Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 4: Có Thứ Quen Thuộc





"Nhà bà hình như có người vừa mới chết đúng không?"
Bà nghe vậy khuôn mặt trở nên sửng sốt hai tay không ngừng run lên, giọng nói lắp bắp.
"Sao…Sao cô biết…"
’Choang tiếng bình trà bị vỡ thành ra nhiều mảnh thủy tinh được chia ra, Lệ Y nhìn thấy vậy khẽ liếc mắt nhìn sang thở dài ra một hơi, mặt khẽ nhíu mày lại.
"Quả nhiên mà, chắc chắn chẳng có chuyện gì xảy ra ngoài cái chuyện này.
"
"Vậy…nếu cô đã biết thì chi bằng hãy giúp tôi đi.
"
"Hửm?"
Lệ Y nhìn thẳng trước mặt bà ta hai tay chống lên cằm mà hỏi:
"Giúp gì?"
"Cô hãy giúp tôi tìm lý do con gái tôi vì sao hôm qua vốn đang còn sống sờ sờ mà giờ chỉ thành một bộ xương khô.
"
"Xương khô? Nghe thật là vô lý?"
Lệ Y nghe vậy cô đâu dám tin chỉ nghĩ bà nội vậy là để lừa gạt mình.
"Nếu cô muốn giúp thì ở lại đây bằng không thì biến luôn đi, tôi không muốn nói nhiều.
"
Nói rồi bà nhìn thẳng vào mắt của Lệ Y không quên lườm một cái dường như là lời cảnh báo.
Lệ Y Nhìn thấy vậy cô có chút sợ hãi tới nỗi mồ hôi toát ra ở phần thái dương, hít một hơi thật sâu nhắm mắt lại một lúc cô mới nói.
"Được rồi, vậy dẫn tôi tới chỗ con gái bà đi xem có gì thì tôi sẽ thử sức.
"

Vừa nghe coi nói vậy, bà vội vàng đứng lên đi trước, hai tay không quên chống ở đằng sau mà nói vọng.
"Đi theo tôi.
"
Lệ Y làm theo lời bà đi theo phía sau, chỉ thấy không gian tối mịt dường như chẳng hề có ánh sáng gì cả thứ vào càng đi sâu thì càng khó nhìn hơn.
"Sao… bà không bật đèn lên cho sáng, tối mịt thế này thì…sao mà nhìn thấy gì được?"
Lệ Y đưa mắt nhìn xung quanh, vừa nói cảm giác sợ hãi dường như tràn về quanh cô, nhưng bà không hề sợ hãi ngược lại chỉ nói:
"Cô thông cảm nhà tôi ở phòng vừa rồi m, chỉ có mỗi bóng đèn duy nhất thôi, còn hầu như về phần cầu thang hay tầng hầm bọn tôi đều tự theo cảnh sát mà đi xuống dưới đây không hề phải cần phải bóng đèn hay nến gì cả.

"À…"
Cô nghe vậy cảm thấy có chút khó hiểu hơn nhưng không muốn nói đâu sao đây là nhà của nguoi ta nên cũng chỉ nói vậy rồi để qua chuyện.
’Két cánh cửa được mở ra bên trong một căn phòng bé, chẳng khác gì phòng để đựng đồ bà chầm chậm vào bên trong Lệ Y cũng đi theo nhìn xung quanh một lúc chợt nhìn về thứ trước mặt.
Trước mặt cô không có thứ gì khác đó chính là một bộ xương khô, hài cốt mỗi khúc đều có những đốm xanh rêu chả khác nào như bộ xương này đã tồn tại mười năm, ai mà nghĩ được mới chỉ chết?
"Đây là…"
"Là thân xác của con gái tôi, Hồng Liên.
"
"Hồng Liên?”
Nghe thấy câu Hồng Liên cô dường như chết lặng không dám tin.
"Vậy…người đứng trước mặt cháu…là chị hồi nhỏ hay chơi cùng…chị Liên?"
Vừa mới dứt lời nước mắt cô bỗng rơi xuống, hơn nữa một còn nhiều hơn, bà quay sang nhìn Lệ Y bỗng dưng làm vậy bỗng chốc cảm thấy quen thuộc.
’Cái con bé này sao biết Hồng Liên? Không lẽ…
"Cháu… cháu không lẽ là Lệ Y? Người hồi nhỏ hay chơi với con gái bác?"
Lệ Y theo phản xạ liền gật đầu lia lịa, ánh mắt chuyển sang nhìn bà mà khóc thút thít.

"Tại sao…chị ấy lại chết vậy bác?"
Vừa nói Lệ Y không ngừng lấy tay lau đi nước mắt, nhưng làm sao mà đỡ nỗi cô càng lau nước mắt càng rơi xuống trước áo.
Bà nhìn thấy cô làm vậy, nhẹ nhàng đi tới ôm Lệ Y vào lòng mình một tay vỗ sau lưng cô, tay còn lại xoa đầu dịu dàng mà nói.
"Không sao, đừng có khóc con mạnh mẽ lên nào, con gái mà khóc thì không được đẹp đâu.
"
Bà vừa mới dứt lời cô càng không kìm chế được, bắt đầu khóc lớn lên, càng lúc càng to nước mắt cũng vì vậy mà rơi nhiều thêm, nhìn cô làm vậy bà cũng không biết làm gì chỉ cúi đầu xuống lộ ra vẻ buồn bã.
Khóc được một lúc tâm trạng của Lệ Y mới dần dần đỡ hơn chỉ có điều mũi vẫn sụt sịt, dường như vẫn chưa thể hết được.
"Haizz lúc đầu bác còn nghĩ có người lạ vào trong đây để xin trú mưa không ngờ người vào đến lại là con Lệ Y.
"
"Dạ.
"
Lệ Y cúi đầu xuống nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống bà nhìn thấy vậy có chút đau lòng, nhưng cũng chỉ biết cho qua như vậy, cũng chẳng biết nên làm gì?
"Có gì thì con có thể về nhà nghỉ ngơi đi, nếu muốn thì có thể sang chỗ bác chơi cũng được.
"
Cô vẫn cúi đầu xuống không nói lời gì một lúc mới giật mình ngẩng đầu lên mà hỏi:
"Mà bác sao cháu thấy hôm nay nhiều người lại đến nhà bác vậy? Không lẽ có chuyện gì xảy ra sao?"
"À…"
Bà nghe thấy cô hỏi vậy, bỗng chốc mặt khẽ nhăn lại, mắt quay sang chỗ khác không muốn nhìn gì cả nhưng hành động của bà dường như đã thu hút tới sự chú ý của Lệ Y.
"Nếu cháu đoán không nhầm họ tới đây chỉ là không tin lý do, hôm qua chị Hồng Liên vốn đang sống sờ sờ giờ tự dưng hôm nay lại biến thành xác khô, đúng không bác?"
Bà theo tự nhiên mà gật đầu nhẹ, bất chợt nhận ra sự bất thường bà vội nhìn Lệ Y ngập ngừng mà hỏi.

"Sao…Sao cháu lại biết được chuyện này, Lệ…Lệ Y?"
Lệ Y nghe thấy bà hỏi vậy liền vội trả lời.
"Thật ra lúc cháu mới trở về nhà có thấy mọi người đứng trước cửa nhà bác hình như đang bán tán chuyện gì đó mà bọn họ không tin trước mặt, cụ thể cháu chưa hỏi nên cũng không biết chuyện gì nữa, nay bác dẫn cháu đến đây cháu mới hiểu lý do vì sao bọn họ lại kéo tới đây?"
"À…"
Nghe tới đây bà trở nên buồn rầu hơn, hai tay nắm lại bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
"Thật ra…bác không muốn bọn họ biết chuyện gia đình bác gì cả, nhưng nếu có muốn hay không bọn họ đều biết hết rồi, hơn nữa lúc trưởng thôn đến đây, bác cứ nghĩ là sẽ tìm được lý do vì sao Hồng Liên lại bị vậy, ai ngờ thay vì tìm nguyên nhân bọn họ lại trách mùi trong nhà thật sự hôi thối, chỉ xem qua cũng điều tra được một chút, nhưng thay vì tìm bọn họ chỉ biết ngồi trách móc.
"
Vừa nói những lời đấy, bà càng trở nên buồn bã hơn Lệ Y khẽ liếc qua thấy vậy một tay cầm chặt lấy bàn tay trái của bà mà an ủi.
"Có gì cháu sẽ xem vì sao chị Liên lại thành vậy.
"
Bà nghe vậy ánh mắt liền nhìn về phía cô giọng ngập ngừng mà hỏi:
"Cháu…cháu làm được sao, Lệ Y?"
"Vâng, tuy cháu có chút bất cẩn nhưng vì đây là người mà cháu yêu quý nhất, cháu sẽ không để mọi chuyện cứ thế trôi qua đâu.
"
"À…"
Nghe được những câu nói của Lệ Y, bà chỉ biết nhìn qua ánh mắt dường như sợ hãi lẫn buồn rầu gì đó.
’Mình có mang sách với bút để ghi không ta?
Lệ Y đưa tay lên trên đầu may sao vẫn còn, cô khéo léo rút cây bút ra từ trong tóc mình đã búi, rồi lấy nhật kí từ trong người mình ra bắt đầu quan sát.
Cô đi tới vừa đi ánh mắt không ngừng quan sát nhìn bộ xương khô, chăm chú lẫn nghiêm túc.
Vừa ghi cô không ngừng quan sát chuyên nghiệp chẳng khác nào như là một nhà báo vậy.
’Cái này…vết thương này…không lẽ là do ma quỷ?
Nghĩ như vậy, cô không kìm được mà nhắn lại dường như đã nghĩ ra một thứ gì đó.
Bà nhìn thấy cô chăm chú quan sát như vậy, sắc mặt cũng trở nên căng thẳng hơn, hai tay bà nắm chặt lấy hơi thở cũng dường như không dám phát ra tất cả đều trở nên im lặng vậy.
Lúc sau Lệ Y đưa bút lên trên tóc mình, quyển sách cũng gập lại cất vào bên trong, bà nhìn thấy vậy vội vàng đi tới không ngừng hỏi.

"Tìm được nguyên nhân gì chưa, Lệ Y?"
Lệ Y quay sang nhìn bà, thấy sắc mặt căng thẳng như vậy cô chỉ biết lấy hai tay nắm chặt lấy mà nói:
"Con nhìn thế này dường như cũng nghĩ ra được lý do rồi bác, chắc chắn là có ai đã có ý định hoặc lên kế hoạch ngay từ trước rồi.
"
Bà nghe vậy càng thấy lo lắng hơn, hai tay vội vàng cầm lấy tay của Lệ Y vội vàng hỏi.
"Vậy con tìm được nguyên nhân chưa?"
Lệ Y khẽ lắc đầu mà nói:
"Chuyện này thì cũng chỉ là suy đoán của con thôi bác, còn nếu mà đúng con chắc chắn sẽ tìm ra thủ phạm người đã dám ra tay với chị Hồng Liên, con chắc chắn sẽ không nương tay gì cả.
"
Nói rồi cô trực tiếp nắm chặt lấy tay mình, tới nỗi tay in hẳn vết móng, dường như Lệ Y đã quyết tâm nhất định phải tìm ra hung thủ cho bằng được.
"Vậy con xin phép về trước, có gì thì nếu có manh mối con nhất định sẽ nói cho bác biết.
"
"Ừm…"
Giọng nói kéo dài với sự thất vọng, đâu nghĩ trước được đứa con gái mình nuôi khôn lớn, bây giờ lại chết một cách không có lý do cơ chứ?
Nhưng dù có đau khổ đến đâu mọi chuyện vốn dĩ đã xảy ra như vậy, không có chuyện gì có thể thay đổi được ngay cả cái chết cũng vậy.
Lệ Y rời khỏi căn nhà, vì luyến tiếc cô cũng không quên quay lại nhìn.
"Chị Hồng Liên…thật sự…thời gian thật đúng là bất công…"
Cứ ngỡ là vẫn còn sống ai ngờ thấy thứ được nhìn không phải thân xác mà lại là một bộ xương khô.
Nghĩ lại mọi chuyện vừa rồi Lệ Y không quên nắm chặt tay thật mạnh à nói:
"Nhất định mình sẽ tìm ra thủ phạm, chắc chắn nếu có tìm thấy mình cũng sẽ không tha cho hắn, thay vào đó sẽ khiến hắn sống không bằng chết.
"
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, Lệ Y trở lại căn nhà của mình, nhưng cô đâu biết ở sau lưng có một ai đó đang theo dõi mình, hơn nữa trong tay áo còn giấu một con dao găm, dường như có ý định sẽ kết thúc cuộc sống của Lệ Y.
"Hửm? Nay tự dưng lại có mồi ngon dâng đến tận miệng thế này…ta chắc chắn sẽ không bỏ qua con mồi trước mặt, nếu mà có bỏ chắc chắn là do mắt mình bị mù hoặc không thông nào ra thôi.
"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.