Bí Mật Của Đông Chí

Chương 21: Cải thìa địa lý hoàng*




(Cải thìa là một bài dân ca Hà Bắc Trung Quốc, nội dung chính kể về một cô gái nghè khổ, tuổi ấu thơ bất hạnh, ba tuổi mất mẹ, sống cùng cha. Sau đó cha cưới mẹ kế ác độc, sinh được em trai, cuộc sống cô bé liền trở nên thống khổ, cô bé không được yêu thương, cô độc buồn đau chỉ biết tưởng niệm mẹ ruột mình. Nhưng không một ai hay biết được. cuối cùng cô dùng tiếng ca và nước mắt đã khô cạn để kể lại cuộc đời mình. Ca từ có đoạn như sau:
Cải thìa nha, địa lý hoàng nha, hai ba tuổi nha, không có nương nha, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha!
Đi theo phụ thân, hoàn hảo quá nha; chỉ sợ phụ thân, thú mẹ kế nha, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha!…)
********
Trong phòng khách, một người một cẩu vẫn còn cãi nhau ầm ĩ, trong bếp cơm chiều đã nấu xong. Trừ bỏ nồi canh gà vẫn đang bốc khói, còn có bốn đĩa đồ ăn ba nóng một lạnh: tôm bóc vỏ chiên, thịt bò xào cần tây, hành tây, rau xào, và món kho Hòa Khoan đưa tới. Tuy rằng không thể so với tay nghề bên ngoài nhà hàng, nhưng nhìn chung sắc hương vị câu toàn. Đông Chí bị gây sức ép cả tối lại cùng Hắc Đường tốn nước miếng một hồi đã sớm đói tới độ da bụng dán da lưng. Trang Châu đang mải múc canh cho Đông Chí, bên này nửa bát cơm đã chui vào bụng anh. Trang Châu hoảng sợ, vội vàng nói: “Em uống chút canh trước đi, cẩn thận nghẹn.”
Hắc Đường ngồi xổm một bên gặm xương hừ hừ rủa xả một câu: “Cái đồ tham ăn! Ăn so với ta còn nhanh hơn!”
Đông Chí một miếng cơm nhất thời tắc nghẹn trong khí quản, đỡ bàn liên tục ho khan kinh thiên động địa.
Trang Châu vội vàng buông bát canh xuống, chạy tới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thuận khí cho Đông Chí. Hắc Đường lại gặm cục xương đi ra một chỗ xa xa né tránh, vừa đi vừa ghét bỏ lẩm bẩm: “Ghê tởm chết người! nước miếng đều phun hết ra!”
Đông Chí nước mắt vì ho mà chảy ra, nước mắt lưng tròng lườm đồng chí Hắc Đường nguyên nhân của mọi tội lỗi, hận không thể xông lên đá cho nó hai cái.
Trang Châu không hiểu rõ, còn tưởng Hắc Đường bị tiếng ho khan của Đông Chí dọa tới, lúc này tạm thời không nhìn tới nó, thấy Đông Chí đã đỡ ho, lại cầm bát canh lên cho anh thông họng.
Đông Chí như thế nào cũng không ngờ được lần đầu tiên cùng Trang Châu ăn cơm, chính mình lại mất mặt như vậy, còn bị Hắc Đường chê cười, trong lòng xấu hổ cực kỳ. Hơn nữa Hắc Đường còn nằm một chỗ mắt đổ mắt xịt theo dõi anh, thi thoảng còn phun ra mấy câu hại anh ăn cơm nuốt không trôi, trước mặt Trang Châu, Đông Chí lại không thể đáp trả được câu nào, nghẹn một cục tức trong bụng không biết xả đi đâu.
Đồ ăn có ngon tới mấy vào miệng cũng chả còn vị gì, trong lòng bỗng thấy hối hận đã theo Trang Châu về nhà hắn ăn cơm. Đến lúc này, anh rốt cục cũng cảm nhận được vài phần cảm giác mẹ kế thân thiết tới cửa, kết quả lại bị con của vợ trước gây khó dễ. Liếc thấy Hắc Đường mắt to mắt nhỏ trừng tới đây, Đông Chí không thể nhịn được nữa, giành trước mở miệng: “Sao Hắc Đường nhà anh hôm nay lại ầm ĩ như vậy?”
Trang Châu cũng thấy Hắc Đường hôm nay có chút ầm ĩ, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Chó Husky mà, hoạt bát hiếu động vốn là bản năng, ngày thường cũng chơi đùa như điên, hơn nữa chỗ hắn trừ bỏ người nhà ra chưa từng có người ngoài tới chơi, nó hưng phấn một chút cũng là bình thường. Nhưng làm ầm ĩ cả tối như thế này, hắn cũng có chút chống đỡ không nổi, hơn nữa nhìn tư thế Hắc Đường, còn rất có tinh thần muốn tiếp tục ầm ĩ với Đông Chí nữa, thực sự có chút quái dị. Chẳng lẽ là độc chiếm dục đối với chủ nhân hoặc là ý thức chiếm giữ địa bàn của động vật bùng phát?
Trang Châu ngoắc ngoắc đầu ngón tay với Hắc Đường: “Lại đây, con trai.”
Hắc Đường ném cục xương mới gặm được một nửa xuống, vẫy vẫy cái đuôi bông xù thí điên thí điên xán lại gần.
Trang Châu vỗ vỗ nhẹ lên đầu nó nói: “Nhà chúng ta có khách tới chơi, con phải hảo hảo chiêu đãi, không thể gây ầm ĩ ảnh hưởng người khác, biết không?”
Hắc Đường ánh mắt căm giận. Đồ cáo trạng tinh!
Trang Châu nói tiếp: “Được rồi, đừng ở đây ầm ĩ nữa, ăn xong rồi thì ra ngoài chạy hai vòng đi. Con xem người con béo núc ních toàn thịt là thịt, khó tránh Đông Chí nói nên cho con ăn uống điều độ.”
Hắc Đường ủy khuất làm nũng với lão cha: “Gâu gâu gâu!”
Đông Chí mừng rỡ, cắn đầu đũa hắc hắc hắc cười ra tiếng.
Hắc Đường trong lòng hận không chịu nổi, thừa dịp Trang Châu buông lỏng, hướng về phía Đông Chí nhào tới, móng vuốt đặt trên lưng ghế dựa. Hắc Đường là một con chó rất lớn, thể trọng của nó ít nhất cũng phải sáu bảy mươi cân, bất ngờ nhảy lên, hai móng vuốt để lên vai Đông Chí, thế nhưng anh lại không chút giãy dụa.
Trang Châu giật mình hoảng sợ, vội vàng hô to: “Hắc Đường! xuống ngay!”
Hắc Đường nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cúi đầu, ở trên mặt Đông Chí liều mạng liếm liếm.
Trang Châu: “…”
Đông Chí ở cùng với đám miêu miêu cẩu cẩu lâu ngày, chuyện bị liếm mặt cũng thường xuyên xảy ra, không phải không thể chấp nhận được. Còn tưởng Hắc Đường đang muốn tìm người chơi cùng. Kết quả Hắc Đường vừa mở miệng đã khiến anh tức gần chết: “Vừa rồi nước miếng của mi đều phun hết lên xương của ta, hiện tại ta cũng hảo hảo ghê tởm, ghê tởm chết mi!” (Jer: bé trả thù cũng đáng eo chớt mất >///<)
Đông Chí: “…”
Trang Châu túm cổ Hắc Đường lôi nó từ trên ghế Đông Chí xuống, Hắc Đường còn chưa ghê tởm đủ, giãy dụa không ngừng, bị Trang Châu kéo xuống ném ra ngoài cửa phòng khách. Bên này Đông Chí quả nhiên bị nó ghê tởm hết mức, rút khăn giấy lau hết những chỗ dính nước miếng của nó trên mặt, chà sát tới nhíu chặt chân mày.
Trang Châu bỗng nhiên có chút muốn cười: “Đừng lau nữa, da mặt đều bị chà tới đỏ hết lên rồi.”
Đông Chí nghe ra ý cười trong giọng hắn, tức giận trừng mắt lườm hắn một cái.
Trang Châu cười lắc đầu: “Đi nào, tôi đưa em đi rửa mặt.”
Trang Châu đưa Đông Chí tới khách phòng tầng một. Khách phòng nhà hắn tuy rằng ít sử dụng nhưng đồ dùng sinh hoạt vẫn có đầy đủ. Hắn nhìn Đông Chí rửa mặt, vừa thay con trai giải thích: “Em đừng để ý, tính tình Hắc Đường giống trẻ con, thích chạy nhảy ầm ĩ, nhưng nó sẽ không đả thương người.”
Đông Chí xem thường liếc hắn một cái, tâm nói: có hài tử nhà nào ác liệt như vậy không, chẳng những biết gạt người còn biết đe dọa khách nhân lần đầu tới cửa?
Trang Châu cho rằng Đông Chí không tin, cười nói: “Tôi nói thật, em tiếp xúc lâu với nó sẽ biết thôi.”
Đông Chí trong lòng phun tào: ai thèm cùng loại hàng 囧 này tiếp xúc lâu ngày.
Trang Châu săn sóc đưa khăn mặt khô qua, thấy trên mặt Đông Chí vương đầy bọt nước, đôi mắt xinh đẹp màu trà giống như bị nước rửa qua lộ ra quang mang thủy nhuận, không khỏi trong lòng khẽ động.
Buồng vệ sinh trong khách phòng không quá lớn, hai đại nam nhân đều đứng ở cửa buồng, không gian nhất thời liền có một loại cảm giác áp bách vi diệu.
Đông Chí treo khăn mặt lên giá, quay người thấy Trang Châu dường như không có ý định muốn rời đi, đôi con ngươi thâm trầm không chớp mắt nhìn mình, trong lòng ít nhiều có chút hiểu ra.
Đông Chí duỗi thẳng hai chân, lười biếng dựa vào cạnh bồn rửa mặt, nâng mí mắt lẳng lặng nhìn thẳng hắn.
Tim Trang Châu bỗng đập nhanh hơn, đang định nói chuyện, chợt nghe Hắc Đường ở bên ngoài phẫn nộ sủa lên vài tiếng.
Đông Chí nghe xong muốn cười, giương mắt nhìn Trang Châu tư thế như muốn nói ra suy nghĩ của mình, vội vàng khoát tay: “Cái gì anh cũng không cần nói. Tôi hiểu được.”
Trang Châu một chút bi thương tắc nghẹn ở ngực, tiến thoái lưỡng nan. Đồng thời trong lòng lại sinh ra chút cảm giác dở khóc dở cười. Em ấy nói hiểu được, là thật sự hiểu được hay là giả bộ hiểu được? chính bản thân hắn kỳ thật còn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân đâu.
Đông Chí xoa xoa mặt mình, tận lực khiến vẻ mặt mình trông nghiêm túc một chút: “Trang Châu, chúng ta mới gặp nhau được hai lần, nói quen biết nhau còn có chút miễn cưỡng. Những cái anh định nói… thật sự không thể nói rõ.”
Trang Châu cười khổ một chút: “Em là đang từ chối tôi sao?”
Đông Chí lắc đầu: “Cũng không đến mức từ chối, với quan hệ của chúng ta còn chưa tới mức độ đó. Kỳ thật hôm nay có thể cùng anh đồng thời ngồi ăn một bữa cơm là đã vượt xa dự liệu của tôi.” Nói tới đây, Đông Chí không khỏi nhớ tới những thất thố của mình trên bàn cơm, hai má có chút nóng lên, ngại ngùng gãi gãi tóc: “Kỳ thật bình thường tôi cũng rất chú ý hình tượng, hôm nay…”
Trang Châu biết một số việc không thể nóng vội, nếu Đông Chí đã thoải mái nói thẳng suy nghĩ, hắn sao có thể làm loại chuyện không phẩm hạnh như mặt dày đeo bám này được? Lúc này thấy Đông Chí cố tình chuyển hướng đề tài, liền an ủi: “Em đừng nghĩ nhiều, ngược lại tôi cảm thấy em hôm nay rất được.”
Đông Chí cười khổ, là mất mặt rất được sao?
Trang Châu hé miệng mỉm cười: “Em mới bao nhiêu tuổi mà cứ bày ra bộ dạng lão luyện thành thục để làm gì?” ấn tượng về Đông Chí trong hắn chính là ở trước mặt ai cũng thản nhiên, ánh mắt khách khí xa cách, nhưng hôm nay em ấy ở trước mặt mình và Hắc Đường chơi đùa vui vẻ trông sinh động vô cùng, dần dàn phá vỡ ấn tượng đạm mạc thờ ơ không gần gũi lúc đầu Đông Chí lưu lại.
Đông Chí thấy Trang Châu không nói lời nào. Anh ngay từ đầu đã thấy Trang Châu nhìn rất đẹp trai, điều kiện bên ngoài cũng hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mình. Sau khi tiếp xúc, càng cảm thấy tính cách hắn cũng không tồi, biết tiến lùi hợp lý, cũng biết chăm sóc người khác. Có người như vậy làm bằng hữu thực sự rất không tồi.
Đông Chí vỗ vỗ vai hắn, có chút cảm khái nói: “Lão Trang à, anh phải biết lão luyện thành thục cùng tuổi tác, có đôi khi không liên quan trực tiếp với nhau.”
Trang Châu cảm nhận bàn tay đặt trên vai mình truyền tới chút áp lực nhu hòa, trong lòng có chút ngứa ngáy.
Đông Chí đang định nói chuyện, chợt nghe Hắc Đường ở bên ngoài sủa ầm ĩ: “Cha ơi, cha mau ra đây đi, cha không thể có tân hoan liền không cần con trai…”
Đông Chí 囧 một chút.
Hắc Đường gâu gâu sủa to hai tiếng, bắt đầu giả bộ khóc lóc: “Cha ơi, con là do cha tự tay nuôi lớn. Cha không thể vì một con hồ ly tinh liền không để ý tới phụ tử tình thâm chúng ta nha…”
Đông Chí gân xanh trên trán giật giật.
Trang Châu nghe thấy Hắc Đường ở bên ngoài sủa vang, cười nói: “Đứa nhỏ này từ bé đã thích dính người, không có ai liền ầm ĩ. Đi thôi, chúng ta ra ngoài nào.”
Đông Chí vừa mới nhấc chân, Hắc Đường bên ngoài đã lại rầm rì thay đổi lời thoại: “….Cải Thìa a… địa lý hoàng…. Ba bốn tuổi…không có mẹ… cha muốn kết hôn với mẹ kế ác độc… cải thìa a….”
Đông Chí gạt Trang Châu sang một bên, căm giận phừng phừng, tức khí xắn tay áo: “Tôi muốn bóp chết cái con chó ngu ngốc nhà anh.”
Trang Châu dở khóc dở cười giữ tay Đông Chí lại: “Ah, không đến mức đó đi, nó cũng chỉ muốn ầm ĩ chút thôi, kỳ thật nó rất thích em mà. Có nhiều khách tới nhà anh chơi như vậy, nhưng anh chưa thấy nó thân thiết với ai như vậy đâu.”
Đông Chí nghẹn một bụng khí. Kia mà gọi là thích á? Kia mà gọi là thân thiết? Nó rõ ràng là đang muốn xông tới ghê tởm chết tôi có được không?
Đông Chí tức giận gạt tay hắn ra: “Tôi muốn về nhà!”
Trang Châu cười nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong tôi đưa em về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.