Bí Mật Của Đông Chí

Chương 114: Sống trong phú quý




Nhắc tới Hòa Khoan, khi Đông Chí vừa mới quen biết anh ta, luôn cảm thấy anh ta là một doanh nhân thân thiện, gặp ai cũng mỉm cười, lúc nào cũng phong nhã lịch thiệp. Sau này quen thân hơn rồi mới biết, người này một bụng muộn tao toàn chủ ý xấu, mỗi ngày đều nghẹn dùng sức nhìn người khác bị chê cười, có đôi khi còn bất động thanh sắc mà lén châm ngòi ly gián. Điển hình cho loại người e sợ thiên hạ bất loạn. Hứng thú chủ yếu của anh ta đều đặt hết trong tư phòng thái quán, nơi đó bình thường đi ra đi vào nhiều nhất đa số là nhóm mấy người bọn họ, bởi vậy mà âm thầm truyền lại cho nhau đủ loại bát quái chê cười của cái vòng tròn luẩn quẩn không thể nói với người ngoài này. Có đôi khi Đông Chí còn cảm thấy người này mở nhà hàng tám chín phần mười là vì thỏa mãn dục vọng hóng chuyện bát quái của bản thân.
Hòa Khoan nhàn rỗi không có việc gì liền đi tìm Hòa Thanh chơi, vừa lúc Hòa Thanh và Tiểu Lục đang định tới chỗ hẹn với bọn Đông Chí uống rượu, liền cứ như vậy nhập bọn luôn. Lúc Hòa Khoan tiến vào phòng riêng, thấy một gương mặt khác giống hệt Tiểu Lục liền bị dọa sợ. Lúc mới gặp Tiểu Lục ở bệnh viện thú y, hắn chỉ cảm thấy tướng mạo tiểu tử này hàm hậu thực không tồi, hiện giờ hai khuôn mặt giống hệt nhau ở cùng một chỗ, loại xúc động mạnh mẽ đánh thẳng vào thị giác này không ngừng bành trướng.
Hơn nữa Tiểu Thất tuy rằng ngũ quan giống anh trai mình nhưng thần thái khí chất lại hoàn toàn khác hẳn. Không giống kiểu thật thà chất phác như Tiểu Lục mà thuộc dạng ôn hòa nhã nhặn; không có sự thong dong của Tiểu Lục mà càng nhiều hơn là sự cay nghiệt. Lúc ấy Hòa Khoan vô cùng kinh ngạc, ngồi xuống bên cạnh Đông Chí, đè thấp cổ họng hỏi: “Cậu tìm được ở đâu cặp anh em họ này vậy? Hơn nữa người đối diện này, chậc, cậu nhìn cặp mắt của cậu ta đi, đã thành tinh rồi.”
“Đẹp trai không?!” Đông Chí ngồi trên ghế đắc ý dào dạt xoa xoa bụng: “Gen nhà chúng tôi thật quá tốt…”
Hòa Khoan: “…”
Hòa Khoan liếc mắt nhìn Tiểu Thất ngồi đối diện, thấy cậu ta mỉm cười cùng ngốc đệ đệ nhà mình hàn huyên, giơ tay nhấc chân đều chu toàn, nhịn không được phun tào một câu: “Thầy Lăng, theo hiểu biết của tôi, cậu không phải giáo viên ngữ văn, nhưng cậu có cần phải hỏi một đằng trả lời một nẻo như vậy không? Tôi một chữ cũng không hề nhắc tới diện mạo của anh em nhà cậu?!”
Đông Chí mới không thèm để ý tới anh ta: “Anh thật sự không cảm thấy hai anh họ tôi bộ dạng rất ưa nhìn sao?”
Hòa Khoan bất đắc dĩ: “Rất ưa nhìn, so với cậu còn hoàn hảo hơn. Một người hai người đều rất có tinh thần.”
Đông Chí càng đắc ý, tựa như bộ dạng tuấn mỹ của Tiểu Lục Tiểu Thất là do công lao của anh vậy. Hòa Khoan thấy bộ dạng này của Đông Chí, nghẹn khuất một lát, lại vui vẻ nói: “Aiz, mà này, sao cậu lại chọn cái chỗ này để uống rượu? Tôi nhớ cậu và hai anh em Đồ gia sống chết không nhìn mặt nhau cơ mà.”
“Thật sự là quán của Đồ Tiểu Bắc?” Đông Chí liếc mắt nhìn dưới lầu, trong quán bar đã có một số đám trai thanh gái lịch vây quanh, bartender đẹp trai cầm bình shaker cao thấp tung hứng thể hiện tay nghề, còn Đồ Tiểu Bắc không biết đã đi đâu.
Hòa Khoan nói: “Là quán của Đồ Tiểu Bắc. Người ta bỏ tiền riêng ra mở đấy, không liên quan gì tới sản nghiệp tổ tiên của Đồ gia. Cho dù có một ngày Đồ gia muốn chia tài sản cũng không có ai đoạt của cậu ta.”
Đông Chí không chút thành ý a một tiếng: “Vậy chúng mừng cậu ta.”
Hòa Khoan cười nói: “Vận khí tốt và vận khí xấu luôn trộn lẫn cùng một chỗ. Cái thằng nhóc Đồ Thịnh Bắc này không biết là may mắn hay xui xẻo mà thành cũng tiêu mà bại cũng tiêu. Cậu ta xem như sản phẩm thất bại trong tay anh trai cậu ta.”
Đông Chí tò mò: “Anh trai cậu ta? Ý anh là Đồ Thịnh Bắc? không phải gã luôn đặt em trai dưới tròng mắt mà nhìn sao?”
“Con người Đồ Thịnh Bắc nói thế nào nhỉ, năng lực nhất định có, nếu không lão già nhà gã cũng sẽ không giao sản nghiệp vào tay gã. Nhưng người này dã tâm quá lớn, tay vươn quá dài, còn thích xen vào việc của người khác.” Hòa Khoan cảm khái nói: “ Chắc cậu chưa biết, cha mẹ bọn họ là loại không quan tâm tới con cái, hôn nhân không như ý, hai vợ chồng bình thường chơi bời các nơi không can thiệp vào chuyện của nhau. Cũng không ai để ý tới con mình ra sao, cho nên Đồ Tiểu Bắc từ nhỏ đã đi theo anh trai mình, với năng lực của gã, mang theo một đứa nhỏ cũng chẳng có vấn đề gì. Gã giống như đại gia trưởng thời phong kiến, chuyện gì cũng muốn quản, cậu hiểu không. Cho dù chuyện to chuyện nhỏ gì gã cũng phải chen vào một chân. Nghe nói khi Đồ Tiểu Bắc lên đại học, gã cũng tự mình đưa đi.”
Đông Chí bất giác tưởng tượng, thế mình và Lăng Lập Đông vào vị trí đó, nhất thời cảm thấy rét lạnh: “Gã rốt cuộc không yên tâm cái gì, em trai gã cũng đâu phải khuê nữ mảnh mai yếu ớt.”
Hòa Khoan phẩy tay: “Có khác gì khuê nữ đâu. Tóm lại là có chuyện gì cũng ôm vào bụng, chỉ sợ em trai mình ở bên ngoài bị ăn mệt, phải chịu ủy khuất gì đó.”
Đông Chí ngẫm lại, cảm thấy dường như chuyện này có thật, lúc trước chuyện của anh và Trịnh Từ, Đồ Tiểu Bắc còn chưa làm gì mà Đồ Thịnh Bắc đã sai bọn lưu manh cầm gậy gộc tới mở đường cho em trai gã.
Đông Chí lắc đầu: “Gã cũng đâu thể nuôi em trai cả đời được.”
“Ai mà biết được.” Hòa Khoan lắc đầu: “Cho dù có nuôi con cũng không dùng phương pháp như vậy.”
Đông Chí không khỏi cảm khái một chút, nếu Đồ Thịnh Bắc sớm biết hóa ra sủng ái cũng có thể dưỡng phế một người, không biết gã có còn làm như vậy nữa hay không?
Hòa Khoan nói thêm: “Tôi nghe nói lúc trước Đồ Tiểu Bắc muốn mở quán bar này, gã còn không đồng ý, cảm thấy quán bar quá hỗn loạn, nhưng em trai gã muốn mở, gã cũng không còn biện pháp. Chỉ có thể thường xuyên tới kiểm tra, cậu xem bảo vệ nơi này không phải so với các nơi khác đều nhiều hơn sao?” thấy Đông Chí gật đầu, Hòa Khoan ra vẻ thần bí nói: “Tôi nghe nói đám bảo vệ kia không đơn giản, đều là bộ đội xuất ngũ không biết Đồ Thịnh Bắc đã tìm được ở đâu, một đám thân thủ đều rất cao.”
Đông Chí trầm mặc một hồi, rồi lắc đầu cười nói: “Gã thật đúng là rất sủng em trai bảo bối.”
Hòa Khoan nhún vai, ra vẻ thâm trầm nói một câu thập phần triết lý: “Đôi khi, quá độ cũng sẽ mang tới áp lực không tưởng.”
Đông Chí không khỏi mỉm cười.
Hòa Khoan nhất thời lộ nguyên hình, cười hề hề vô lại nói: “Cậu không tin? Lấy ví dụ về bọn cậu đi, nếu lão Nhị mỗi tối đều bưng nước rửa chân tới, quỳ gối bên giường tỉ mẩn rửa chân cho cậu… sau đó còn tự mình tắm cho cậu, ngày qua ngày trong vài chục năm đều tắm cho cậu như vậy, cậu chịu được không? Aiz, chỉ nghe tôi nói thôi mà cậu còn tóc gáy dựng ngược, da gà da vịt thi nhau nổi lên kìa!”
Đông Chí sợ run một chút: “Ngày qua ngày trong vài chục năm, tôi đã sớm thành thói quen.” Nói thì nói như vậy, nhưng Đông Chí vẫn phải thừa nhận, nếu Trang Châu nổi điên thành như vậy, quả thật một ngày cũng không thể nào chịu nổi.
Hòa Khoan còn nói tiếp: “Tôi còn nghe nói thời gian trước đây Đồ Tiểu Bắc nói chuyện có bạn trai, hình như là một nghệ sĩ dương cầm. Cậu ta và nam nhân kia nhận thức không bao lâu liền quen nhau. Sau đó Đồ Thịnh Bắc phát hiện, gã kêu người đi âm thầm điều tra nam nhân này, kết quả phát hiện nam nhân kia đã sớm kết hôn, hơn nữa còn giấu vợ mua mấy căn nhà, nuôi n cái tiểu nam sinh bạch bạch nộn nộn.”
Đông Chí lộ ra một cái biểu tình vô cùng thê thảm.
Hòa Khoan một chút cũng không che dấu sắc mặt vui sướng khi người gặp họa: “Hậu quả có thể nghĩ a, Đồ Thịnh Bắc cùng đám bộ đội xuất ngũ thân thủ cao cường đánh tới tận cửa, nhà cửa đập nát, người đánh tới be bét máu, đám tiểu nam sinh đều bị thu thập, không khí vô cùng náo nhiệt… sau đó…” Hòa Khoan làm cái thủ thế nhấn mạnh trọng điểm: “Sau đó cao trào tới, gã và em trai bảo bối trở mặt với nhau! Cậu ta căn bản không hề cảm kích anh trai mình!”
Đông Chí há hốc mồm nhìn Hòa Khoan, lại thức thời ngậm mồm lại. Tâm nói rốt cuộc Đồ Tiểu Bắc đã cai sữa chưa? Hay là cậu ta muốn tự giải quyết chuyện của mình mà không cần dựa vào anh trai? Còn Đồ Thịnh Bắc có bị mắc hội chứng ồn ào không, từ đầu tới cuối chỉ biết có mỗi chiêu đập phá này?
“Hai anh em lần đó gây nhau vô cùng náo nhiệt,” Hòa Khoan hư tình giả ý làm cái biểu tình tiếc hận: “Cuối cùng Đồ Thịnh Bắc liền cho thằng nhóc không biết phân biệt kia hai cái bạt tai, hai anh em liền triệt để cắt đứt!”
Đông Chí nghe xong náo nhiệt trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại là lạ ở chỗ nào: “Không đúng, Đồ Thịnh Bắc vẫn còn ở Tân Hải? Không phải nói gã bị lão già sung quân tới phía nam rồi sao?”
“Gã bị ngốc mới rời đi!” Hòa Khoan giống như chuyên gia nghiên cứu nhân văn học, tỉ mỉ mười phần phân tích cho Đông Chí nghe: “Cậu nghĩ xem, nơi này là đại bản doanh của Đồ gia, rời khỏi nơi này Đồ Thịnh Bắc còn muốn phát triển cái gì? Đừng đùa, gã lại không ngu, sẽ không đi đâu.”
Đông Chí đối với quy tắc làm việc của hào môn thế gia hoàn toàn không hiểu, vì thế khiêm tốn thỉnh giáo Hòa Khoan: “Không phải đuổi gã là ông nội gã sao? Gã có thể không đi?”
“Có thể không đi, nhưng gã phải có một lý do hợp tình hợp lý.” Hòa Khoan giải thích: “Ví dụ như vị hôn thê của gã vẫn đang ở Tân Hải, gia đình vị hôn thê không muốn Đồ Thịnh Bắc chạy xa như thế.”
Đông Chí trợn trắng mắt, hồ đồ không hiểu: “Gã có vị hôn thê lúc nào? Sao không nghe ai nói?”
Hòa Khoan hé miệng cười vui vẻ: “Vốn không có, nhưng sau khi ông nội gã điều lệnh… liền có.”
Đông Chí: “…”
Hòa Khoan dùng một loại ánh mắt sâu không lường được nhìn Đông Chí: “Hôn mê?”
Đông Chí xoa xoa ấn đường của mình: “Cũng sắp, sao chuyện của đám nhà giàu lại phức tạp đến thế. Từ già tới trẻ đều tính kế lẫn nhau.”
Hòa Khoan nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đối với loại gia đình như vậy, từ khi sinh ra có rất nhiều thứ đã bị áp đặt lên mình. Phải đấu với người ngoài, đấu với người trong nhà, thậm chí không có ai cũng phải đấu, liều mạng mà đấu với chính bản thân mình một trận. Chiến đấu tới cùng. Thật sự khiến người ta… sợ hãi. Mẹ nó, thực là một gia tộc biến thái.”
Đông Chí nhún nhún vai, thầm nghĩ kẻ có tiền đều là như vậy đi. Bởi vì sống trong phú quý cho nên trong đầu trừ bỏ phú quý ra không còn nhìn thấy cái gì khác.
Hòa Khoan thấy Đông Chí không lên tiếng, tiếp tục nói: “Tựa như vị hôn thê Đồ Thịnh Bắc tìm tới là con gái của bí thư thành ủy, bộ dạng không được tốt lắm…”
Đông Chí không muốn nghe hắn tổn hại một cô nương chưa thấy mặt, ngắt lời nói: “Không đẹp thì sao, nói không chừng tâm người ta đẹp. Aiz, anh xem người kia, người kia…” Đông Chí tùy tiện chỉ xuống dưới lầu một phen, muốn dời lực chú ý của Hòa Khoan sang chuyện khác, không ngờ ngón tay duỗi ra ngoài, thế nhưng lại nhìn thấy được người quen.
Còn là một người rất rất rất quen thuộc.
Ngón tay Đông Chí cứng lại một chút, nhất thời liền nổi giận: “Đệt, tên nào đui mù dám câu dẫn nam nhân của lão tử!”
Dưới lầu, cạnh sàn nhảy, Trang Châu mặc một chiếc áo sơ mi màu cam, đang cùng một nam nhân cao gầy nói chuyện.
Quán bar còn chưa tới lúc náo nhiệt nhất, đèn trong đại sảnh vẫn còn sáng, phân nửa khuôn mặt nam nhân kia hướng về phía phòng bọn họ, Đông Chí nhìn thấy rõ ràng, cặp mắt kia mỗi khi nhìn Trang Châu đều mang theo lả lơi câu dẫn.
Đông Chí muốn hỏi Hòa Khoan một chút, ai ngờ vừa quay đầu liền thấy hai mắt Hòa Khoan trợn tròn, biểu tình như thấy quỷ.
Đông Chí vừa rồi thuận miệng cằn nhằn một câu, chỉ là mượn rượu giả điên nói hươu nói vượn, nhưng phản ứng này của Hòa Khoan khiến lòng anh trầm xuống, nhất thời linh cảm mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.