Bí Mật

Chương 4:




8.
Tôi nằm trên băng ca lạnh như băng, trước mắt là ánh đèn trắng chói lòa.
Sau khi được gây tê, tôi đã có một giấc mơ rất dài.
Mơ thấy lần đầu tiên sau khi bị bắt nạt, Giang Tự kéo Chu Vãn Vãn tới cầu thang.
Nắm tóc cô ta lạnh lùng tra hỏi:
"Cmn sao cô dám đá vào bụng của em ấy?"
Chu Vãn Vãn đau đến thở gấp.
"Không diễn thật như vậy thì sao cậu ta coi anh như người cứu mạng, sẽ một mực thích anh sao?"
Giang Tự suy nghĩ một lát, chầm chậm thả lỏng tay.
Trước khi đi Chu Vãn Vãn tiến lên kéo vạt áo của anh.
"A Tự, sau khi hoàn thành những việc này thì anh sẽ đồng ý ở bên cạnh em đúng không?"
Giang Tự nhếch miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, lờ đi những ràng buộc của cô ta.
"Hành động trước đi, bớt nói nhảm lại."
Tôi mơ thấy thời điểm nửa tháng trước khi diễn ra kỳ thi tốt nghiệp trung học. Giang Tự rủ tôi đi ngắm cảnh biển đêm, những ngôi sao ở trên đầu tôi lúc này đặc biệt sáng.
Anh đưa cho tôi một toa thuốc, làm ra vẻ thờ ơ hỏi:
"Sầm Ninh, em muốn học đại học nào?"
Tôi nhẹ giọng trả lời:
"Đại học Thủ Đô."
Tay anh run lên, ngước mắt nhìn tôi.
"Rời xa anh, em nỡ sao?"
"Giang Tự."
Tôi đánh bạo cầm tay anh.
"Tôi muốn trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình."
Trở thành phiên bản tốt nhất để quay lại yêu anh.
Nhưng mà nửa câu sau tôi không nói ra.
Buổi tối hôm đó, một Giang Tự luôn ôn nhu với tôi lại lộ ra sắc mặt khó coi.
Tôi còn mơ thấy đêm công bố kết quả, bởi vì trong nhà không có máy tính nên Giang Tự đưa tôi đến nhà của anh.
Nhìn trên màn hình hai chữ không đạt, tôi đứng hình tại chỗ.
Thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Sao lại thế, sao lại có thể không đạt được?
Nước mắt như vỡ đê ùn ùn kéo tới, Giang Tự ôm tôi vào lòng.
"Sầm Ninh, anh cũng không học đại học. Chúng ta giống nhau."
Thật sự giống nhau sao?
Vóc dáng anh đẹp, gia cảnh tốt, tùy tiện đút lót một phong bì là có thể dễ dàng bộc lộ tài năng ở trong vòng giải trí.
Đại ngôn, thương vụ, quay phim thi nhau kéo đến.
Mà tôi kể từ mùa hè kia đã bắt đầu công việc rửa bát. Mùa đông khắc nghiệt vì ngâm tay trong nước lạnh một thời gian dài nên đã bị nứt ra.
Hình ảnh lại chuyển đi, tôi nhìn thấy Chu Vãn Vãn cười đi vào trong thư phòng Giang Tự.
"A Từ, anh xác định sao?"
"Ừ."
Giang Tự không nhìn cô ta. chỉ nhìn về phía biển mênh mông bên ngoài cửa sổ.
"Thế giới bên ngoài rộng lớn quá, tôi nghĩ tôi chỉ muốn em ấy mãi mãi ở bên cạnh tôi."
Đèn tắt, tỉnh mộng.
Tôi nghe bác sỹ nói: "Cuộc phẫu thuật diễn ra rất thành công."
Có người nắm chặt lấy tay tôi, hôn nhẹ xuống mắt tôi.
"Sầm Ninh, anh xin lỗi."
Chất lỏng ấm áp rơi xuống cổ áo của tôi.
"Thật sự xin lỗi..."
Tôi mệt mỏi quá rồi.
Tôi không mở mắt ra được, thậm chí ngay cả sức lực để đẩy anh ra cũng không có.
Anh ở bên tai tôi lải nhải:
"Chúng ta sẽ có con nữa, chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau."
"Có phải không Sầm Ninh? Em tỉnh dậy nói chuyện với anh đi."
"Bảo bối, cầu xin em mà."
Sẽ có con nữa sao? Mãi mãi ở bên cạnh nhau sao?
Giang Tự, anh đang nằm mơ sao?
Buổi chiều tôi tỉnh lại, tôi nhìn thấy một thân hình gầy gò, gương mặt trắng bệch.
Ảnh đế đỉnh lưu 360 độ không góc ch.ết, lúc này như già đi mười tuổi.
Giang Tự nhìn thấy tôi bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.
"Suýt chút nữa anh cho rằng đã đánh mất em."
Anh ôm chặt lấy tôi, tay luồn qua mái tóc dài của tôi, giọng khàn khàn.
Hình như lại khóc.
Tôi không có sức lực, một thời gian lâu cũng không nói gì.
Giọng nói cũng rất khàn:
"Anh đã đánh mất rồi."
Tôi nhìn hai mắt đỏ ửng của anh, lặp lại từng câu từng chữ.
Vừa dứt lời, trong nháy mắt gương mặt Giang Tự trắng bệch như tờ giấy.
"Không muốn."
"Anh không đồng ý, em đừng rời bỏ anh."
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, cảm thấy chán ghét khi nhìn thấy anh.
"Em biết không?"
"Lúc em nói muốn đến thủ đô, anh đã có suy nghĩ sẽ đi cùng em."
"Nhưng ngày đó lúc anh về nhà, gặp lại con mèo hoàng trước đây anh từng nuôi. Chỉ vài ngày không gặp nó đã có chủ nhân mới, không còn thích anh nữa."
"Anh liền có suy nghĩ, Sầm Ninh nếu như em đi đến những chỗ tốt hơn thì đến một ngày nào đó em sẽ không thích anh nữa?"
"Có phải anh rất đê tiện không?"
"..."
Một câu tôi cũng không muốn nghe, cắt lời anh:
"Tôi không muốn thấy anh."
"Đi ra ngoài."
Anh không có đi.
Ngược lại giống như một bức tượng điêu khắc đứng trước giường bệnh của tôi từ sáng đến tối.
Người đại diện gọi điện hối thúc anh quay về.
Anh cũng bỏ mặc.
Tôi nhìn vè mặt áy náy và xấu hổ của anh, rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng:
"Giang Tự, anh có muốn tôi tha thứ không?"
Anh vui mừng không thôi, không ngừng gật đầu.
Tôi nắm chặt tay, miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Vậy --"
"Làm cho người bắt nạt tôi, đến đây chuộc tội."
9.
Giang Tự biến mất hai ngày.
Lúc xuống giường rót nước, một bàn tay đưa tới trước tôi một bước.
Người đến mặc áo blouse, tấm thẻ trên ngực có viết tên của cậu - Thẩm Độ.
Cậu thử độ ấm trong nước trước khi đưa cái ly cho tôi, giọng nói nhẹ nhàng: "Sầm Ninh, cô nhớ tôi không?"
Tôi ngây ngẩn cả người.
"Chậc, thật là đau lòng mà."
Cậu nhăn mày, đánh hai cái vào ngực.
"Lúc đầu trên diễn đàn nói muốn thi đến đại học ở thủ đô. Còn nói muốn làm bác sỹ giống tôi mà?"
Tôi cố gắng nhớ lại.
Chợt nhớ đến một ngày hè, lúc Giang Tự đưa tôi đến tiệm internet, đúng là tôi có đăng ký một tài khoản ở trên diễn đàn.
Lúc đó ở phần giới thiệu còn ghi là nghiên cứu sinh khoa Y ở đại học thủ đô.
Tôi còn ghi lời nhắn: "Một năm sau tôi sẽ thi đậu trường này."
Biển người mênh mông như vậy nhưng vẫn có người chú ý đến tôi.
Còn nhắn riêng cho tôi: "Được, tôi chờ cậu. Mà cậu tên gì thế?"
Thẩm Độ vỗ tay ở trước mặt tôi, cố gắng triệu hồi lại tinh thần của tôi.
"Sầm Ninh, đúng là cô rồi! Mấy năm nay tôi rất nhớ cô đó."
"Nickname Tiểu Nha Đầu, tìm được cô rồi."
"..."
Tôi không nhịn được khóc lên, cắn môi vì không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cậu.
Không nghĩ tới cậu không những chú ý đến mà còn hốt hoảng.
"Sao vậy?"
Cậu giơ tay lên như muốn lau nước mắt cho tôi nhưng chợt nhận ra không thích hợp nên đã thu tay lại.
"Tôi không thể nhìn cô.."
Rất nhanh cậu liền đổi giọng: "Tôi không thể chịu được khi thấy con gái khóc."
Lúc cầm lấy khăn lau nước mắt thì cửa phòng bệnh mở ra.
Tiểu Vương xách theo một giỏ hoa quả đến thăm tôi.
Thẩm Độ không ở lại nữa, quay trở về phòng làm việc của mình.
"Chị Ninh, chị gầy đi rồi. Ăn chuối bổ sung vitamin đi."
Tôi không có nhận lấy, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
"Cậu là người của Chu Vãn Vãn."
Bịch.
Chuối ở trong tay hắn rơi xuống.
Xem ra tôi đã đoán đúng.
Hắn trà trộn vào trong đội của Giang Tự, còn chỉ mặt gọi tên nói muốn đi theo tôi. Thì ra là để tìm hiểu rồi báo cáo lại cho Chu Vãn Vãn.
Ngay cả khi hắn đỡ tôi đến nhà vệ sinh, cũng là nằm trong kế hoạch của Chụ Vãn Vãn.
"Xin lỗi chị Ninh."
Sau khi bị tôi vạch trần, Tiểu Vương cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu không dám nhìn tôi.
Xin lỗi.
Lại là lời xin lỗi.
Lời xin lỗi nhạt nhẽo này có thể bù đắp được những tổn thương ở trong lòng tôi sao?
Bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
"Sầm Ninh, anh đưa cô ta đến chuộc tôi với em."
"Chuộc tội gì? Tôi có lỗi gì chứ! Tôi ước gì cô ta ch.ết đi... A! Giang Tư, anh làm cái gì vậy?"
Đầu gối của Chu Vãn Vãn ăn ngay một cú đạp, lảo đảo ngã quỵ xuống trước mặt tôi.
Sau đó Giang Tự cũng quỳ xuống.
Vẻ mặt Chu Vãn Vãn tràn đầy khó tin nhìn anh, không ngừng kéo anh đứng dậy.
"Anh có muốn nhìn bộ dáng hiện tại của anh là bộ dáng gì không? Giang ảnh đế lại quỳ trước một người thường? Anh vì cô ta mà làm đến nước này, còn tôi thì sao đây?"
"Nói đi. Cmn tôi vì anh mà làm nhiều thứ như vậy, đến cùng là vì cái gì?"
Giang Tự không nhịn được đẩy cô ta ra, đầu gối quỳ thẳng ở trên mặt đất lạnh như băng.
"Chẳng là gì cả. Từ đầu tới cuối người mà tôi thích chỉ có cô ấy."
Chu Vãn Vãn im lặng một lúc, giống như một quả banh bị xì hơi.
Ở bệnh viện ồn ào như vậy đã thu hút không ít quần chúng đến ăn dưa, còn có cả bảo vệ đứng ở ngoài hành lang.
Giang Tự quỳ tiến về trước mấy bước, nắm lấy tay tôi, cẩn thận hỏi:
"Sầm Ninh, hả giận không?"
"Nếu như không đủ, anh có thể tự hủy diệt chính mình."
"Cầu xin em tha thứ cho anh. Cho chúng ta một cơ hội."
Tôi nằm trên giường bệnh lạnh lùng nhìn màn kịch này.
Dường như anh đang đánh cược xem tôi có mềm lòng với anh không.
Người trong giới rất chú trong đến danh tiếng của mình. Khi sự việc trở nên ầm ĩ, dư luận dậy sóng, cư dân mạng chỉ bằng vài câu nói dễ dàng đã hủy hoại một người.
Từ trước đến giờ người tôi đau lòng nhất đó chính là Giang Tự.
Anh nói rằng công khai người yêu khi sự nghiệp đang thăng tiến thì không khác nào tự hủy nên tôi cũng ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng bây giờ --
Tôi khẽ cười với anh.
"Không đủ, còn thiếu rất nhiều."
Cho nên, Giang Tự à, tự hủy diệt chính mình đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.