Bi Kịch Người Sói

Chương 5:




nh không nhìn thấy đầu Người Sói, nó còn ngập dưới nước. Nhưng hai cẳng trước của nó kéo mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Rõ ràng quái vật đang muốn lật úp con thuyền xuống, bởi nếu cùng trôi xuống nước thì Người Sói mạnh hơn con người rất nhiều. Chàng thanh niên người Nga rút súng ra. Bất chấp mạo hiểm trọng lượng của anh sẽ khiến con thuyền nghiêng mạnh hơn, Vladimir tiến về phía đuôi thuyền để nhìn con quái vật cho rõ hơn.
Có cái gì tối tối phía dưới làn nước. Rất có thể đó là cái đầu.
Chàng thanh niên người Nga ngắm xuống dưới.
ơ cự ly gần như thế này, Vladimir chắc chắn anh không thể bắn trượt đầu con quái vật.
Nhưng sự việc xảy ra khác hẳn.
Con quái vật hình như linh cảm và đoán trước được chuyển động của đối thủ. Nó cong móng vuốt kéo con thuyền mạnh hơn, nhưng chỉ để đột ngột thả mạn thuyền ra trong tích tắc ngay sau đó. Con thuyền bật trở lại, chòng chành mạnh như một vòng cao su. Viên đạn ra khỏi nòng, bắn đi đâu đó, không tới đích. Thân hình Vladimir giật về, đập vào tay lái. May mà chàng thanh niên người Nga kịp cuộn người nhó lại, nếu không có lẽ anh đã bật nhào qua mạn thuyền, rơi xuống nước.
Anh quỳ lom khom trong con thuyền chòng chành dữ dội.
Mặc dù vậy, anh vẫn nhìn ngay về hướng nghi có Người Sói đang bơi. Nước sủi bọt một vùng rộng. Vô số bong bóng nổi lên từ dưới sâu, nhưng Vladimir không nhìn thấy đối thủ nữa. Nó đã lặn mất.
Anh không chửi rủa, nhưng Vladimir giận dữ nắm chặt hai tay. Tình huống trông dơn giản đến như thế, vậy mà cuối cùng lại là một phát đạn trượt mục tiêu. Anh không tin vào vẻ an lành hiện thời. Quái vật đã phát hiện ra anh, nó đã ngửi thấy mùi máu, và anh biết chắc nó sẽ tấn công anh lần thứ hai.
Nửa phút sau đó trôi qua trong tĩnh lặng hoàn toàn. Vladimir thậm chí còn bạo gan bật đèn lên, soi xuống vùng nước xung quanh, nhưng anh không nhìn thấy một bóng đen nào. Chàng thanh niên thấy bực mình hơn nữa. Băng đạn của anh hiện vẫn còn nhiều, đủ để giết một con Người Sói thứ hai hoặc thứ ba.
Phải cảnh giác tối đa!
Vladimir tắt đèn pin, giơ tay với lấy mái chèo. Chính tại thời điểm anh muốn chọc mái chèo xuống nước, con quái vật lại đột ngột hiện hình. Chẳng xa anh là bao nhiêu, một tấm thân khổng lồ vọt lao lên từ mặt nước, lượn một hình bán nguyệt.
Chính nó! To lớn, mạnh mẽ, đen như than, to hơn một con Người Sói bình thường rất nhiều. Con quái vật này thuộc loại khổng lồ. Nó há ngoác móm ra, như muốn đớp gọn một con mồi trong khi đang nhảy.
Không có con mồi nào trong không khí, vậy là lực hút của trái đất lại kéo con vật quay trở lại mặt nước. Nó lặn nhanh như chớp, biến xuống dưới sâu.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, Vladimir không kịp rút súng. Nhưng giờ thì anh biết chắc một điều. Con quái vật từ thuở hồng hoang là có thật và những người dân trong ngôi làng bên bờ hồ này hoàn toàn không hoảng sợ vu vơ.
Một người đàn bà tóc vàng và một con chó sói khổng lồ!
Thật không thể tưởng tượng được, nó giống như một chuyện cổ tích, chứ không phải hiện thực!
Nhưng chắc chắn giữa hai nhân vật hết sức đối chọi đó phải có một mối liên quan nhất định. Chắc chắn John sẽ giúp anh tìm ra. Vladimir bây giờ đã biết Người Sói rời hòn đảo bằng cách nào. Nó biết bơi, nó bơi vào bờ hồ và ăn thịt người.
- Tao sẽ đánh cho mày gãy hết răng! - Vladimir hổn hển nói. Anh tóm lấy mái chèo. Mặt anh nhễ nhại mồ hôi và còn đọng cả vài giọt nước bắn ra từ đợt giằng co vừa rồi. Con thuyền bây giờ đã bớt chòng chành.
Chàng thanh niên người Nga không tính đến khả năng bị tấn công lần nữa. Những suy nghĩ của anh chảy tới một tương lai gần. Anh tự hỏi, con quái hôm nay bơi qua lòng hồ vào bờ để làm gì. Phải chăng chỉ để tóm cổ anh, hay nó còn một mục tiêu nhất định nào khác? Hay mục tiêu đích thực của nó chính là ngôi làng ở phía bên kia bờ hồ?
Nếu quả đúng như vậy thì thật khủng khiếp. Trong làng là những người dân hoàn toàn vô tội, vô phương kháng cự. Giờ này chắc họ đang ngủ yên, họ sẽ là những con mồi hết sức dễ dàng cho Người Sói.
Nỗi lo ngại thúc anh về trước. Vladimir chèo thuyền nhanh hơn khi anh đi từ hồ ra đảo. Anh chỉ thơ ra nhẹ nhàng khi nhìn thấy hình bóng lờ mờ của những ngôi nhà bên bờ hồ. Giữa đám nhà có vài cây đèn đường còn sáng. Những quần sáng cô đơn chủ yếu tập trung vào khu vực gần ga, dù vào giờ này chẳng còn con tàu nào chạy tới nơi này.
Trước khi đến được dải lau sậy mọc ven bờ hồ, chàng thanh niên lại dùng cây đèn pin soi xuống nước, anh muốn buộc con thuyền trở lại cây cầu gỗ. Anh gặp may, thuyền anh đang hướng gần như chính xác vào phía đó. Vladimir chỉ phải xoay vòng chút ít, rồi anh đưa được con thuyền tới phần cuối khúc cầu gỗ bên bờ.
Phần còn lại là trò chơi con trẻ. Anh buộc chặt con thuyền và không khỏi cảm thấy sung sướng khi thấy dưới chân mình lại là những ván gỗ bình yên, mặc dù chúng đã hơi có phần cong và mềm.
Đầu gối vẫn còn chưa hết run, Vladimir bước lên bờ. Không thấy bóng dáng Người Sói đâu. Không có bóng tối nào lướt qua. Anh là thực thể hai chân duy nhất trong toàn khu vực.
Anh lại theo con đường mòn nhỏ quay lại ngôi làng. Vladimir lấy hơi thật sâu, những sợi dây thần kinh của anh dần dần bình tĩnh lại. Chàng thanh niên đang nghĩ xem Oleg sẽ nói gì khi nghe anh kế những khám phá của mình.
Có lẽ anh ta sẽ chẳng nói gì đâu, nhưng chắc anh ta sẽ không nghĩ là mình bịa chuyện. Người bình thường chẳng ai có thể bịa ra những chuyện như vậy, với những chi tiết cụ thể đến từng chân tóc.
Vào đến làng, anh cảm thấy bầu không khí yên ắng sao thật nặng nề. Trên mặt hồ ít ra còn có gió nhẹ. Không khí ở đây, ngược lại, đứng lặng lẽ như một khối vô hình màu đen, đặc như bông, phủ kín cả không gian bao quanh những ngôi nhà.
Những đám mây trên bầu trời đã dày lên. Chúng đã phủ kín đa số những khoảng trời ban nãy còn trong, Vladimir đưa mắt nhìn mãi mà không nhìn thấy ngôi sao nào.
Ngôi nhà của Oleg nằm hoàn toàn trong tĩnh vắng. Không một cửa sổ sáng đèn. Chắc chắn Oleg và vợ anh ta đã lên giường, nhưng có lẽ Oleg cũng chẳng ngủ được đâu, sau những gì anh ta vừa trải qua trong ngày.
Trước khi mở cánh cửa vào chái nhà xây thêm, Vladimir nghe một tiếng kẹt cửa vọng tới từ dãy phố đối diện.
Anh xoay người lại.
Đầu tiên anh không nhìn thấy ai, sau đó mới phát hiện ra bóng người đang từ từ hiện lên lờ mờ trong khe cửa hở. Đó là một người đàn bà. Khi nghe giọng nói, anh nhận ra là bà đã rất già.
Bà nói vọng qua con đường nhỏ, cảnh báo chàng trai.
- Giờ này mà còn đi ra ngoài đường và đi trong bóng tối là không hay đâu! Vào nhà đi, con trai, vào nhà đi!
- Tại sao?
- Bóng đêm ở đây độc ác, rất độc ác. Cứ tin lời bà già này thì hơn!
Anh tin lời bà, nghe thấy tiếng bà đóng cửa từ phía bên trong. Đó cũng là dấu hiệu để Vladimir bước vào trong. Chàng thanh niên cảm thấy thoải mái khi lại về tới đây. Bốn bức tường nhà cho anh cảm giác đã bỏ lại tai họa lớn đằng sau lưng. Anh cũng không muốn tin rằng Người Sói lại theo anh tới tận đây và đang lẩn quất trong ngôi làng này. Nếu anh đoán không lầm thì con quái cũng không khỏi có phần bối rối vì cuộc đụng độ.
Không quen lối, Vladimir cẩn thận bật đèn pin lên rồi mới bước chân vào trong. Anh theo những bậc cầu thang rất hẹp đi lên trên, qua một khoảng hành lang ngắn, dẫn tới căn phòng anh ở. Ngay ở bước chân đầu tiên, Vladimir đã có cảm giác rõ rệt là trong phòng có người. Anh đã muốn rút vũ khí ra thì nghe thấy giọng nói. Nó vang lên từ bóng tối, giọng của Oleg Blochin.
- Cứ vào đi, anh bạn. Tôi đang chờ anh đây.
Vladimir bước vào phòng. Vì Oleg ngồi trong bóng tối, vị khách quyết định bật đèn lên.
- Chào người trở về từ cõi chết. - Blochin nói - Tôi cứ tưởng chỉ còn gặp được xác anh...
Jarson Dark
Bi Kịch Người Sói
Dịch giả: Khanh Khanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.