Bí Mật Của Đông Chí

Chương 72: Sơn thần hiển linh




Đoàn người Trang Châu đi với tốc độ phi thường chậm. Nguyên nhân cũng là do hắn, Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây đều không quen đi đường núi, chỉ có thể vừa đi vừa tìm kiếm dấu vết Tiểu Xám lưu lại. Hắc Đường ngay từ đầu nóng lòng muốn thử, sau đó đi nhầm đường, bị Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây liên thủ oánh cho một trận, cuối cùng đành thành thành thật thật đi phía sau tụi nó.
Trang Châu cảm thấy cẩu nhi tử nhà mình thực sự ngốc tới đáng thương. Trang Lâm trước kia đều nói Hắc Đường không thể suốt ngày nuôi không thế được, thực khiến nó sống quá thoải mái, phải cho đi huấn luyện. Nhưng chuyện huấn luyện này, chỉ là cho nó làm quen với vài khẩu lệnh mà thôi, làm tốt thì thưởng, không tốt thì bị phạt, cũng không có gì nhưng Trang Châu lại không nỡ, hiện giờ nhìn lại, cái mũi của cún cưng nhà mình cư nhiên còn thua cả một con mèo, này thật sự là…làm sao chấp nhận được, sao chấp nhận được. Nhưng nhìn Hắc Đường lũi cũi ủ rũ đi theo sau Tiểu Dạng Nhi, hắn là gia trưởng nhất định không thể đả kích nó ngay trong lúc này.
Chó cũng có lòng tự trọng của chó!
Trang Châu gãi gãi cổ Hắc Đường, an ủi nó: “Mấy con mèo đó luôn sinh hoạt bên ngoài, kỹ năng sinh tồn nhất định cao hơn con một chút. Đừng buồn.”
Hắc Đường tội nghiệp kêu to hai tiếng, lấy đầu cọ cọ lòng bàn tay cha nó.
“Chúng ta phân chia nhiệm vụ thế này nhé,” Trang Châu tiếp tục cổ động nó: “Nhóm miêu miêu phụ trách tìm đường, con phụ trách bắt kẻ xấu. Con xem, hiện tại cha và các bác các chú cũng không có tác dụng gì, chúng ta phải có kiên nhẫn.”
Hắc Đường rầm rĩ hai tiếng, không còn buồn rầu như vừa rồi.
Đại biểu cữu đi sau khen ngợi nó: “Thông minh, nghe lời.”
Hắc Đường vẫy vẫy đuôi, bình tĩnh tiếp thu khích lệ của người khác.
Trang Châu khe khẽ thở dài: “Đông Chí luôn nói động vật rất thông minh, có thể nghe hiểu lời con người nói.”
Đại biểu cữu nghĩ nghĩ: “Kỳ thật động vật trên ngọn núi này cũng có thể nói như thế. Trong núi sâu có sơn thần, bọn họ có thể giao tiếp với động vật, ngay cả mãnh thú cũng nghe lời bọn họ.”
Trang Châu không có hứng thú đối với câu chuyện truyền thuyết kiểu như vậy, hắn nhìn nhìn hai con mèo ở tiền phương đang không ngừng hít hít ngửi ngửi, trong lòng có chút lo lắng không thể che dấu.
Đúng lúc này, trong rừng rậm bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng sàn sạt, tựa như một ngàn con sâu nhộng đồng thời cắn nuốt lá cây. Từ xa tới gần, tựa như gợn sóng ào ào lao về phía bọn họ.
Hắc Đường đột nhiên nóng nảy, hướng về phía thanh âm truyền tới nằm thấp người xuống, nơi cổ họng truyền tới tiếng gầm gừ tràn ngập cảnh cáo. Hai con mèo đang dò đường ở phía trước cũng dừng lại, nhe răng trợn mắt gào lên.
“Hỏng!” Sắc mặt đại biểu cữu thay đổi: “Quá sơn thử… chúng ta gặp phải cả đàn sơn thử!”
Trang Châu còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt những người khác trong thôn cũng đều thay đổi.
Lão Triệu cũng nói: “Bao nhiêu năm chưa từng thấy qua đàn sơn thử xuất động. Cũng phải hơn hai mươi năm rồi đi, đêm hạ đại tuyết năm đó từng thấy một lần, lúc ngọn núi bị động đất, đàn chuột không hiểu bị làm sao, không chạy xuống núi mà ngược lại chạy hết lên núi… không biết có phải vùng quanh núi cũng bị động hay không?”
Lời này khiến đám người gợn lên một cơn sóng triều sợ hãi.
Đại biểu cữu trong lòng cũng có chút bồn chồn, đang muốn cùng mọi người thương nghị nên làm thế nào, thì tất cả hai mắt đều mở to.
Một làn sóng đông hàn nghìn con chuột đồng loạt chạy lại đây, dẫn đầu cả đàn là một lão sơn thử so với mèo còn to hơn, ngay cả ria mép cũng đã trở nên trắng xóa, trên lưng còn có một con chuột con đang ôm chặt cổ nó.
Lão Triệu do dự hỏi đại biểu cữu: “Sao con chuột kia giống con chuột trong thôn chúng ta thế?”
Đại biểu cữu cũng có chút hoài nghi.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì, đàn sơn thử này đã vượt qua nhóm người bọn họ mục tiêu minh xác mà một mạch chạy thẳng lên núi. Hai con mèo kêu meo meo meo vài tiếng cũng nhanh chân đuổi theo. Hắc Đường giống như bị cái gì kích thích, đột nhiên chồm lên, thoát được dây xích trong tay Trang Châu, Hắc Đường cào cào chân, cũng không quay đầu lại đuổi theo hai con mèo phóng đi.
Trang Châu: “…”
Hắn cảm thấy mèo đuổi theo chuột là chuyện bình thường, nhưng nhiều chuột như vậy, nói không chừng hai chúng nó sẽ trở thành mồi cho lũ chuột ăn mất. Còn Hắc Đường nó nổi điên cái gì vậy? Trang Châu dở khóc dở cười, chỉ có thể đuôi theo, nơi này là thâm sơn, nó mà đi lạc sẽ rất khó tìm được.
Hắn đuổi theo, người trong thôn cũng chỉ còn biết chạy theo sau. Không hiểu tại sao, bọn họ lại có lòng tin kỳ lạ đối với lão thử đã sống rất lâu trong làng họ. Trong quan niệm bọn họ, chuột là động vật có linh tính, nó ăn nhiều đồ ngon trong thôn như vậy sao có thể hại người trong thôn được chứ?
Khi một đám người chạy lên núi theo đàn chuột, lại thấy trên đỉnh đầu một con chim béo cũng bay theo.
Người trong thôn thấy thế càng bình tĩnh, đây rõ ràng là các sủng vật được người trong thôn dưỡng mà, mấy con vật này sống lâu năm trong thôn đều có linh tính, nhất định là do chúng nó biết mọi người trong thôn đang vội tìm người, cho nên muốn tới hỗ trợ đi.
Nhất định thế.
Hết sơn thử, chim rừng, lại lục tục xuất hiện một số những loài động vật khác như: thỏ, hạc, cáo, dê, lộc, hồ ly…
Những con vật tựa hồ không có liên quan gì lại bất ngờ xuất hiện cùng lúc với nhau, nhưng chúng nó chạy đi cùng nhau lại có vẻ hài hòa tự nhiên tựa như thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa đây đang là mùa đông, lúc này lại bất ngờ xuất hiện thực vô cùng kỳ lạ.
Mà mục tiêu chúng nó hướng tới cũng thực khó hiểu, cứ như đồng loạt hấp dẫn chúng nó tới, thậm chí không thèm để ý xem có con người đang ở đây khả năng sẽ xuất hiện nguy hiểm cho mình. Ngay cả những động vật ăn cỏ nhát gan như thỏ, dê, hươu..cũng giống như không phát hiện thôn dân đang đứng đó, bình tĩnh tự nhiên đuổi theo đám cáo phía trước.
Trang Châu cảm thấy thực khó tin, hắn có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ nhìn thấy kỳ cảnh cáo sóng vai chạy cùng thỏ, chuột cùng mèo rừng hài hòa sống chung. Hắn cảm thấy nhất định là mình đã xuyên vào trong câu chuyện thần thoại nào đó rồi. Thôn dân từ nhỏ đã nghe trong núi có sơn thần, đây nhất định là sơn thần hiển linh phải không?
Ngay cả thần tiên cũng đến giúp bọn họ, đám săn trộm chó má gì đó, cần gì phải sợ?
Người trong thôn hào khí ngất trời người này nối tiếp người kia một mạch chạy theo các con vật.
Cùng thời gian, Đông Chí đang ngồi ở cửa động ngẩn người.
Đám săn trộm tụ tập ở trên mảnh ruộng dốc cách đó không xa kiểm kê con mồi săn được. Mặc dù là mùa đông nhưng huyết tinh dày đặc vẫn khiến người ta không thở nổi. Hạc, hồ ly, thỏ rừng…nhiều nhất vẫn là hồ ly. Dì út nói không sai, loại này là lam hồ ly, da lông bóng loáng ánh lên màu lam phi thường xinh đẹp.
Đông Chí chỉ dám lướt qua không dám nhìn kỹ. Anh bị trói chân tay, cho dù có cầm dao trong tay cũng không địch lại được 7, 8 nam nhân có súng. Không cam lòng, bất lực thì thế nào, cũng không thể bất chấp xông lên đâm chết người cầm súng.
Tên cầm đầu bỗng nhiên căng lỗ tai, nghi hoặc hỏi tên bên cạnh: “Tiếng gì vậy?”
Không cần gã hỏi, những tên còn lại cũng đã chú ý tới dị động trên núi. Một loạt tiếng động rầm rập từ xa truyền tới, dần dần tới gần mảnh ruộng dốc này. Tên cầm đầu đứng dậy, cảnh giác nhìn khắp nơi, ánh mắt gã bỗng nhiên nhảy dựng, một con chim xám trắng to lớn bỗng nhiên xuất hiện trên đầu chúng, nó còn lớn hơn chim ưng một chút, hai cánh sải rộng như chiếc áo choàng uy phong lẫm liệt khoác trên người, lấy tư thế trên cao nhìn xuống bay vòng vòng chậm rãi quan sát bọn chúng. Ngay sau đó liền xuất hiện con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư… những con chim này hình thể so với con đầu tiên nhỏ hơn một chút, nhưng tốc độ của chúng nó rất nhanh, tới khi lao thẳng xuống còn mang theo dòng sát khí mãnh liệt.
Một tên nhát gan trong bọn giơ súng lên, run run rẩy rẩy muốn ngắm bắn con chim to nhất xuất hiện đầu tiên. Tên cầm đầu dư quang khóe mắt thấy cảnh này vội vàng chạy qua giơ tay đè nòng súng gã lại. Tuy rằng chúng chỉ là đám súc sinh nhưng gã lại có thể cảm nhận được khí thế giương cung bạt kiếm đầy vi diệu. Đang lúc chưa rõ chuyện gì, gã cũng không muốn song phương phá vỡ thế cân bằng. Nếu chúng chỉ vì huyết tinh của mấy con mồi hấp dẫn mà tới thì ngược lại có thể dùng thịt tươi để dẫn dắt chúng ra chỗ khác. Chân chính khiến gã cảm thấy bất an chính là tiếng động kỳ quái phát ra từ trong rừng. Tiếng động lạ vang vọng sơn động khó hiểu khiến không khí càng thêm khẩn trương, khiến đáy lòng đám săn trộm cảm thấy bất an.
Tiếng rầm rập từ trong rừng vang lên ngày một rõ ràng, trong tầm nhìn cuối cùng xuất hiện một mảnh thủy triều màu xám đen hướng về phía bọn chúng lao tới, khiến ai nấy da đầu đều run lên.
“Là Sơn thử!” thanh niên đang lột da một con rắn sợ tới mức hét ầm lên: “Quá sơn thử!”
Tên cầm đầu phản thủ cho cậu ta một cái bạt tai, lớn tiếng quát: “Hét cái gì mà hét?!”
Tên nam nhân khẩu âm vùng biên do dự hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Mùi huyết tinh đưa tới?”
Thanh niên vừa bị ăn một bạt tai ánh mắt trợn trừng, hai chân dường như có chút nhũn ra: “Mùa đông này sơn thử thường không ra khỏi ổ, chúng nó đều sợ lạnh, hầu như đều trốn trong động tránh rét. Tôi lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy quá sơn thử chạy ra ngoài vào ngày đông lạnh, Mẹ nó, đây là điều khác thường, là muốn nghịch thiên sao?!”
Tên cầm đầu cùng tên khẩu âm vùng biên kinh ngạc, nghi hoặc liếc nhau, không hẹn mà cùng dời tầm mắt. Bọn họ đều thấy rõ sự kinh sợ trong mắt đối phương.
Sơn thử tụ lại ngày càng nhiều, tầng này đè tầng kia, rất nhanh đã vây kín mảnh ruộng dốc. Đám săn trộm đành phải buông tha các con mồi mà chạy trở về. Có mấy tên nhát gan nhịn không được bóp cò, nhưng số lượng sơn thử quá nhiều, mấy viên đạn không thể giết chết được bao nhiêu con, ngược lại càng kích thích đám tiểu động vật càng thêm hung bạo. Có mấy con tựa như tia chớp lẻn tới chân tên bắn súng leo lên người gã, tựa như muốn hả giận cho đồng loại mà điên cuồng cắn xé. Tên cầm súng hoảng sợ đánh rơi súng cuối cùng bị đàn sơn thử như ong vỡ tổ xông tới cắn xé tha đi.
Tên cầm đầu không có biện pháp, chỉ có thể cùng mấy tên còn lại lùi dần vào trong động, cũng đem tù binh Đông Chí chắn ở cửa, coi anh như phòng tuyến đầu tiên bảo vệ cho bọn chúng.
Đông Chí cũng trợn tròn mắt, khi bị kéo tới cửa động vẫn còn hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không. Tiểu Xám kêu Đản Đản đi tìm Mễ Đoàn viện binh, anh cũng có nghe thấy, nhưng anh không nghĩ tới Đản Đản lại có thể xuất lực nhiều như vậy, lập tức đưa tới vô vàn viện binh. Ngay cả con chim mập nói ra thân thế của anh cũng đồng thời chạy tới, không thể không nói, có mấy lính gác như chúng tạo thế giữa không trung, đám săn trộm không còn kiêu ngạo được như lúc trước.
Tầm mắt Đông Chí đảo qua đàn chuột đông như thủy triều, tới khi anh nhìn thấy những con vật to lớn xuất hiện đằng sau tụi nó, lại nhịn  không được dùng sức mở to hai mắt.
Lộc, hồ ly, cừu sừng, cáo cùng một số con thú anh không biết tên, lần lượt xuất hiện ở phía sau đàn chuột, giống như chúng nó biết mình là đội ngũ thứ hai chuẩn bị xuất chiến. Chúng nó không phát ra bất luận thanh âm gì, cứ như vậy trầm mặc ngồi cùng một chỗ, hình ảnh này thực sự đánh sâu vào thị giác trong nháy mắt mở ra cánh cửa mới trong thế giới quan Đông Chí.
Một tiếng thê lương gào thét xé rách bối cảnh huyền huyễn như trong truyện cổ tích này, mấy thân ảnh nhanh chóng xẹt tới từ lưng chừng núi xa xa.
“Mẹ ơi, là sói!” trong sơn động đám săn trộm thi nhau hét ầm lên: “Sóiiiiii!!!!!!!”
Muốn chạy lại chạy không thoát, sợ hãi nhanh chóng bao trùm đám săn trộm giữa sơn động.
Nhưng càng kỳ dị chính là, nhóm động vật đang bao vây sơn động dường như không nghe thấy, một chút cũng không bị đàn sói đang lao tới ảnh hưởng, vẫn cứ trầm mặc nhìn chằm chằm vào đám săn trộm, từng bước thu nhỏ vòng vây. Dường như bầy sói là hậu thuẫn của chúng nó, là chỗ dựa khiến đám động vật nhỏ này có thể dựa vào.
Đông Chí trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh bất khả tư nghị trước mắt này, trong lòng rung động vô pháp dùng ngôn từ miêu tả.
Anh bỗng nhiên hiểu ra hết thảy. Không còn hoang mang, không còn hoài nghi, cũng không còn lo sợ nghi hoặc, anh chính là hậu duệ của ngọn núi này, là tộc nhân của bộ tộc cổ xưa trăm năm sống sâu trong núi còn lưu lại trên đời. Huyết mạch bộ tộc sơn thần thần bí giờ khắc này đang cuồn cuộn chảy trong người anh, anh chính là một phần tử của ngọn núi này, của cánh rừng này, của đất đá, dòng suối, thiện nhiên vạn vật nơi đây…. Cho dù cách xa vạn dặm thì vẫn luôn hô hấp tương liên đối với mảnh đất này. Hàng vạn động vật trong núi này đều là đồng loại của anh, tuy rằng không có mối quan hệ huyết thông nhưng so với bằng hữu càng thêm ràng buộc bền chặt.
Nơi này chính là nơi anh được dựng dục sinh ra.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Đông Chí chậm rãi chảy xuống. Cảm giác ấm áp sâu sắc từ đáy lòng bùng nổ, nhanh chóng nảy mầm từng chút phá vỡ rào chắn trong lòng, những cái đó từ khi anh còn bé đã bắt đầu, theo bản năng từ từ thành lập, không gì phá nổi.
Tim Đông Chí tựa như khối băng lạnh tới cực hạn, vào giờ khắc này, rốt cục tìm kiếm được cội nguồi bản chất ở chỗ sâu linh hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.