Bí Mật Của Đông Chí

Chương 92: Nói đạo lý




Trong lòng Trang Châu rõ ràng, vô luận bọn họ có vòng vèo thế nào Emily đều sẽ có cách để theo kịp, đơn giản cũng không tìm cớ nữa, cô ta muốn theo thì để cô ta theo đi. Về phần Đông Chí khi thấy cô ta sẽ có phản ứng gì, bản thân Trang Châu thấp thỏm nhưng có một điều thực rõ ràng, nếu hắn có ý định giấu diếm, vạn nhất bị lộ ra, chỉ sợ hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Địa điểm ăn cơm trưa do Hòa Khoan chọn, hắn vốn định sớm một chút vứt bỏ cái đuôi phiền toái này để về quán của mình. Nhưng nghe nói lát nữa Đông Chí sẽ tới đây, sao có thể bỏ qua được trận náo nhiệt này, nếu không phải sợ Trang Châu thẹn quá hóa giận mà trở mặt với hắn, hắn quả thực muốn gọi cả Hòa Thanh tới cùng hóng chuyện vui một phen.
Ba người gọi xong đồ ăn, Trang Châu lại gọi thêm một bát canh gà, một chén canh tuyết lê ngân nhĩ làm điểm tâm sau khi ăn xong món chính.
Hòa Khoan thấy hắn gọi thêm hai thứ này, trong lòng thập phần tò mò: “Từ khi nào mày thích ăn mấy món toàn nước với nước này vậy?”
Trang Châu sắc mặt không thay đổi nói: “Mấy ngày nay Đông Chí đều thức đêm, để bồi bổ cho em ấy.”
Emily nhẹ nhàng miết khóe miệng, trước khi về nước cô đã biết rõ nhiệm vụ của mình, trong quá trình tiếp xúc cô cũng không thèm che dấu điểm này. Trang Châu trong ấn tượng của cô là một người thực biết xem thời thế, cô cũng không tin khối bánh ngọt lớn như Trang thị anh ta nói bỏ là bỏ, chắc chỉ làm mình làm mẩy với gia đình anh ta mà thôi, tác dụng của cô chính là làm cầu nối trung gian giữa Trang Châu và lão gia tử, chấp nhận cô, đồng nghĩa với thuận lý thành chương cũng sẽ được lão gia tử lượng thứ, lựa chọn nào đối với Trang Châu là có lợi nhất không phải quá rõ ràng sao?! Cho nên trong mắt Emily, việc Trang Châu gây khó dễ đủ kiểu với cô đơn giản chỉ là một loại tư thái không nguyện ý cúi đầu, hoặc là nói muốn biến nó thành lợi thế để tranh thủ lợi ích lớn nhất từ chỗ lão gia tử. Mà kết quả cô chờ đợi tất yếu sẽ xảy ra.
Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cô luôn nghĩ chắc chắn như vậy, thẳng tới vài giây đồng hồ trôi qua mới kịp phản ứng ý tứ trong lời Trang Châu, anh ta định bồi bổ cho bà xã? Vậy có phải hắn muốn… trong phòng ăn bỗng nhiên an tĩnh một chút.
Emily theo bản năng theo hướng tầm mắt của các vị khách bàn bên cạnh nhìn về phía cửa nhà hàng, một thanh niên mặc một chiếc áo khoác trắng đứng ở cửa nhà hàng nhìn vào bên trong. Người này đôi chân thon dài, đứng ở đó liền có cảm giác như hạc giữa bầy gà, khiến người ta nhìn một lần lại bất giác nhìn thêm lần thứ hai.
Emily cảm thấy người này có chút quen mắt, tựa như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi, nhịn không được lại nhìn nhiều thêm một chút. Người thanh niên này có khuôn mặt xinh đẹp anh khí bừng bừng, mặt mày như họa, ánh mắt nhìn quanh lại mang theo chút hương vị không thèm để ý, tựa như không có người khác ở trong này, tâm tư đang phiêu đãng ở một nơi rất xa.
Giây tiếp theo, Emily kinh ngạc mở to hai mắt, cô thấy Trang Châu đứng lên, đi tới chỗ thanh niên xinh đẹp kia, khi thấy Trang Châu lại gần, thanh niên xinh đẹp kia lộ ra một nụ cười nhẹ, hai người thấp giọng trò chuyện với nhau vài câu, rồi thanh niên kia đi theo Trang Châu tới bàn bọn họ.
Hòa Khoan cười chào hỏi: “Thầy Lăng, đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Emily nhất thời thay đổi. Cô chợt nhớ ra vì sao lại cảm thấy thanh niên này quen mắt, bởi vì khi vừa trở về cô đã được lão gia tử cho xem ảnh chụp của anh ta! Nhưng ảnh chụp từ khá xa, lại là một góc mặt nghiêng, cho nên nhất thời cô không thể nhận ra. Cô cũng không thể nào ngờ được, trong bức ảnh kia anh ta trông khá mờ nhạt, thế nhưng ngoài đời thực lại khiến con người ta không thể nào dời tầm mắt đi được như vậy.
Emily bỗng nhiên cảm thấy cô đã bị lão gia tử lừa gạt. Lão gia tử nói cô không cần để ý tới mấy người loạn thất bát tao, đặt sự chú ý lên người Trang Châu, chỉ cần bắt hắn trở lại như xưa là OK. Mấy ngày nay, cô vẫn luôn cho là thế. Nhưng khi nhìn người nam nhân này dùng một loại phương thức trực tiếp không ai ngờ được mà xuất hiện trước mặt, Emily mới giật mình ý thức được, đây rõ ràng là một đối thủ nguy hiểm, có anh ta đứng chắn trước mặt, nếu như muốn làm theo lời lão gia tử tranh thủ rời đi lực chú ý của Trang Châu quả thực rất khó khăn.
Emily miễn cường lộ ra một nụ cười gượng, đang cân nhắc tìm từ tự giới thiệu bản thân thì thanh niên xinh đẹp kia quay sang nhìn cô, đôi mắt sáng như lưu ly nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một phen, ngữ khí đạm mạc cất lời: “Cô chính là tay sai mà Trang gia phái tới muốn cùng tôi đoạt nam nhân đó sao?!”
Hòa Khoan phù một tiếng bật cười, lại vội vàng nhịn xuống, trong lòng tiểu nhân lại sống chết đập bàn rầm rầm cười lăn lộn. Sớm biết Lăng Đông Chí thú vị như vậy, vừa rồi hắn nên gọi điện kêu Hòa Thanh tới đây cùng xem náo nhiệt mới phải.
Emily một hơi tắc nghẹn trong cổ họng, đột nhiên ho khan liên tục, sắc mặt nháy mắt trướng đến đỏ bừng. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng bị người ta không chút lưu tình mà chỉ trích thẳng mặt như vậy đâu, trong lòng tức giận quả thực vô pháp dùng lời để hình dung.
“Anh là anh Lăng phải không? Thứ tôi nói thẳng, giáo dưỡng của anh so với bề ngoài quả thực thật khiến người ta tiếc nuối.” Emlily bình tĩnh nhìn Đông Chí, hiện tại cô cảm thấy khuôn mặt này một chút cũng không đẹp, không chỉ không xinh đẹp mà còn vô cùng tà ác. Nào có nam nhân nào lại bất lịch sự với nữ nhân như thế chứ?
Đông Chí ngồi xuống bên cạnh Trang Châu, không chút để ý cười cười: “Cô tới đào góc tường nhà tôi, tôi còn khách khí với cô làm gì? Đầu óc tôi lại không có bệnh. Chẳng lẽ còn phải tới bắt tay, ôm hôn cô, rồi khách khách khí khí cho cô mượn thêm hai cái xẻng mời cô không cần sơ suất mà tiếp tục đào sao?”
Emily: “…Tôi không cho rằng mối quan hệ giữa tôi và anh Lăng là tình địch.”
“Đương nhiên không phải.” Đông Chí tiếp nhận chén canh Trang Châu đưa tới, khẽ nhấp môi uống một chút, trên mặt toát ra biểu tình vừa lòng: “Còn muốn nữa.”
Trang Châu vội vàng múc thêm canh gà cho Đông Chí, hắn cảm thấy gặp được Đông Chí rồi, Emily hẳn sẽ chết tâm. Nhưng trong lòng Đông Chí khẳng định sẽ có chút khó chịu. Trang Châu âm thầm quyết định lát nữa bất luận Đông Chí muốn phát tác thế nào đều để em ấy phát tác đủ mới thôi, không nên vì một ngoại nhân không liên quan mà khiến cho Đông Chí chịu đựng trong lòng không thoải mái.
Về phần người khác có thoải mái hay không, không liên quan tới hắn.
Đông Chí nhìn nhìn Emily, cười nói: “Cô trình gì mà muốn làm tình địch với tôi?”
Ngực Emily phập phồng, cô rốt cục phát hiện khi một người nam nhân căn bản không thèm để ý tới phong độ thục nữ của mình thì loại phong độ thục nữ này chính là chướng ngại vật lớn nhất đối với cô. Cô quyết định điều chỉnh phương thức tác chiến: “Anh Lăng nói vậy chắc cũng biết, Trang lão gia tử đã lập sẵn kế hoạch cho cuộc sống của con cháu mình, trong kế hoạch của ông ấy, người thừa kế không có khả năng lựa chọn bạn đời đồng tính. Người đó sẽ mất đi tư cách người thừa kế.”
“Tư cách người thừa kế gì đó, rất hiếm lạ sao?” Đông Chí vẻ mặt mạc danh kì diệu: “Ngoạn ý đó không phải Trang Châu đã từ bỏ rồi sao?” Anh quay đầu sang nhìn Trang Châu, Trang Châu vội vàng gật đầu như gà mổ thóc tỏ vẻ khẳng định chắc chắn, Đông Chí mở tay ra nói: “Cô xem, chúng tôi không hiếm lạ cái đó, không có tư cách người thừa kế ngược lại càng khiến chúng tôi gặp ít phiền toái, càng có nhiều thời gian ở bên nhau, tôi cảm thấy đó là một chuyện vô cùng tốt.”
Sắc mặt Emily trở nên trắng bệch, hết trắng lại tái xanh, ngữ khí cũng trở nên hấp tấp: “Anh không thấy suy nghĩ này của anh rất ích kỷ sao? Sao anh biết Trang thiếu không muốn có một gia đình đầy đủ, có con cái…”
Đông Chí không khách khí đánh gãy lời cô: “Làm sao cô biết chúng tôi không phải là một gia đình đầy đủ? Về chuyện con cái, chúng tôi đã có bốn đứa, còn không cần uy sữa bột, không cần đóng bỉm, không cần mời bảo mẫu, chẳng những không khóc nháo mà còn có thể giúp chúng tôi trông nhà, mỗi ngày khi về nhà còn biết mang dép ra cho chúng tôi thay.”
Emily nắm chặt khăn ăn ở dưới gầm bàn, liều mạng khắc chế không đem nó ném thẳng vào mặt thanh niên kia.
Hòa Khoan ngồi ở đối diện đã cười tới mức muốn tắt thở, hắn nhìn Trang Châu, trên mặt Trang Châu mang tươi cười, trong mắt tràn đầy sự sủng nịnh, tựa như một chút cũng không để ý Đông Chí đang phun độc về phía người khác. Hòa Khoan bắt đầu cảm thấy đồng tình với vị mỹ nữ kia, hắn vừa rồi hẳn nên nhắc nhở cô một câu: không có việc gì cũng đừng nghĩ tới việc cướp đồ của bệnh thần kinh.
Đặc biệt là cướp nam nhân.
Đông Chí uống hai chén canh gà, trong lòng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lại nhìn Emily thần sắc cũng hòa ái hơn rất nhiều: “Cô không nên tức giận, nào, để tôi giảng một chút đạo lý cho cô.”
Emily tức giận trừng Đông Chí, đây là do ai chọc tức? Ai sẽ cùng loại mặt hàng không tích khẩu đức này tức giận?!
Đông Chí xuất ra tư thế giáo viên nói chuyện với học sinh không thông suốt, bày ra sắc mặt hòa ái mà giảng đạo lý: “Tôi thấy cô từng đi du học nước ngoài, vậy chứng tỏ đầu óc rất thông minh, cho nên tôi giảng cô nhất định sẽ nghe hiểu.”
Emily: “…”
Hòa Khoan đem mặt chôn xuống mặt bàn, cười đến hai vai run rẩy, quả thực không dám ngẩng đầu, Trang Châu cảm thấy bộ dạng này của thằng bạn thực đáng khinh, ở dưới gầm bàn hung hăng đạp cho hắn hai cước, cũng không để ý nó đá lại, rõ ràng không thèm để ý tới nó nữa.
Đông Chí nói tiếp: “Thứ nhất, cô muốn theo đuổi chiến thắng, suy nghĩ này tôi có thể lý giải, nhưng cô không thể đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, đây là vấn đề đạo đức cơ bản. Hai bên cha mẹ chúng tôi đều đã gặp gỡ lẫn nhau, quan hệ cũng đã được khẳng định, còn thiễu mỗi việc ra nước ngoài lấy giấy chứng nhận kết hôn thôi. Tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn đang đi trên đường bị tôi chặn xe lại, sau đó kéo ra ngoài, giữa bàn dân thiên hạ mà lột quần lột áo cho người ta xem, loại chuyện này hiện nay có rất nhiều… Không cần hoài nghi! Loại chuyện này tôi làm được!”
Hòa Khoan vừa mới hòa hoãn một hơi đã lại lần nữa cười lăn cười bò ra bàn.
Emily sắc mặt xanh mét còn chưa kịp mở miệng phản bác, lại bị Đông Chí chặn họng nuốt trở về. Hết cách, Đông Chí là thầy giáo, trừ phi anh không muốn mở miệng chứ nếu không so việc nói nhiều ai có thể hơn được giáo viên?!
“Thứ hai, cho dù có muốn làm tiểu tam thì cũng phải có tình cảm làm trụ cột. Cô và Trang Châu có tư tình gì sao? Không có đi. Tôi biết chắc là không có khả năng. Cô nhìn hai chúng ta đi, tuy rằng một nam một nữ nhưng đứng chung một chỗ thì số người nhìn tôi chắc chắn nhiều hơn cô. Ít nhất từ bề ngoài mà nói, cô so với tôi không chiếm ưu thế. Đúng rồi, lương một năm của cô là bao nhiêu?”
Trong mắt Emily toát ra thần sắc hiểu rõ, lãnh mặt báo một con số.
Đông Chí gật gù: “Không ít, cũng gần bằng giá một bức tranh của tôi.”
Emily: “…”
Được rồi, cô tựa hồ đã từng nghe nói, nam nhân Trang Châu yêu là họa sĩ. Nhưng cô thật sự không ngờ rằng thời buổi này họa sĩ cũng thổ hào như vậy.
Đông Chí lời nói thấm thía khai đạo: “Dù có trưởng bối của Trang Châu ủng hộ thì cô có muốn làm tiểu tam cũng không được đâu. Thật đó, bây giờ là thời đại mới rồi, luật hôn nhân gia đình cô đã đọc chưa? Hai người muốn sống cùng nhau phải có tình cảm làm trụ cột mới được.”
Emily dùng ánh mắt chán ghét không nói nên lời nhìn Đông Chí: “Bất luận thời đại nào cũng vậy, hôn nhân cũng cần phải môn đăng hộ đối.”
Đông Chí trong mắt toát ra thần sắc đồng tình: “Vậy càng không phải chuyện của cô rồi. Nếu muốn nói tới môn đăng hộ đối, thì anh ấy hẳn phải nên kết hôn với con gái của tập đoàn tài chính nào đó đi. Cô và anh ấy đứng chung cũng đâu có môn đăng hộ đối. Chậc, cô còn không bằng cả tôi, ít nhất tôi còn kiếm được nhiều tiền hơn cô, lại càng có danh tiếng hơn cô.”
Trong đầu Emily vang lên một tiếng rắc, phong độ thục nữ tốt đẹp bề ngoài triệt để biến mất: “Lăng Đông Chí, tôi thật không ngờ anh đường đường một đại nam nhân còn có thể da mặt dày đến vậy.”
Trang Châu biến sắc: “Emily, chú ý ngôn từ của cô.”
Đông Chí không thèm để ý: “Trước mặt học sinh, tôi là thầy giáo tài đức song toàn; trước mặt đồng nghiệp bạn bè tôi là người trọng tình trọng nghĩa; trước mặt trưởng bối, tôi là đứa con ngoan hiếu thuận hiểu chuyện; tôi lập chí lấy được một người chồng đầy đủ ba tiêu chuẩn*, mà tôi cũng là một người vợ có khả năng chăm lo cho gia đình, vậy thì tôi có chỗ nào gọi là mặt dày?” (*người chồng đủ ba tiêu chuẩn: cái này tớ cũng không rõ lắm, chắc là có tiền, có tài, có tâm đi)
Emily định cầm cốc nước trước mặt hất qua, lại bị Trang Châu tay mắt lanh lẹ đè lại.
Đông Chí sắc mặt khẽ trùng xuống: “Hôm nay Trang Châu gọi tôi tới đây, một mặt không hy vọng tôi có hiểu lầm gì với anh ấy, về phương diện khác cũng bởi vì anh ấy là một người đàn ông lịch thiệp không muốn tỏ ra bất lịch sự với nữ nhân, cô đừng lợi dụng ưu điểm này của anh ấy mà cố tình tiếp cận. Tiểu thư à, thứ tôi nói thẳng, loại người mặt dày mà cô vừa nhắc là đang tự nói chính mình đi. Vị lão gia tử kia rốt cuộc đã hứa hẹn với cô cái gì? Tiền? Địa vị? hay là đồng ý để Trang Châu lấy cô? Vị trí thiếu phu nhân Trang gia đối với cô mà nói thực sự quan trọng thế sao?”
Lồng ngực Emily phập phồng, trong mắt toát ra hận ý sâu sắc: “Anh thì biết cái gì, khi tôi quen biết Trang Châu, còn không biết anh núp ở chỗ nào bú sữa mẹ đâu.”
“Hóa ra còn có uẩn khúc sâu xa như vậy.” Đông Chí hiểu rõ gật đầu, lập tức lại lắc đầu: “Đáng tiếc, chuyện tình cảm cho tới bây giờ đều không liên quan gì tới vấn đề thời gian.”
Emily xoay mặt sang một bên, đôi mắt hơi ửng đỏ.
Không khí trên bàn ăn đột nhiên trở nên trầm mặc, Hòa Khoan cũng không cười nữa, chỉ là vẻ mặt có chút mơ hồ, không hiểu sao sắc mặt mấy người kia đột nhiên đều không đúng.
Trang Châu cầm tay Đông Chí, sự tình phát triển có chút vượt quá dự định của hắn. Hắn vốn chỉ muốn giới thiệu Đông Chí với Emily sau đó nói rõ với cô ấy là hắn đã có người yêu, không ngờ Đông Chí vừa lên đài khí tràng toàn bộ khai hỏa, câu nào câu nấy đều mang theo gai nhọn. Tuy rằng em ấy thoạt nhìn khó chịu tới cực điểm nhưng em ấy phản ứng như thế đối với Trang Châu mà nói là một cái kinh hỉ thật lớn.
“Emily,” Trang Châu do dự một chút, giải thích: “Vô luận là anh hay Đông Chí đều không có ý muốn nhục mạ em. Anh chỉ muốn giới thiệu người yêu của mình cho em biết, anh muốn thông qua em nói lại cho ông nội anh rằng tình cảm của bọn anh phi thường tốt, vô luận là anh hay em ấy, đều không phải người dễ dàng thay lòng đổi dạ. Còn em, em thực thông minh, cũng có năng lực, đừng để ông nội anh lừa gạt, ngốc hồ hồ bị ông sai khiến. Thật đấy, em đáng giá tìm được người tốt hơn.”
Emily lau nước mắt, không nói một lời cầm túi xách xoay người rời đi. Khi tới cửa nhà hàng lại chợt dừng bước, nghĩ nghĩ quay trở về, đứng cạnh bàn ăn nhìn Đông Chí nói: “Tôi chưa từng gặp ai không có phong độ nam nhân như anh, anh vẫn luôn khiến người ta chán ghét như vậy sao?”
Đông Chí nở nụ cười: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng muốn người đáng ghét phải thích mình. Hảo cảm của địch nhân đối với tôi mà nói một chút cũng không đáng giá. Hơn nữa cô vì muốn thương tổn tôi nên mới xuất hiện, tôi chán ghét cô không phải rất bình thường sao?”
Emily thật tâm nói, cuối cùng cô cảm thấy mình điên rồi mới quay lại cãi nhau với anh ta. Nhưng không xả ra ngoài cô lại không cam lòng.
“Tôi thật sự muốn nhìn xem anh có thể kiêu ngạo tới khi nào, Lăng Đông Chí.”
Đông Chí nhìn chằm chằm cô, cặp mắt màu trà ánh lên dương quang ngoài cửa sổ, rực rỡ lóa mắt, khiến người ta không thể nào nhìn thẳng: “Nếu thực tâm thực lòng sống với người mình yêu là kiêu ngạo trong lời cô nói, như vậy thỉnh cô tin tưởng, tôi vẫn sẽ luôn kiêu ngạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.