể tự nhiên đã có một khoảnh khắc bốc đồng và rắc lên một vài đốm sáng của ánh nắng mặt trời lên mặt nàng.
Evie ôm choàng lấy nàng như thể đang tìm kiếm cảm giác dễ chịu. “Cô Florence đã nói trông mình giống như một ngọn đuốc ph-phát sáng với mái tóc được chải theo kiểu này” nàng nói
Daisy quắc mắt với lời bình phẩm đó “Cô Florence của cậu phải khó khăn lắm mới phát biểu được mấy câu đó khi bà ấy trông giống yêu quái ghê gớm”
“Daisy, nín dùm đi” Lillian nghiêm nghị nói
Annabelle choàng tay qua eo Evie, biết được thông qua lời tường thuật của Evie, là cô của nàng có một niềm vui nhẫn tâm trong việc băm nhỏ chút ít tự tin mà Evie sở hữu. Sau khi mẹ Evie qua đời khi còn trẻ, gia đình đã cưu mang cô gái bất hạnh – và những năm tháng kế tiếp sống trong sự chỉ trích đã để lại cho Evie một sự tự tin bị méo mó.
Nụ cười của Evie thấp thoáng vẻ thích thú khi nàng để tâm đến hai chị em Bowman. “Cô ấy không phải là y-yêu quái. Mình luôn nghĩ cô ấy giống một người khổng lồ độc ác”
Annabelle đột ngột mỉm cười. “Kể cho mình nghe” nàng nói “Có ai trong số các cậu thấy ngài Kendall chưa? Mình được kể là ngài ấy là một trong số rất ít đàn ông độc thân còn lại ở đây – bên cạnh Westcliff, là người duy nhất có tước hiệu”
“Cuộc chiến giành Kendall sẽ diễn ra hết sức ác liệt” Lillian ghi nhận “May thay, Daisy và mình đã tìm ra kế hoạch để bẫy một quý ông không hề nghi ngờ vào vòng hôn nhân” Nàng ngoắc tay ra hiệu mọi người tụm lại
“Mình ngại phải hỏi” Annabelle nói “Nhưng bằng cách nào?”
“Cậu sẽ dụ dỗ anh ta vào một tình huống đã được dàn xếp, vào một thời điểm cả ba tụi mình đột ngột xuất hiện và ‘bắt gọn’ cả hai. Và khi đó quý ông bị danh dự ràng buộc sẽ phải hỏi cưới cậu”
“Tuyệt chiêu, phải không?” Daisy hỏi
Evie nghi ngại nhìn Annabelle “Khá giống lừa gạt, phải không?”
“Không có ‘khá giống’ gì trong chuyện này” Annabelle đáp “Nhưng mình sợ rằng mình không thể nghĩ ra cái gì tốt hơn, cậu có thể không?”
Evie lắc đầu “Không” nàng thừa nhận “Câu hỏi đặt ra là, có thật chúng ta đã t-tuyệt vọng đến mức phải bắt chồng bằng mọi cách hay không, liệu chúng công bằng hay là sai lầm?”
“Mình thì có” Annabelle nói ngay không chút ngập ngừng
“Tụi mình cũng vậy” Daisy hăm hở nói
Evie tần ngần quan sát cả ba “Mình không thể ném qua một bên tất cả chuẩn mực đạo đức. Điều đó có nghĩa, mình kh-không nên quan tâm đến chuyện lừa gạt một quý ông phải làm chuyện gì đó anh ta – ”
“Evie” Lillian bực bội cắt lời “Đàn ông mong mỏi được lừa gạt trong những trường hợp này. Theo cách đó họ luôn hạnh phúc nhất. Nếu ai đó trung thực với họ thì toàn bộ viễn cảnh hôn nhân sẽ quá đáng sợ, và không ai trong số họ muốn kết hôn cả”
Annabelle nhìn cô gái Mĩ với một vẻ cảnh giác giễu cợt “Cậu tàn nhẫn thật” nàng nói
Lillian mỉm cười ngọt ngào “Di truyền dòng họ. Bản chất của nhà Bowman là nhẫn tâm. Vài trường hợp tụi mình còn bị gọi là xảo quyệt nữa”
Annabelle cười lớn rồi tập trung chú ý sang Evie, người vừa đón nhận với một vẻ sửng sốt lúng túng. “Evie” nàng dịu dàng nói “cho đến lúc này, mình đã luôn cố gắng làm những điều đúng đắn. Nhưng chúng chẳng đưa mình đến đâu cả - và tại thời điểm này, mình sẵn lòng thử một cái gì đó mới…cậu thì sao?”
Vẫn có vẻ chưa bị thuyết phục hoàn toàn, Evie gật đầu chào thua
“Chính tinh thần đó” Annabelle động viên
Trong lúc họ thảo luận, có một sự khuấy động nho nhỏ từ đám đông khi ngài Westcliff xuất hiện. Có vẻ hoàn toàn thư thái ở vị trí điều khiển mọi thứ, chàng khéo léo ghép đôi quý ông và quý bà để chuẩn bị vào phòng ăn. Mặc dù Westcliff không phải là người cao nhất trong phòng thì chàng vẫn có một sức hút mà không ai có thể phớt lờ. Annabelle tự hỏi tại sao có vài người lại sở hữu phẩm chất như thế - cái gì đó vô danh nhưng mang lại cảm giác quan trọng trong mọi cử chỉ họ làm và mỗi từ họ nói ra. Liếc qua Lillian, nàng thấy cô gái Mĩ cũng nhận ra điều đó.
“Có một người luôn tự hào về bản thân” Lillian khô khốc nói “Mình tự hỏi rằng – nếu có thứ gì đó – khiến cho anh ta phải khuỵu gối”
“Mình không thể tưởng tượng được” Annabelle đáp “Nhưng mình muốn chứng khiến chuyện đó xảy ra”
Evie bước đến gần hơn và thúc nhẹ tay nàng “Ngài K-Kendall kìa, ở trong góc”
“Sao cậu biết anh ta là Kendall?”
“Vì anh ta bị bao vây bởi khoảng một tá phụ nữ chưa chồng giống một đàn cá m-mập”
“Ý hay đó” Annabelle nói, nhìn đăm đăm người đàn ông trẻ tuổi và đoàn tùy tùng. William, ngài Kendall, có vẻ mụ mị bởi một số lượng phụ nữ quan tâm anh ta quá mức. Anh ta là một quý ông trẻ tuổi được chiều chuộng, gương mặt hốc hác được tô điểm bởi một cặp kính tao nhã hoàn hảo. Bóng dáng phản chiếu trên tròng kính cho thấy tia nhìn bối rối chuyển từ gương mặt này sang gương mặt kia. Hứng thú thiết tha được thể hiện qua hành vi của một người nhút nhát như Kendall chứng tỏ rằng không một liệu pháp kích thích tình dục nào hiệu quả hơn cuộc sống độc thân cuối mùa lễ hội. Trong khi Kendall rõ ràng không hấp dẫn được những cô gái đó vào cuối tháng 1, thì trước tháng 6 anh ta lại có sức quyến rũ không thể chối từ.
“Anh ta trông có vẻ giống người tốt” Annabelle trầm ngâm nói
“Anh ta trông giống như dễ bị hoảng sợ” Lillian bình phẩm “Nếu mình là cậu thì mình sẽ cố xuất hiện với vẻ e thẹn và yếu đuối hết mức có thể lúc gặp anh ta”
Annabelle mỉa mai liếc Lillian “ ‘Yếu đuối’ chưa bao giờ là sở trường của mình. Mình sẽ cố tỏ ra e thẹn, nhưng mình không thể hứa chắc điều gì”
“Mình không thấy có gì cản trở được cậu thu hút sự chú ý của Kendall khỏi những cô gái kia” Lillian tự tin đáp “Sau bữa ăn tối, khi những người khác trở về đây uống trà và nói chuyện thì chúng ta sẽ tìm ra cách nào đó để giới thiệu cậu”
“Mình có nên…” Annabelle bắt đầu, và ngưng bặt vì nàng cảm thấy gai gai sau gáy, như thể có ai đó rút ra một cây dương xỉ khỏi da nàng. Tự hỏi cảm giác đó từ đâu ra, nàng chà tay ra sau cổ, và bất thình lình tia nhìn của nàng chạm phải Simon Hunt.
Hunt đứng phía đối diện căn phòng, lơ đễnh tựa vai vào trụ tường thẳng đứng, trong lúc một nhóm ba người đàn ông xung quanh chàng trò chuyện. Chàng ra dáng thư giãn, tia nhìn có chủ đích, giống như một con mèo đang cân nhắc có nên vồ mồi hay không. Rõ ràng chàng đã nhận ra sự thích thú nàng dành cho Kendall.
Quỷ thật , nàng bực bội nghĩ, và cố tình quay lưng lại với chàng. Nàng sẽ không để Hunt gây rắc rối cho nàng. “Mấy cậu có để ý thấy là ngài Hunt đã ở đây?” Annabelle thấp giọng hỏi mấy cô bạn, và thấy mắt họ mở to
“Ngài Hunt của cậu?” Lillian lắp bắp, trong khi Daisy vụt quay đầu để nhìn lướt qua chàng
“Anh ta không phải của mình!” Annabelle phản đối và nặn ra một nét mặt khôi hài “Nhưng phải, anh ta đang đứng phía bên kia phòng. Thật ra hôm nay mình có thấy anh ta. Anh ta tự nhận là bạn thân của bá tước.” Nàng sững người và ủ rũ dự đoán “Ngài Hunt sẽ làm mọi chuyện để phá hỏng những kế hoạch của chúng ta”
“Có thật anh ta ích kỉ đến mức ngăn cản cậu kết hôn không?” Evie ngỡ ngàng hỏi “Với dự định biến cậu thành …của …của anh ta”
“Người phụ nữ” Annabelle kết thúc giùm Evie “Khó có thể nói khác. Ngài Hunt có tham vọng ngăn chặn mọi thứ để đạt được cái anh ta muốn”
“Điều đó có thể đúng” Lillian bình luận, miệng nàng cong lên cương quyết. “Nhưng anh ta sẽ không có được cậu – mình hứa với cậu như thế”
Bữa ăn tối là một màn trình diễn tuyệt diệu, với những liễn bạc khổng lồ và đĩa phẳng được mang ra không ngớt dọc ba dãy bàn dài trong phòng khách. Annabelle chỉ vừa mới tin rằng thực khách sẽ được phục vụ giống thế này mỗi tối thì quý ông bên trái nàng – cha sở địa phương – đã cam đoan rằng đây chỉ là chuyện tầm thường trên bàn ăn nhà Westcliff. “Bá tước và gia đình của ngài nổi tiếng nhờ những buổi khiêu vũ và tiệc ăn tối của họ” ông ta nói “Ngài Westcliff là gia chủ thành công nhất trong số những người cùng thời”
Annabelle không có ý tranh luận. Đã lâu lắm rồi nàng không được phục vụ những thức ăn tuyệt vời như thế này. Sự lạnh nhạt của các buổi tiệc tùng và khiêu vũ ở Luân Đôn không thể so sánh với bữa tiệc này. Trong vài tháng gần đây nhà Peyton đã không thể trả tiền thêm cho những gì khác ngoài bánh mì, thịt xông khói, và súp, thỉnh thoảng có cá khô hoặc thịt cừu hầm. Và khi nàng rất vui vì được ngồi cạnh một người có khiếu trò chuyện sắc sảo, vì nó cho phép nàng im lặng đủ lâu để ăn mọi thứ nàng thích. Và với những người hầu liên tục cung cấp những đĩa thức ăn mới sáng loáng thì không ai có vẻ chú ý tới sự thích thú không quý phái của chứng thèm ăn đang được nàng thể hiện.
Nàng thèm thuồng tiêu hóa một tô súp làm từ sâm panh và phó mát, theo sau là lát thịt bê mỏng tang kèm sốt thảo mộc, và món bí trộn kem…cá nướng bọc giấy khéo léo toát hơi nóng khi mở ra…những củ khoai tay nhỏ xíu phết bơ đi cùng cải xoong…và, thích thú hơn cả, nước chấm vị trái cây được đựng trong vỏ cam rỗng.
Annabelle mê mệt bữa ăn đến mức phải mất một lúc lâu trước khi nàng nhận thấy Simon Hunt ngồi gần bàn của ngài Westcliff. Nâng ly rượu loãng lên môi, nàng thận trọng đưa mắt về phía chàng. Hunt ăn mặc trang nghiêm giống mọi khi, với áo choàng đen và áo ghi-lê có khuy thiếc, nước vải dệt sáng bóng với một vẻ rạng rỡ thầm lặng. Làn da rám nắng của chàng tương phản rõ rệt với nếp gấp trắng quanh cổ họng chàng, thắt gút trên cà vạt của chàng chính xác như một nhát dao cắt. Mái tóc đen nhánh của chàng cần thêm sáp thơm…vì một lọn tóc dày đã rũ xuống trước trán. Điều đó khiên Annabelle cảm thấy phiền muộn, mái tóc ngỗ ngược đó. Nàng muốn hất nó khỏi mặt chàng.
Annabelle không bỏ sót chi tiết người phụ nữ đang ngồi phía đối diện Simon Hunt đang tranh thủ sự chú ý của chàng. Annabelle đã nhận ra vào những dịp khác phụ nữ có vẻ tìm thấy ở Hunt một vẻ quyến rũ. Nàng biết chính xác tại sao – chàng là sự kết hợp giữa nét hấp dẫn tội lỗi, trí thông minh điềm tĩnh và hết sức trần tục. Hunt trông giống một người đã vào giường của rất nhiều phụ nữ và biết chính xác cần phải làm gì với họ. Một phẩm cách đáng lẽ khiến chàng ít hấp dẫn chứ không phải nhiều hơn. Nhưng Annabelle đã khám phá được rằng thỉnh thoảng có một sự khác biệt lớn giữa nhũng gì bạn cho là tốt cho bạn và những gì bạn thật sự muốn. Và cho dù nàng muốn phủ nhận nó, thì Simon Hunt là người duy nhất cuốn hút nàng theo mức độ đó về mặt thể xác
Mặc dù Annabelle đã luôn ẩn náu một phần thì nàng đã quen với thực tế đời thường. Mớ kiến thức ít ỏi của nàng được tích lũy thông qua chuyện lượm lặt thông tin và kết hợp chúng lại với nhau. Annabelle đã từng được hôn bởi vài người khác nhau đã từng bày tỏ sự thích thú phù du với nàng suốt 4 năm qua. Nhưng không cái nào trong số những nụ hôn đó, bất kể khung cảnh lãng mạn ra sao, hoặc đối phương đẹp trai đến mức nào, cũng chưa từng mời gọi cách nàng phản ứng như với Simon Hunt.
Cố hết sức, Annabelle chưa từng quên khoảnh khắc đã lâu lắm rồi trong nhà hát tranh ảnh…sức ép dịu dàng, gợi tình của miệng chàng trên miệng nàng, cảm giác khoan khoái đầy sức hấp dẫn của nụ hôn. Nàng ước gì nàng biết tại sao lại có sự khác biệt với Hunt, nhưng nàng không biết hỏi ai. Nói với Phillippa về chuyện đó thì không cần phải bàn, vì Annabelle không muốn thú nhận rằng nàng đã một lần chấp nhận tiền vé từ một người lạ. Và nàng sẽ khó khăn đề cập nó với những cô nàng dựa tường khác, họ rõ ràng không biết gì về hôn hít và đàn ông nhiều hơn nàng.
Vì tia nhìn của Hunt đột nhiên khóa chặt vào nàng khiến Annabelle xốn xang nhận ra nàng đang nhìn chàng chằm chằm. Nhìn chằm chằm và mơ mộng viễn vông. Mặc dù họ ngồi cách nhau khá xa thì nàng vẫn biết có một mối liên kết tức thì, sôi động giữa họ…có một biểu hiện bị kềm giữ trên mặt chàng, và nàng tự hỏi điều gì đã làm mê hoặc chàng như thế. Đỏ mặt dữ dội, nàng cắt đứt tia nhìn của nàng và cào nĩa vào món thịt hầm tỏi và nấm hương phủ nấm cục trắng bào mỏng.
Sau bữa tối, quý cô nghỉ ngơi dùng trà và cà phê ở phòng khách trong lúc quý ông tiếp tục ngồi lại bàn uống rượu. Theo truyền thống, một nhóm sau cùng sẽ tụ tập trong phòng khách. Như một đám phụ nữ khác cười nói dễ chịu ở phòng khách, Annabelle ngồi với Evie, Lillian và Daisy. “Các cậu có tìm ra thông tin gì về ngài Kendall không?” nàng hỏi, hy vọng một người trong số họ sẽ kiếm được vài tin đồn từ bàn ăn. “Có ai đó đang được anh ta chú ý không?”
“Cánh cửa có vẻ vẫn để mở” Lillian đáp
“Mình đã hỏi mẹ có biết gì về Kendall không” Daisy cung cấp “và bà nói là anh ta có gia tài khá lớn và không vướng nợ nần”
“Sao bà ấy biết?” Annabelle hỏi
“Theo yêu cầu của mẹ” Daisy giải thích, “cha tụi mình có nhiệm vụ viết một bản báo cáo tình hình của mọi ứng viên phù hợp trên đất Anh. Và bà nhớ bản báo cáo đó. Bà nói là ứng viên lý tưởng cho hai đứa mình sẽ có thể là một công tước nghèo xơ xác nhưng tước vị đủ đảm bảo cho sự thành công về mặt xã hội của nhà Bowman, trong lúc tiền của tụi mình sẽ đảm bảo anh ta chấp nhận được sự hợp tác của anh ta trong vấn đề hôn nhân” Nụ cười của Daisy chuyển sang châm biếm, và nàng với tay vỗ nhẹ vào bàn tay chị mình khi nàng bổ sung “Người ta đã làm một câu vè về Lillian… ‘Cưới Lillian, bạn sẽ có triệu đô’(Marry Lillian, you’ll get a million). Câu đó đã trở nên phổ biến đến mức nó là một trong những lý do tụi mình phải đến Luân Đôn. Gia đình tụi mình trông giống một đám ngu ngốc, vụng về, tham vọng quá đáng”
“Và chúng ta không phải?” Lillian nhăn nhó hỏi
Daisy liếc mắt “Em còn may là bỏ đi trước khi bọn họ kịp làm một câu vè khác về em”
“Chị có một câu” Lillian nói “Cưới Daisy,và bạn có thể lười biếng” (Marry Daisy, and you can be lazy)
Daisy gửi cho chị nàng một cái liếc mắt sắc lẻm và Lillian toét miệng cười “Đừng bao giờ sợ” Lillian tiếp tục “rốt cuộc chúng ta sẽ thành công trong việc thâm nhập xã hội Luân Đôn, và sau đó chúng ta sẽ kết hôn với ngài Nợ ngập đầu và ngài Túi trống rỗng, và cuối cùng thừa nhận vị trí quý bà ở một trang viên”
Annabelle lắc đầu với một nụ cười cảm thông, trong khi Evie rời khỏi với một tiếng thì thầm, đoán chừng là bỏ đi vì nhu cầu riêng tư. Annabelle gần như cảm thấy tiếc cho chị em Bowman, vì hình như cơ hội cho họ lấy người nào đó vì tình yêu không lớn hơn nàng bao nhiêu.
“Lấy một ai đó có tước hiệu là tham vọng của cha mẹ các cậu sao?” Annabelle hỏi “Ý kiến của cha cậu thì sao?”
Lillian thờ ơ nhún vai “Theo những gì mình nhớ thì cha chưa từng đưa ra một ý kiến nào về những đứa con của ông ấy. Tất cả những gì ông muốn là được yên tĩnh kiếm tiền. Mỗi khi tụi mình viết thư cho ông, ông thường lướt mắt sơ sài qua nội dung thư, trừ khi tụi mình hỏi chuyện rút thêm từ quỹ ở ngân hàng. Và rồi ông sẽ hồi âm với một dòng ngắn gọn - ‘Được phép rút’”
Daisy tỏ vẻ chia sẻ sự hài hước cay độc của chị, “Em nghĩ cha hài lòng với những việc mai mối của mẹ, vì nó giữ cho bà quá bận rộn nên không làm phiền ông”
“Các bạn” Annabelle thì thầm “và ông ấy không bao giờ phàn nàng về những lần xin tiền của các cậu sao?”
“Ồ, không bao giờ” Lillian nói, và cười nhạo vẻ thèm muốn lồ lộ của Annabelle “Chúng tôi giàu đến phát tởm, Annabelle – và tụi mình có ba ông anh trai, tất cả chưa kết hôn. Liệu cậu có cân nhắc đến ai trong số họ? Nếu cậu thích, mình sẽ cho một con tàu băng qua Đại Tây Dương để cậu xem xét”
“Hấp dẫn đấy, nhưng không” Annabelle đáp “Mình không muốn sống ở New York. Mình thích làm vợ của một quý tộc hơn”
“Làm vợ của một quý tộc có thật là tuyệt vời đến vậy không?” Daisy ai oán hỏi “Sống trong một căn nhà cũ kĩ với ống nước bị hỏng, và phải học cách những quy tắc vô tận về những cách thích đáng để làm tất cả mọi chuyện…”
“Cậu không là ai cả nếu cậu không kết hôn với một người có địa vị” Annabelle cam đoan “Ở Anh, danh giá là tất cả. Nó quyết định cách mọi người đối xử với cậu, trường con cậu học, nơi nào cậu được mời…mọi khía cạnh trong cuộc đời cậu”
“Mình không biết…” Daisy bắt đầu, và ngưng lại vì điệu bộ trở lại hấp tấp của Evie
Mặc dù Evie không tỏ ra bất kì dấu hiệu vội vã nào nhưng cặp mắt xanh của nàng sáng lên vẻ khẩn thiết, và màu đỏ háo hức đang tụ tập trên hai má. Lấy chiếc ghế nàng vừa sử dụng, Evie sà xuống và cúi người về phía Annabelle, lắp bắp và thì thầm “Mình p-phải quay lại gấp để nói cho cậu biết…anh ta ở một mình”
“Ai?” Annabelle thì thầm ngược lại “Ai ở một mình?”
“Ngài Kendall! Mình vừa thấy anh ta ở đằng sau sân thượng. Chỉ ngồi cạnh một chiếc bàn”
Lillian sững người “Có lẽ anh ta đang đợi một người nào đó. Nếu là thể, có lẽ sẽ khó cho Annabelle có thể hùng dũng tiến bước như một con tê giác trong mùa lễ hội này”
“Cậu có thể nghĩ ra phép ẩn dụ nào tâng bốc hơn một chút được không?” Annabelle ôn tồn nói, và Lillian nhá cho nàng một tràng cười toe toét.
“Xin lỗi. Cứ cẩn thận tiến lên, Annabelle”
“Điểm chính là” Annabelle cười đáp, đứng lên và khéo léo chỉnh lại váy “Mình sẽ thăm dò tình hình. Làm tốt lắm, Evie”
“Chúc may mắn” Evie đáp, và cả bọn bắt chéo ngón tay như họ nhìn nàng rời khỏi phòng.
Nhịp tim của Annabelle leo thang khi nàng đi bộ khỏi nhà. Nàng hiểu rõ bước qua một mê cung rối rắm của những quy tắc xã hội. Một quý cô nên không bao giờ tìm kiếm sự đồng thuận từ một quý ông; nhưng nếu họ tình cờ gặp nhau, hoặc thấy nhau trên cùng một trường kỷ hoặc dãy ghế đàm thoại, thì họ có thể trao đổi vài lời nhận xét khôi hài. Họ sẽ không ở riêng với nhau trừ khi họ cưỡi ngựa hoặc cùng ngồi trong một toa xe ngựa để mở. Và nếu một cô gái có dịp gặp một quý ông khi đang ngắm cảnh ngoài vườn thì cô ta phải đảm bảo tình huống đó không được dàn xếp.
Trừ khi, tất nhiên, cô ta muốn nó được dàn xếp
Đến gần cánh cửa mang phong cách Pháp mở hướng ra hàng hiên lát đá, Annabelle nhìn thấy con mồi của nàng. Như lời mô tả của Evie, ngài Kendall đang ngồi bên một chiếc bàn tròn, ngả người ra sau ghế với một bên chân duỗi nhàn nhã. Anh ta có vẻ đang tận hưởng giây phút giải lao khỏi không khí ngột ngạt trong nhà.
Annabelle nhẹ nhàng sải bước đến bên cánh cửa gần nhất và trượt qua nó. Không khí thi thoảng mùi hương với cây thạch nam và bụi cây mia, trong khi những âm thanh vọng từ bờ sông phía trước khu vườn mang lại một dòng chảy êm tai. Cúi đầu, Annabelle chà ngón tay lên thái dương như thể nàng đang chống chọi với một cơn nhức đầu. Khi nàng còn cách bàn của Kendall khoảng 10 feet (3m), nàng ngẩng lên và nhấp nhỏm một ít, ra chiều nàng ngạc nhiên khi thấy anh ta ở đó.
“Ồ” nàng nói. Ra vẻ khó thở không thể làm khó nàng. Nàng căng thẳng vì biết gây được ấn tượng tốt cho anh ta mang tầm quan trọng như thế nào. “Tôi không biết có người ở ngoài này…”
Kendall đứng lên, cặp kính của anh ta nhấp nháy dưới ánh sáng của ngọn đuốc ngoài hàng hiên. Dáng người gần như mỏng manh, áo choàng của anh ta vắt ngang qua vai. Bất chấp thực tế là anh ta cao hơn Annabelle gần 3 inches (khoảng 8cm) thì nàng cũng không ngạc nhiên khi biết họ có cùng trọng lượng. Cử chỉ của Kendall ngay lập tức là nhút nhát và căng thẳng thái quá, như một con nai đột ngột mất thăng bằng, đang tìm cách rút lui. Khi nàng nhìn đăm đăm Kendall, Annabelle phải câm lặng thừa nhận anh ta không phải tuýp người có thể thu hút nàng theo hướng tự nhiên. Mặt khác, nàng cũng không thích một con cá trích ngâm muối. Nhưng nếu nàng đang chết đói và có ai đó trao tay nàng một khúc cá trích ngâm muối thì sẽ phải che mũi mà ăn thôi
“Chào” Kendall nói, giọng xã giao và dịu dàng, dù có hơi the thé “Không cần phải cảnh giác như vậy. Thật đấy, ta vô hại”
“Tôi sẽ giữ quyền nhận xét về chuyện đó” Annabelle nói, mỉm cười rồi nháy mắt như thể nỗ lực đó khiến nàng thấy đau. “Thứ lỗi cho tôi vì đã xâm phạm sự riêng tư của ngài. Tôi chỉ muốn hít thở không khí trong lành” Nàng hít vào cho đến khi ngực nàng nhấp nhô tương xứng với đường nét trên cơ thể. “Bầu không khí trong nhà khá ngột ngạt phải không?”
Kendall tiến đến với bàn tay nửa xòe ra, như thể anh ta sợ nàng bốc hơi khỏi hàng hiên. “Ta có thể lấy cho cô thứ gì đó không? Một ly nước chẳng hạn?”
“Không, cảm ơn ngài. Một lát nữa tôi sẽ ổn thôi” Annabelle duyên dáng ngã xuống chiếc ghế gần nhất. “Mặc dù…” Nàng ngừng lại và cố ra vẻ tự chủ “Sẽ không tốt nếu bị bắt gặp ở đây mà không có ai đi kèm. Đặc biệt là khi chúng ta không biết nhau”
Anh ta khẽ cúi người “Ngài Kendall, hân hạnh được gặp
“Cô Annabelle Peyton” nàng liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh “Vui lòng ngồi xuống. Tôi hứa đấy, tôi sẽ đi ngay khi đầu tôi khỏe hơn”
Kendall thận trọng làm theo “Không cần phải thế” anh ta nói “Cứ ở lại đến khi nào cô thích”
Vậy là đã có bước khởi đầu. Bận tâm đến lời khuyên của Lillian, Annabelle cân nhắc đến bước tiếp theo. Bởi vì Kendall đã bị kiệt sức bởi sự thúc ép của một loạt phụ nữ, nàng sẽ phải tạo điểm khác biệt cho bản thân bằng cách giả vờ là nàng không hứng thú gì với anh ta. “Tôi có thể đoán tại sao ngài ra đây một mình” nàng cười nói “Ngài chắc hẳn là đang tuyệt vọng tránh né những phụ nữ hăm hở”
Kendall ném cho nàng một cái liếc mắt ngạc nhiên “Đúng là thế. Ta phải nói rằng, ta không bao giờ nên tham dự một buổi tiệc với những khách mời thân thiện quá mức”
“Đợi đến hết tháng đi” nàng khuyên, “Họ sẽ chỉ thân thiện quá mức đến lúc đó thôi và rồi ngài chỉ cần một cây roi và một cái ghế để giữ họ lại”
“Cô có vẻ nghĩ rằng ta là một mục tiêu kết hôn” anh ta khô khan bình luận với một giọng hiển nhiên.
“Cách duy nhất khiến ngài có thể dễ thành mục tiêu hơn là nếu ngài mặc những vòng tròn trắng sau lưng áo choàng” Annabelle nói khiến anh ta cười thầm “Tôi có thể hỏi những lý do khác khiến ngài bỏ ra ngoài hiên không thưa quý ngài?”
Kendall tiếp tục cười, nhìn anh ta có vẻ thoải mái hơn hẳn lúc đầu. “Ta sợ rằng sẽ bị say. Ở đây có quá nhiều rượu nặng mà ta thì chỉ muốn uống xã giao”
Annabelle chưa bao giờ gặp người nào dám thừa nhận một chuyện như thế. Hầu hết quý ông thường đánh đồng vẻ nam tính với khả năng uống rượu như đến mức lú lẫn “Nó làm ngài cảm thấy mệt sao?” nàng cảm thông hỏi
“Phát bệnh. Ta được kể là sức chịu đựng sẽ cải thiện thông qua luyện tập – nhưng nó có vẻ chỉ là một quan điểm chủ quan vô nghĩa. Ta có thể nghĩ ra nhiều cách tốt hơn để giết thời gian”
“Như là…”
Kendall thận trọng suy ngẫm câu hỏi “Một cuộc dạo chơi ngoại ô. Một cuốn sách mở mang đầu óc” Mắt anh ta hàm chứa sự long lanh thân thiện “Một cuộc đối thoại với người bạn mới”
“Tôi cũng thích những việc đó”
“Cô sao?” Kendall lưỡng lự, trong lúc những tiếng âm thanh phát ra từ dòng sông và cây rừng xào xạc tạo ra những tiếng thì thầm trong gió. “Có lẽ cô nên đi dạo cùng ta sáng sớm mai. Ta biết một vài nơi rất tuyệt xung quanh Stony Cross”
Vẻ háo hức đột xuất của Annabelle thật khó có thể che dấu. “Tôi rất muốn” nàng đáp “Nhưng tôi có thể hỏi – còn đoàn tùy tùng của ngài thì sao?”
Kendall cười, để lộ hàm răng nhỏ san sát. “Ta không hy vọng có bất cứ ai làm phiền chúng ta nếu hai ta ra đi đủ sớm”
“Tôi sẽ có mặt lúc mặt trời lên” nàng nói dối “Và tôi thích tản bộ”
“Vậy 6 giờ nhé?”
“6 giờ” nàng lặp lại, đứng lên khỏi ghế “Tôi phải vào trong thôi – sự vắng mặt của tôi sẽ sớm bị phát giác. Tuy nhiên tôi cảm thấy khỏe hơn rồi. Cảm ơn lời mời của ngài” Nàng cho phép mình gửi Kendall một nụ cười tán tỉnh “Và cho việc chia sẻ hàng hiên”
Khi nàng bước hẳn vào trong, nàng nhắm mắt lại và thở dài nhẹ nhõm. Đó là một khởi đầu tốt – dễ hơn rất nhiều vì nàng đã thu hút sự chú ý của Kendall. Với chút ít may mắn – và vài sự trợ lực của mấy cô bạn – nàng có thể sẽ bắt được một quý ông, và khi đó mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.