Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 26:




Hôm qua vội vàng quay phần diễn đơn mất cả ngày, Tần Dịch Tắc cả người uể oải, thật vất vả mới ngủ được giấc an ổn, tâm lý cũng thả lỏng. Sau khi rời xa Lạc Ninh quả nhiên hắn khôi phục bình thường, không còn bị những giấc mộng kỳ quái quấy nhiễu nữa, buổi sáng cũng khó có được tinh thần sảng khoái. Kết quả hắn mới cao hứng được nửa giờ, liền bị đạo diễn thần thần bí bí đẩy vào phòng thay đồ rồi thấy Lạc Ninh.
Đối diện với nụ cười của Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc liền căng da đầu, có chút không vui nói: “Không phải đã nói chú ý không can thiệp vào chuyện của nhau sao? Tôi đi đóng phim, cậu yên tâm ở nhà sửa kịch bản được rồi, chạy tới đây thăm với chả ban cái gì?
Đây rõ ràng không hề có ý hoan nghênh.
Lạc Ninh cũng không để bụng, tốt tính mỉm cười nói: “Nếu tôi không quan tâm anh đóng phim thế nào, một khi bá phụ nói với phụ hoàng, bọn họ nhất định sẽ hoài nghi tình cảm giữa hai ta xảy ra vấn đề. Yên tâm, tôi cũng chỉ ra vẻ chút thôi, lấy cớ để tham ban, nhưng thật ra muốn tìm biên kịch lão sư học hỏi lấy kinh nghiệm. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu, tôi sẽ làm như không quen biết anh.”
Tần Dịch Tắc nghe Lạc Ninh giải thích, tâm tình càng thêm không cao hứng.
Thì ra Lạc Ninh vốn không phải đến gặp hắn, mà là tìm biên kịch học hỏi? Cũng đúng, Lạc Ninh sao có thể đột nhiên quan tâm chạy tới tham ban hắn được!
Tần Dịch Tắc liếc mắt nhìn Lạc Ninh một cái, tâm tình có chút không tự nhiên, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh: “Tốt nhất là vậy, tôi cũng sẽ làm bộ không quen biết cậu.”
Lạc Ninh nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, nữ diễn viên hợp tác với anh tên là Lâm Tô, đúng không?”
Tần Dịch Tắc nghi ngờ: “Làm sao? Cậu cảm thấy hứng thú với cô ấy?”
“Dung mạo của cô ấy rất đẹp.”Lạc Ninh cười híp mắt nói, “Hai ngày nay tôi xem tư liệu của cô ấy rồi, quá trình vô cùng dốc lòng, trước đây là một minh tinh nhỏ hạng 18 không có tiếng tăm gì, đóng vai phụ suốt bảy năm trời mới bắt đầu nổi tiếng. Nếu từng lấy được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, nền tảng của cô ấy nhất định rất vững chắc nhỉ? Anh diễn cho tốt nhé, tôi rất mong đợi xem hai người phối hợp.”
Tần Dịch Tắc khẽ nói: “Yên tâm, năng lực của tôi không kém cô ấy đâu.”
Lạc Ninh gật gật đầu: “Ừm, tôi tin lúc anh và cô ấy đối diễn chỉ cần quay một lần là xong.”
Tần Dịch Tắc tự tin nói: “Đương nhiên.”
Lạc Ninh cười vỗ vỗ vai Tần Dịch Tắc: “Giờ tôi phải đi tìm bá phụ đã, không quấy rầy anh nữa, anh nhanh trang điểm lại rồi thay trang phục, đừng để mọi người chờ lâu.”
*
Bên ngoài phòng thay đồ, người đại diện Lê Tân đang đứng đợi, Cevi sớm đã đánh tiếng với hắn rằng Lạc Ninh sẽ qua, để hắn an bài mọi chuyện, trông coi ở nơi này đừng để cho bất cứ ai nhìn thấy, càng không thể để người trong đoàn làm phim biết chuyện Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc.
Lê Tân nhàm chán giữ cửa, nghĩ thầm, hai người họ trong phòng chắc đang tiểu biệt thắng tân hôn, có thể đang hôn môi khó bỏ.
Kết quả không quá năm phút đồng hồ Lạc Ninh liền đi ra, biểu tình như thường, nhịp thở cũng không có lấy một tia hỗn loạn. Mà Tần Dịch Tắc đứng trong phòng thần sắc bình tĩnh, thật giống như vừa nãy chỉ bàn công chuyện với Lạc Ninh. Lê Tân trừng lớn một cái trong lòng, sâu sắc lo lắng cho tên nghệ sĩ kinh nghiệm yêu đương bằng 0 nhà mình.
Lạc Ninh cười hướng Lê Tân hỏi thăm một chút, lại gần nhẹ giọng nói: “Lê ca, tôi sẽ lấy thân phận thực tập sinh ở lại đoàn phim một thời gian, anh coi như lần đầu nhìn thấy tôi đi, đừng để lộ.”
Lê Tân vỗ ngực cam đoan: “Yên tâm, ở với Tần Dịch Tắc lâu như vậy, diễn xuất của tôi cũng được lắm đấy, sẽ không để ai nhận ra được rằng chúng tôi quen cậu.”
Lạc Ninh gật gật đầu, cười híp mắt rồi đi mất.
Lúc Lê Tân vào phòng thay đồ, phát hiện Tần Dịch Tắc đang cầm kịch bản nghiêm chỉnh ngồi một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc lẩm nhẩm lời thoại, phảng phất như chưa từng phát sinh chuyện gì. Lê Tân nhịn không được thở dài, nộ kỳ bất tranh (1) trừng Tần Dịch Tắc nói: “Lạc Ninh xa xôi chạy tới thăm cậu, cậu không thể ôn nhu hơn chút à? Thái độ này sẽ làm người ta tâm gan nguội lạnh biết không?”
Tần Dịch Tắc lạnh lùng thốt: “Cậu ta cũng không phải đến để gặp tôi.”
“Không đến gặp cậu, vậy đến làm gì?”
Tần Dịch Tắc nhún vai một cái, giọng điệu có hơi khó chịu: “Cậu ta muốn làm biên kịch, mượn cớ tham ban, chạy tới đoàn phim bái sư học nghệ, không liên quan gì đến tôi hết. Cậu ta không phải gặp tôi, lẽ nào bắt tôi phải cảm động đến rơi nước mắt để hoan nghênh sao?”
Lời này sao nghe có vẻ mất tự nhiên thế nhỉ? Lê Tân gãi gãi đầu, có chút không hiểu nổi suy nghĩ của hai vị này. Giọng điệu Tần Dịch Tắc rõ ràng không quá cao hứng, dường như còn mang theo chút ấm ức kiểu “cậu ấy vậy mà không phải đến thăm mình”. Lạc Ninh cũng rất kỳ quái, bề ngoài thái độ với Tần Dịch Tắc nhìn như thỏa thuận kết hôn, không can thiệp chuyện của nhau, nhưng hành động thực tế lại hoàn toàn không giống vậy, Tần Dịch Tắc rời nhà mới ba ngày, Lạc Ninh liền tích cực chạy tới đoàn phim… bái sư học nghệ? Thật hay giả vậy?
Càng nghĩ càng đau đầu, Lê Tân dứt khoát gõ gõ đầu bỏ qua chuyện này, dặn Tần Dịch Tắc: “Vậy cậu trước hết đừng để ý tới cậu ta, chuyên tâm diễn của cậu đi. Nhiệm vụ hôm nay rất nhiều, có vài cảnh đối diễn với Lâm Tô, cậu chú tâm chút, đừng để đạo diễn kêu dừng, làm ảnh hưởng tiến độ.”
Tần Dịch Tắc biểu tình bình tĩnh gật đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không để NG.”
Lúc này, chuyên gia trang điểm, stylist cùng hai trợ lý đều gõ cửa tiến vào, Tần Dịch Tắc và Lê Tân lập tức ngừng đối thoại, phối hợp thay quần áo, hóa trang. Lâm tỷ nói cho Tần Dịch Tắc mấy màn diễn được an bài ngày hôm nay, Tần Dịch Tắc nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng cũng coi như đem chuyện Lạc Ninh đột nhiên đến đoàn phim tham ban quăng ra sau đầu, tiếp tục vùi đầu vào công tác.
*
Phòng nghỉ ngơi sát vách, Cevi dẫn Lạc Ninh tới trước mặt lão sư Tiết An An, biên kịch của bộ phim, giới thiệu: “Tiết lão sư, đây là cháu ruột của tôi, cảm thấy rất hứng thú với nghề biên kịch, nên muốn học hỏi, làm phiền cô dẫn dắt nó.”
Tiết An An là một Beta nữ trung niên, tính cách phóng khoáng, từng hợp tác với Cevi qua vài bộ phim, là biên kịch số một số hai. Bà thật sự là một tay bút rất tốt, đặc biệt đã từng nhận giải “biên kịch xuất sắc nhất” với bộ trinh thám , khán giả hoàn toàn không đoán thể đoán ra chân tướng cho tới những giây cuối cùng, Lạc Ninh hai ngày trước cố ý xem qua một chút, tình tiết cốt truyện vòng vo liên kết, từ giây đầu tiên đã tràn lan phục bút (2), có thể nói cực kỳ ngoạn mục.
Lạc Ninh bội phục bà từ tận đáy lòng, lập tức cung kính: “Tiết lão sư chào cô, cháu là fan của cô đấy.”
Đối diện với đôi mắt trong suốt của cậu, Tiết An An không nhịn được bật cười, cầm lấy bàn tay thon dài trước mặt, quay đầu nhìn Cevi nói: “Đạo diễn, cháu trai nhà ông lớn lên thật đẹp mắt, thật sự chỉ thích làm biên kịch ư? Hay là dứt khoát để một vai khách mời trong phim cho cậu ấy, với giá trị nhan sắc của cậu ấy, không làm diễn viên quá đáng tiếc.”
Cevi gãi đầu một cái: “Khách mời? Tiểu Lạc, con có hứng thú tham gia vai diễn khách mời người qua đường Giáp nào đó không?”
Lạc Ninh cười nói: “Được chứ, con cũng chưa từng thử đóng phim bao giờ. Nếu có nhân vật đơn giản như vậy, con có thể thử chút, ví dụ như loại hình… người hầu nhỏ luôn im lặng không lên tiếng chẳng hạn. Đọc lời thoại này nọ con không đủ tự tin đâu, vừa mở miệng đã cười một tràng rồi, đừng lên tiếng là tốt nhất.”
Tiết An An suy nghĩ một chút, nói: “Hai ngày nay tìm đủ diễn viên quần chúng rồi, qua vài ngày nữa có cơ hội, chúng ta sắp xếp cho cậu!”
Lạc Ninh ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, lập tức đi theo bá phụ cùng Tiết lão sư đến trường quay.
Phim trường, nhân viên công tác đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo, nhưng Lạc Ninh vừa mới xuất hiện vẫn đưa tới rất nhiều sự chú ý từ mọi người, dù sao dung mạo và khí chất của Lạc Ninh còn đặt ở đó, trên mặt luôn nở nụ cười.
Thanh niên đẹp trai cười híp mắt như cậu, không muốn mọi người chú ý đến cũng khó.
Thấy không ít ánh mắt đều nhìn chăm chú Lạc Ninh bên này, Cevi chủ động giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người, vị này gọi Tiểu Lạc, là thực tập sinh mới tốt nghiệp, đến đoàn phim của chúng ta để học hỏi kinh nghiệm từ Tiết lão sư.”
Lạc Ninh lập tức phối hợp khom lưng hướng mọi người mỉm cười: “Tôi là người mới, xin mọi người chăm sóc nhiều hơn.”
Kỹ thuật viên ánh sáng, âm thanh, nhiếp ảnh gia còn có nhóm trợ lý của các minh tinh, ánh mắt đồng loạt bắn về phía Lạc Ninh. Khi tiến đoàn, kiêng kỵ nhất là vênh váo đắc ý, ngạo mạn vô lý, cố tình Lạc Ninh lại nở nụ cười ôn hòa thân thiết, từ cái nhìn đầu tiên đã làm lòng người sinh ra hảo cảm.
Bên cạnh Tần Dịch Tắc, trợ lý Tiểu Kỳ không nhịn được nói: “Cậu ta cười rộ lên thật có phong độ, lúm đồng tiền siêu siêu đáng yêu! Không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?”
Lâm tỷ bình tĩnh nói: “Em đừng si tâm vọng tưởng, có thể tới đoàn phim đầu tư vài triệu thế này để thực tập, còn là do biên kịch át chủ bài Tiết An An tự mình dạy dỗ, bối cảnh của anh chàng này khẳng định không đơn giản. Cho dù cậu ta có bạn gái hay bạn trai cũng không phải thứ chúng ta có thể hỏi.”
Tiểu Kỳ hiếu kỳ nói: “Lâm tỷ cảm thấy cậu ta có lai lịch thế nào?”
Lâm tỷ như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm: “Chị đoán là thân thích của đạo diễn hoặc Tiết lão sư, nhìn xem thái độ của bọn họ đối với cậu ta khá thân thiết.”
Đang trò chuyện, Tần Dịch Tắc đã thay xong quần áo đi ra, Tiểu Kỳ lập tức qua hỗ trợ. Nhưng Lâm tỷ lại ngoài ý muốn phát hiện, ánh mắt nghệ sinh nhà mình nhìn về phía vị thực tập sinh kia hình như có hơi kỳ quái.
Lạc Ninh rất thích cười, lực tương tác cực mạnh, rất nhanh đã xen lẫn vào nhóm người trẻ tuổi trong đoàn phim, có em gái trợ lý săn sóc đem cho cậu một cốc sữa chua, còn đưa cậu điểm tâm, đưa nước hoa quả, trong chớp mắt, “thực tập sinh mới đến” Lạc Ninh đã biến thành cục cưng của cả đoàn, được mọi người trong đoàn mời bữa sáng.
Tần Dịch Tắc thấy cậu bị các cô gái bao quanh tứ phía, trong lòng nhất thời rất khó chịu, lập tức đi về phía cậu.
Tần Dịch Tắc đóng vai nam chính, địa vị trong đoàn làm phim đương nhiên không thể nghi ngờ, nhân viên công tác lập tức cung cung kính kính nhường một lối đi cho hắn, Tần Dịch Tắc khoác quân trang sải bước đi tới trước mặt Lạc Ninh, khẽ hỏi: “Cậu là ai? Trước đây sao chưa từng thấy?”
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lạc Ninh.
Lạc Ninh cong khóe môi, đứng dậy đưa tay về phía hắn: “Tần lão sư (3) chào ngài, tôi là thực tập sinh mới đến, cũng là fan trung thành của ngài, tôi rất thích diễn xuất của ngài trong <Kế Hoạch Nhân Bản>, thật vinh hạnh được gặp ngài!”
Dứt lời còn gãi tóc, làm bộ thẹn thùng vì lần đầu tiên gặp được đại thần.
Tần Dịch Tắc: “………”
Cevi ở bên cạnh xem thiếu chút nữa cười một tràng, không nên quấy rầy cháu trai đang ra sức diễn xuất, y lập tức nhịn cười nghiêng đầu sang nơi khác.
Còn Tần Dịch Tắc thì không thể nghiêng đầu đi đâu cả, đành phải ho nhẹ một tiếng, nói: “Thì ra là thực tập sinh, khó trách trông lạ mặt.”
Lạc Ninh khen: “Tần lão sư hôm nay một thân quân trang thật sự quá tuấn tú, vừa nãy thấy anh đi ra, tôi thiếu chút nữa không dám nhận, còn tưởng rằng thật sự gặp được một vị tướng quân anh tuấn nào đó.”
Tần Dịch Tắc: “…”
Vỗ mông ngựa thế này thật khiến người lúng túng.
Bất quá nghe Lạc Ninh thẳng thắn khen mình đẹp trai, trong lòng Tần Dịch Tắc vẫn khá vui vẻ, nhưng bề ngoài lại giả vờ bình tĩnh, nói: “Cảm ơn.”
Lạc Ninh nghiêm tục nói: “Lần đầu gặp gỡ, rất vinh hạnh có thể gặp anh. Đúng rồi, có thể xin anh chữ kí được không?”
Tần Dịch Tắc hơi nâng khóe miệng, nói: “Đương nhiên có thể. Ký ở đâu?”
Lạc Ninh cấp tốc lấy ra một quyển vở trắng tinh, cười đến đặc biệt vui vẻ: “Cứ ký ở trong này đi, cảm ơn Tần lão sư!”
Tần Dịch Tắc cúi đầu vẻ mặt nghiêm túc kí tên cho cậu.
Cevi thực sự muốn cười lắm rồi, dứt khoát sang bên kia xem bố trí sân bãi, cách thật xa hai tên ảnh đế này.
Lê Tân đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, hướng trợ lý Lâm tỷ nhà mình nói: “Thực tập sinh này, nếu gặp khó khăn gì ở đoàn phim, tìm chúng ta hỗ trợ, phiền Lâm tỷ tiện tay giúp đỡ chút. Lai lịch của cậu ta không đơn giản, tóm lại không được bạc đãi.”
Lâm tỷ gật gật đầu: “Tôi hiểu mà.”
Sau khi hai người diễn xong tiết mục “fan bắt gặp thần tượng xin chữ kí”, Lạc Ninh liền hướng hắn phất phất tay, rồi vội đi theo Tiết lão sư.
Nhân lúc cảnh quay buổi sáng còn chưa bắt đầu, Tiết lão sư hướng dẫn cho Lạc Ninh biết về cách viết tiểu truyện nhân vật.
Tiểu truyện nhân vật là phần nhất thiết phải có khi viết kịch bản, trong này, biên kịch phải thật tỉ mỉ khắc họa tính cách, dung mạo, bối cảnh gia đình, từng trải của nhân vật, cũng thuận tiện để đạo diễn và các diễn viên có thể lý giải mỗi nhân vật.
Ví dụ như bộ phim <Tinh Thần Phong Hỏa> lần này, tuy rằng trong kịch bản miêu tả khá sơ lược về gia cảnh nam chính, nhưng trong tiểu truyện nhân vật lại được viết rất chi tiết —— bởi vì hồi còn nhỏ, cha mẹ hi sinh trên chiến trường, nam chính mới nghiêm túc thận trọng đến thế, nhìn qua khá lạnh lùng, nhưng trái tim hắn lại nóng hổi, điều này bắt nguồn từ cách giáo dục và bồi dưỡng từ cha nuôi.
Nếu như nói nội dung cốt truyện là dàn ý, vậy tiểu truyện nhân vật chính là linh hồn của toàn bộ kịch bản.
Lạc Ninh nghe Tiết lão sư giảng qua rất nhiều chi tiết nhỏ, một bên còn nghiêm túc ghi chép lại.
Tiết An An đặc biệt yêu thích thực tập sinh ngoan ngoãn lại biết nghe lời này, không nhịn được nói: “Nếu cậu muốn tiếp tục phát triển với nghề biên kịch này, hay là để ta thu cậu làm đồ đệ? Sau đó sẽ từ từ dạy cậu.”
Lạc Ninh hai mắt sáng ngời, lập tức cười cong đôi mắt: “Cảm ơn thầy!”
Nghe cậu gọi đến là ngọt, Tiết An An tâm lý mềm nhũn, không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa tóc cậu, nói: “Theo ta chăm chỉ học tập.”
Có thể nhận một đồ đệ hợp ý thế này, cũng xem như thu hoạch ngoài mong đợi.
*******************************
Chú thích:
(1) Nộ kỳ bất tranh: Bắt nguồn từ thái độ của Lỗ Tấn đối với bộ phận dưới đáy xã hội – “ái kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh”, ý ông là thông cảm với những đau đớn của họ, và phẫn nộ tiếc nuối vì họ hèn nhát, không chịu đấu tranh.
(2) Phục bút (Foreshadowing): là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện. Nói cách khác, nó là một công cụ văn chương được tác giả sử dụng để gợi ý về một tình tiết và những điều có thể xảy ra trong một tương lại gần, hoặc các chiều hướng phát triển của một tình tiết về sau trong câu chuyện (Wiki).
(3) Có thể có bạn thắc mắc tại sao ở đây Lạc Ninh gọi Dịch Tắc là “Tần lão sư”, thực ra bên Trung trong giới giải trí, những người hoạt động lâu dài, địa vị đã được khẳng định, hoặc từng đảm nhận huấn luyện viên trong chương trình nào đó thường được hậu bối hoặc các nhân viên công tác trong nghề kính trọng gọi một tiếng lão sư, biên kịch Tiết An An cũng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.