Bí Mật Của Đông Chí

Chương 126: Tiểu Ngư, Tiểu Ngư (6)




Cơn chấn động thứ hai đến càng mạnh, cả ngọn núi bị địa chấn tựa như đang rung chuyển, những tảng đất đá lớn thi nhau từ trên đỉnh núi ào ào đổ xuống như vũ bão, những nơi nó đi qua còn nhấc bổng cả những cây đại thụ một người ôm không hết ngả rạp chắn ngang đường.
Vinh bá cùng với mấy người nữa chạy tới khu đất trống ngoài rừng, chỗ bọn họ vừa đứng đã bị chôn vùi dưới đống đất đá lởm chởm. Bụi tung mù mịt, trong không khí còn vương mùi khó chịu khiến mọi người không thở nổi, khi nồng khi nhạt giống như qua lớp bụi mờ có một thứ gì đó không ai thấy đang từng chút từng chút lan ra khắp nơi.
“Cháy!!!” một người hoảng hốt la lên: “Là Trương thôn!”
Vinh bá quay đầu lại, quả nhiên dưới triền núi ánh lửa đỏ rực bừng cháy một góc trời.
“Qua đó xem.” Vinh bá nhìn mấy người xung quanh: “Trường Sơn, A Đông, Trọng Bá lưu lại, những người khác đi theo tôi.” Trường Sơn trong tay bế con nhỏ, A Đông và Trọng Bá đều đang bị thương, thật sự không thể đi.
Trường Sơn nhét đứa nhỏ vào trong tay A Đông, đứng lên nói với Vinh bá: “Tôi đi cùng mọi người.”
Vinh bá nhìn anh, không nói gì nữa, liền vội vàng cùng mọi người khẩn trương chạy tới Trương thôn.
Chuyến đi này, đi thẳng tới nửa đêm mới trở về. Ai nấy trên người đều dính máu, nhưng lại không thấy bóng dáng Trường Sơn quay trở lại.
A Đông nhìn hài tử vẫn còn quấn tã lót khóc mệt đã ngủ say trong tay, lắp bắp hỏi Vinh bá: “Trường Sơn đâu?”
Vinh bá quay mặt sang một bên.
Vinh bá phẫn nộ đấm một quyền lên thân cây gần đó, ánh mắt âm trầm bốc lên huyết khí, nam nhân hán tử mạnh mẽ như sắt thép lúc này từ trong cổ họng truyền ra âm thanh nức nở: “Đã chết. Trương thôn giúp đỡ đám khốn khiếp kia, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Nữ nhân của chúng ta không phải đối thủ của bọn họ. Bọn họ giết người của chúng ta, chúng ta diệt cả thôn bọn họ, trừ bỏ những người đã chạy khỏi ngọn núi, dư lại một người cũng không còn sống mà đi ra ngoài!”
A Đông mờ mịt nhìn bọn họ: “Trương thôn vì sao lại làm như vậy? Người của chúng ta… cũng chết?”
“Chính bọn họ dẫn đám săn trộm lên núi!” Vinh bá đè nặng cổ họng nói: “Có mấy người thôn chúng ta đã trốn thoát khỏi Trương thôn, nhưng nam nhân Trương thôn đã đuổi theo, chúng ta cũng phải mau đi tìm bọn họ. Cơn địa chấn tiếp theo không biết sẽ xảy ra khi nào, lại có một đám như lang như sói đuổi đằng sau, chỉ sợ mấy thôn dân bọn họ cũng không sống nổi.”
“Vậy còn đứa nhỏ… làm sao bây giờ?”
Mấy đại nam nhân đưa mắt nhìn đứa nhỏ đang nằm trong tã, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Trọng bá thở dài: “Không thể mang theo nó, chúng ta còn không biết có giữ được mạng sống hay không, nó chỉ là một đứa nhỏ mới sinh…”
Vinh bá quyết định thật nhanh: “Trọng bá và A Đông lập tức xuống núi, phía bên kia núi còn có một thôn làng. Hỏi thăm hỏi thăm…” Ông tạm dừng một chút: “Tìm một nhà khá giả, bỏ đứa nhỏ lại.”
Bóng đêm tối đen, không ai thấy nước mắt ông đã chảy tràn xuống khóe mi.
Có lẽ bộ tộc Sơn thần bọn họ đã định trước không thể qua nổi đêm huyết tinh chết chóc này, nhưng đứa bé này hoặc còn những đứa nhỏ khác được Sơn thần phù hộ may mắn có thể sống sót.
Để huyết mạch độc nhất vô nhị của bộ tộc chảy trong người chúng nó, từng đời từng đời truyền thừa xuống.
Hết phiên ngoại 7

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.