Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 5: Giả Bộ Thanh Cao






Toàn thân giống như bị người lộng hư, Sầm Lễ thống khổ nhăn mi lại, không có phát ra một tiếng nào.
Trái ngược với cậu, Ninh Tu Viễn trên mặt đều là thỏa mãn, nắm chặt lấy eo cậu, mỗi khi thân thể muốn di chuyển bò về phía trước, liền sẽ bị đối phương kéo trở về.
Sầm Lễ nhắm lại mắt, hốc mắt đọng nước mắt, không một tiếng động từ khóe mắt chảy xuống, rơi xuống trên khăn trải giường thấm một mảnh nhỏ vết nước.
Nhưng mà dáng vẻ này, càng kích thích nam nhân đang trong cơn thú tính.
Môi không chút sắc bị cắn đến chảy máu, như là cánh hóa bị phá đến điêu tàn, Ninh Tu Viễn siết chặt lấy cằm cậu, làm đôi môi cậu không khép lại được.
"Giả thanh cao cái gì?"
Sầm Lễ đem đầu nghiêng sang một bên, cố tình lảng tránh câu nói của đối phương.
"Được lắm, tôi ngược lại muốn xem cậu có thể nháo tới khi nào!" Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, bộ dáng kia như là đến từ địa ngục Tu La, làm người khác lạnh cả sống lưng
Ninh Tu Viễn gọi điện thoại, qua nửa giờ, bên ngoài phòng có người gõ cửa.
Mới ban đầu cậu còn phản kháng, Ninh Tu Viễn đối với cậu đưa ra các loại ý đồ, đem tâm tư chiếm hữu, cùng sẽ không đối với người khác như vậy, nhưng đều sẽ đối với cậu làm ra đủ loại hành hạ biến thái
Sau cùng cậu cũng rõ ràng rằng cho dù phản kháng cũng vô dụng thôi, tận lực bảo trì trầm mặc, còn không bằng hùa theo ý hắn.
Kỳ thật Sầm Lễ triệt để biết rằng, hôm nay vì cái gì Ninh Tu Viễn muốn tìm cậu.
Ninh Tu Viễn khoác áo tắm dài lên người đi mở cửa, Sầm Lễ lúc này mới có thể nghỉ ngơi một khoảng ngắn ngủi, làn da trắng nõn bị phủ kín những vết xanh tím, quần áo bị vứt bỏ bừa bãi trên mặt đất, nhăn thành một đoàn.
Đối với cậu mà nói, này càng giống như một sự sỉ nhục.
Ninh Tu Viễn cầm trong tay một hộp gỗ tinh xảo, bên trong có đồ vật, làm Sầm Lễ trên mặt tràn ra đầy sự sợ hãi.

Cậu đem thân thể lùi sang một bên góc giường, nhưng vẫn bị hắn nắm lấy mắt cá chân, lôi trở lại
Sầm Lễ bị tra tấn gần như ngất, lại lần nữa tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu nữa.
Bức màn đem ánh sáng chắn lại bên ngoài phòng, trống rỗng mở mắt ra, như là con rối gỗ, qua thật lâu mới thong thả nhúc nhích một chút, cảm nhận được toàn thân đau đớn, thân thể đã được rửa sạch sẽ, đã không còn cảm giác dính nhớp như tối qua.
Sau đó, Sầm Lễ phát giác được thân thể có khác thường.
Ninh Tu Viễn dùng noãn ngọc nhét vào trong cơ thể cậu, đối phương tạm thời còn không nghĩ tới việc đem cậu chơi phế, luôn là đem cậu ra tra tấn một phen, sau lại đem hắn một lần nữa chăm sóc thật tốt.
Nhưng như này đối với cậu mà nói, so với lúc trước khuất nhục chỉ có hơn không kém.
Sắc mặt rốt cuộc có một chút chuyển biến, ngón tay dần dần nắm chặt, một lát sau, rồi lại vô lực buông ra.
Trước mắt, cậu hẳn là chạy không thoát, bệnh tình của mẹ lại lần nữa chuyển biến xấu, mỗi ngày trị bệnh bằng hoá chất cùng uống thuốc, không phải là học sinh nghèo như cậu có thể gánh vác nổi.
Huống chi cậu còn phải đi học,nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là cậu có thể thi đậu một đại học tốt, sau đó thuận lợi tốt nghiệp, tương lai có thể trở nên nổi bật.
Sầm Lễ muốn đem đồ vật lấy ra, điện thoại đặt trên đầu giường bỗng vang lên tiếng báo.
Cậu thoáng tạm dừng, mới đem điện thoại cầm tới.
Ninh Tu Viễn: Đừng cho là tôi không biết cậu đang nghĩ gì, đêm nay tôi sẽ đi qua kiểm tra, nếu mà không thấy thứ đó, cậu sẽ biết hậu quả của nó là gì.
Cơ thể không rét mà run, trên mu bàn tay gân xanh cơ hồ đều gằn lên.
Trong phòng tối tăm một mảnh, dù biết trời đã sáng, nhưng lại không nhìn thấy được ánh sáng.
Sầm Lễ nhìn trên màn hình di động ghi chú thời gian, buổi sáng 9 giờ hơn, cách cuộc thi còn có một giờ.
Cậu khom người nhặt lên quần áo bị ném tùy ý trên mặt đất, hơi sửa sang lại, ngón tay máy móc cầm quần áo từng cái mặc trên người, cậu chậm rãi đi đến phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, sắc mặt tái nhợt như quỷ mị.
Lúc này cũng không có thời gian ăn bữa sáng, huống chi cậu bất luận cái gì cũng không có hừng thú muốn ăn.
Đơn giản tắm qua đi, cậu liền bước đi tập tễnh rời khỏi khách sạn.
Cậu ở ven đường bắt một chiếc xe, sau đó nói địa chỉ trường học.
Ngay cả ngồi, đều giống như chịu cực hình.

Tối hôm qua còn chưa kịp ăn cơm, đã bị Ninh Tu Viễn kêu tới quán bar, sau lại còn bụng rỗng uống vài ly rượu, hiện tại bụng ẩn ẩn đau, vốn cậu bị bệnh đau dạ dày, càng đừng nói lâu như vậy cũng chưa ăn cái gì.
"Cậu không sao chứ? Muốn hay không trước đưa cậu đi bệnh viện?" Tài xế nhìn sắc mặt không cậu không thích hợp, lo lắng hỏi.
Sầm Lễ mạnh mẽ lên tinh thân, "Không cần."
"......" Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, cũng không nói thêm nữa cái gì, rốt cuộc đối phương chỉ là một người khách.
Bên trong xe bật máy sưởi, Sầm Lễ khẽ nhắm mắt, cố tình xem nhẹ phía sau mang đến cảm giác không khoẻ.
Tài xế nhiệt tâm lái xe chạy đến cửa ký túc xá thì dừng lại, Sầm Lễ từ trên xe bước xuống, bước chân lảo đảo một chút.
Cậu đi vào trong ký túc xá cầm bút cùng giấy tờ thân phận thí sinh*, sau đó lại đi tới trường thi.
( Ài, cài này thì khum biết nên dịch thế nào cho hợp lý, thôi thì dịch tạm như kia nhé)
Trên đường tới phòng thi tinh lực đều không thể tập trung, cậu cứ luôn nghĩ tới kí ức đem qua, quá rõ ràng, sắp đến thời gian làm đề mục,nếu không kịp tới kiểm tra liền kết thúc.
Cậu đang chuẩn bị rời đi, sau đó liền nghe thấy có người gọi cậu.
"Sầm Lễ!" Hạ Lộ vội vàng đi tới trước mặt cậu, sắc có chút mất tự nhiên nói, "Cậu vừa rồi đề mục làm thế nào?"
"Còn tốt."
"Đều đã giữa trưa, cậu muốn đi ăn cơm trưa sao?" Hạ Lộ hỏi cậu.
"Ừ." Sầm Lễ gật đầu một cái, tuy rằng không muốn ăn, nhưng cũng nên đi ăn một chút gì đó, cậu không thể làm mình suy sụp đi xuống.
"Vậy cùng nhau đi." Hạ Lộ thật nhiệt tâm, trực tiếp bắt đầu cùng cậu thương lượng sẽ ăn cái gì.
Bọn họ là cùng một ban, ở lớp học nhân duyên cũng rất tốt, chẳng qua cậu nói không nhiều lắm, lại không giỏi giao tiếp, thường xuyên một thân một mình.
Sầm Lễ gọi một chén cháo thanh nhẹ đơn giản, cậu mới ngồi xuống, liền thấy phục vụ bưng tới một mâm hấp cá, đặt trên bàn ăn.
Nước canh trên mặt phủ một tầng nước mỡ, cá có mùi tanh càng trở nên ác liệt, một cỗ ghê tởm nhảy lên đến cổ, Sầm Lễ từ chỗ ngồi đứng lên, đi ra khỏi quán ăn.
***************************
( Đúng là tạo nghiệp mà, thật khổ cho Tiểu Lễ Lễ).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.