Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 14: Khiêu khích (1)




Edited by Bà Còm in Wattpad
Khi Sở Dao từ trên giường tỉnh lại, đói đến nỗi váng đầu hoa mắt. Nàng ở trong thân thể Sở Tiêu đã ăn no, nhưng thân thể của chính mình thì lại hôn mê cả ngày, tỉnh dậy đầu óc đần độn luôn. Trước tiên nàng nằm trên giường trong chốc lát, lấy lại được tinh thần mới xuống giường. Sở Dao đứng trước gương đồng sửa sang lại mái tóc rối, sau đó khập khiễng ra khỏi phòng.
“Tiểu thư!” Không chỉ ngoài cửa trái phải có hai gia phó, ngay cả bốn góc sân viện cũng có gia phó canh gác.
“Đi tiền viện hỏi một chút xem phụ thân ta đã trở lại chưa?” Trong lòng Sở Dao lo lắng cho ca ca, nhưng việc này hẳn là chưa truyền về phủ, nàng có dò hỏi gia phó cũng vô ích mà thôi.
Một gia phó lãnh mệnh rời đi, khi trở về mang theo thị nữ Xuân Đào bưng một chén cháo nóng mịn màng thơm phức.
“Lão gia vẫn chưa trở về đâu ạ.” Xuân Đào đặt cháo lên bàn, “Tiểu thư ngủ cả một ngày, nên ăn chút cháo cho ấm áp dạ dày nhé.”
Bởi vì vụ hoán đổi thân thể giữa hai huynh muội cho nên bên người Sở Dao không giữ thị nữ hầu hạ, Xuân Đào xem như thân cận nhất với nàng. Ngồi ở trước bàn, Sở Dao cầm thìa nhưng lại không hề ăn, rũ mắt suy nghĩ sự tình.
Xuân Đào tập mãi thành thói quen, không khuyên nhiều chỉ an tĩnh đứng ở một bên, chờ cháo lạnh thì thay mới. Mãi đến khi thay cháo được ba lần thì rốt cuộc có gia phó tới báo: “Tiểu thư, lão gia đã trở lại, cữu lão gia cũng cùng tới, đang ở thư phòng.”
“Được”, Sở Dao buông thìa xuống: “Ta qua đó.”
Xuân Đào đỡ nàng qua bậc cửa phòng, dìu nàng lên ghế kiệu đã chờ sẵn sàng trong sân viện. Sở Dao được hai gia phó nâng ra khỏi viện, ngồi trên ghế kiệu nhẹ nhàng xoa đầu gối, mỗi lần từ trong thân thể ca ca trở về, nàng mới có thể cảm nhận rõ ràng chính mình là kẻ tàn phế vô dụng. Nửa khắc sau, ghế kiệu dừng ngoài thư phòng của Sở Thượng thư.
Sở Tu Ninh nghe thấy tiếng gia phó thỉnh an, chủ động mở cửa, biểu tình ngưng trọng: “A Dao, vào đi!”
Sở Dao đi vào, nhìn thấy Tạ Tòng Diễm ngồi bên trong, đã cởi xuống áo giáp thay đổi bộ thường phục đậm màu, thiếu vài phần uy lẫm thêm vài phần ổn trọng: “Tiểu cữu cữu.”
Tạ Tòng Diễm gật đầu, không nói gì.
Sở Dao ngồi xuống bên người Tạ Tòng Diễm, nhìn về phía Sở Tu Ninh: “Cha, hôm nay nữ nhi vẫn luôn tâm thần không yên, có phải ca ca đã xảy ra chuyện hay không?”
Tạ Tòng Diễm nhíu mày: “Dao Dao, lúc trước không phải nói cảm ứng song sinh giữa ngươi và A Tiêu đã không còn sao?”
Sở Dao trả lời: “Lúc trước khi bị tập kích ở chùa đột nhiên đã trở lại.”
Người biết nàng có thể bám vào thân thể Sở Tiêu không nhiều lắm, nhưng vụ cảm ứng song sinh thì cũng không phải chuyện bí mật.
Sở Tu Ninh vừa trở về nhà đã nghe nói nữ nhi ngủ cả ngày, trong lòng sớm đã hiểu rõ, nhưng không thể để lộ ra trước mặt Tạ Tòng Diễm, bèn làm bộ tóm tắt sơ lược chuyện Sở Tiêu gặp phải ngày hôm nay.
Phần đầu là Sở Dao tự mình trải qua, nàng sốt ruột nghe cho xong, phần sau là cuộc tra hỏi ở Đại Lý Tự khiến nàng kinh hãi, run giọng hỏi: “Ca ca thật bị Đại Lý Tự bắt giam?”
Sở Tu Ninh thở dài: “Tất cả chứng cứ hoàn toàn trùng khớp, tất cả đều chỉ hướng về phía hắn, không có biện pháp.”
“Nhưng đây rõ ràng là cố tình vu hãm.” Sở Dao buồn bực, “Ai sẽ ngu xuẩn như vậy, giết người mà còn lưu lại thư từ để làm chứng cứ?”
“Nếu có thể tẩy sạch sẽ mới kêu là vu hãm.” Sở Tu Ninh bóp trán, “Ngoại trừ nhà Vĩnh Ninh Bá, không ai sẽ để ý đến chân tướng.”
“Vậy cha cho rằng, mục đích cuối cùng của đối phương là muốn hãm hại ca ca, hay là mưu hại thế tử?”
“Thế tử có cái gì khỉ gì mà cần mưu hại? Vĩnh Bình Bá ở trong triều đã sớm không có thế lực. Nói cho đến cùng vẫn là muốn nhắm về phía ta, nhắm về phía Thái Tử.”
“Có thể là Viên Thủ Phụ hay không?”
“Chắc hẳn không phải.” Tạ Tòng Diễm lúc này mới mở miệng, “Nếu là phe phái Viên gia cố tình hãm hại, xét theo thủ đoạn của bọn họ sẽ không đem chuyện này đè ép suốt bốn năm mà không hé răng.”
“Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, ta gây thù chuốc oán vô số kể, rất nhiều người đều có khả năng.” Sở Tu Ninh suy tư một lát, nhìn về phía Tạ Tòng Diễm, “A Diễm, ta đang muốn hỏi đệ, vì sao phải hướng Thánh Thượng thỉnh chỉ? Án này giao cho Cẩm Y Vệ điều tra chẳng phải tốt hơn dừng ở trong tay Đại Lý Tự, rốt cuộc hơn phân nửa Đại Lý Tự đều là người của Viên Thủ Phụ.”
Việc này Sở Dao cũng thực nghi hoặc, ánh mắt dò hỏi cũng hướng về phía Tạ Tòng Diễm.
“Đệ không tin được Khấu Lẫm. Tam ty hội thẩm ít nhất đều xử công khai, ai cũng có thể tới xem được, có người muốn nhân cơ hội làm khó dễ cũng không dễ dàng. Nhưng Cẩm Y Vệ phá án thì chúng ta cũng chỉ có thể nghe được cái kết quả mà thôi.” Tạ Tòng Diễm rũ mắt, “Tỷ phu có nghĩ tới hay không, lần này Đông Cung mất trộm khiến chúng ta hai mặt thụ địch, Khấu Lẫm đứng giữa thu lợi nhiều nhất. Nếu lỡ hắn vì muốn được phục chức mà đã sớm âm thầm cấu kết với Viên Thủ Phụ, chuẩn bị liên thủ đối phó chúng ta, lật đổ Thái Tử...”
Sở Thượng thư nhíu mày, không phải ông không nghĩ tới, chỉ là cảm thấy khả năng này không lớn.
Sở Dao yên lặng nghe, cho rằng hoàn toàn không thể nào. Vào đêm Khấu Lẫm cứu nàng từ trong tay Khương Hành, trước đó nếu không phải từ đất Thục gấp gáp trở về thì cũng tuyệt đối là ở nơi nào đó "một nắng hai sương" suốt đêm lên đường, có thể thấy được Thánh Thượng triệu hắn hồi kinh phục chức không hề được hắn biết trước. Nhưng nàng không có kinh nghiệm đối với vụ đấu tranh triều chính nên không dám vọng ngôn.
“Tỷ phu, Khấu Lẫm phái ám vệ điều tra đệ.” Tạ Tòng Diễm nhàn nhạt nói, “Không biết muốn làm cái gì.”
“Cẩm Y Vệ điều tra đệ?” Sở Tu Ninh hơi kinh ngạc.
Tạ Tòng Diễm “Vâng” một tiếng.
Sở Tu Ninh trầm ngâm: “Băn khoăn của đệ cũng có đạo lý, Khấu Lẫm tặc tử này rất gian trá đa đoan, hợp tác với hắn đích xác lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không bằng phủi cho sạch sẽ, nếu không chỉ sợ ngày nào đó đã bị cắn ngập một miệng.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa thông báo: “Lão gia, Lưu đại nhân và Vương đại nhân tới.”
“A Dao hãy đi trước.” Sở Tu Ninh chỉ chỉ cửa sau của thư phòng. Ông muốn cùng môn sinh thương thảo một chút, chuẩn bị ngày mai ứng đối sự công kích "Dưỡng bất giáo; Phụ chi quá" của Viên đảng, nghĩ đến là thấy đau đầu.
(Dưỡng bất giáo, Phụ chi quá: một câu trong Tam Tự Kinh, nghĩa là "Nuôi con mà không dạy dỗ, là lỗi của người cha")
“Cha bảo trọng thân thể.”
Sở Dao đứng dậy thì Tạ Tòng Diễm cũng đứng lên theo, Sở Tu Ninh biết hắn không thích giao tiếp với văn thần nên cũng không cản.
*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*
Mới ra cửa, chân Sở Dao đột nhiên nhũn ra, loạng choạng lảo đảo, được Tạ Tòng Diễm từ phía sau đỡ lấy vai nên mới miễn cưỡng ổn định.
“Sắc mặt tại sao lại kém như vậy?” Đỡ nàng đứng vững xong, Tạ Tòng Diễm lập tức thu hồi tay, chắp ra sau lưng.
“Hôm nay ta mệt mỏi, ngủ cả ngày nên chưa ăn cơm.” Sở Dao chậm rãi đi dọc theo hành lang gấp khúc, muốn đến phòng khách cách đó không xa ngồi trong chốc lát, sau khi cha bận xong rồi nàng còn có chuyện muốn hỏi.
Chợt xa xa nghe thấy có tiếng cười rất khẽ của tiểu hài tử, nàng đưa mắt trông qua nhìn thấy hai tiểu cô nương khoảng bảy tám tuổi đang ở núi giả nhảy múa chơi đùa.
Nàng hoảng hốt nhớ tới lúc mình ở cùng độ tuổi này, dường như cũng rất thích nhảy múa. Cứ mỗi lần học được vũ đạo mới là thường xuyên lôi kéo ca ca múa cho hắn xem, ca ca thì vừa chơi đá dế vừa vỗ tay có lệ khen ngợi nàng. Nàng cảm thấy bực bội bèn tìm tới tiểu cữu cữu. Tiểu cữu cữu luôn thực nghiêm túc xem từ đầu đến cuối, sau đó lại vỗ tay cổ vũ nàng, dụ cho nàng cực kỳ vui vẻ nên nổi hứng trẻ con tuyên bố, sau này chỉ múa cho một mình tiểu cữu cữu xem mà thôi.
Chuyện xưa quá mức xa xôi, Sở Dao cũng không nghĩ sâu, đi vào phòng khách.
Tạ Tòng Diễm đi theo phía sau nàng, đến cửa thì dừng lại bước chân, phân phó thị nữ đi ngang tìm Xuân Đào mang chút thức ăn lại đây.
“Khoan đã.” Hắn giơ tay chỉ về hướng núi giả, “Hai hài tử kia là nữ nhi nhà ai?”
Thị nữ nhìn ra phía xa: “Là nữ nhi của Triệu đại nương ở phòng bếp và...”
Tạ Tòng Diễm không đợi thị nữ nói xong: “Nói với Dương tổng quản, cùng với người nhà đuổi ra khỏi phủ đi.”
Biểu tình của hắn lãnh đạm, ngữ khí cũng không nặng nhưng thị nữ lại liên tục rùng mình: “Vâng, cữu lão gia, nô tỳ đi ngay."
Chỉ chốc lát sau, Xuân Đào lại mang đến đến cháo nóng. Sở Dao trong lòng phiền muộn, mồm miệng thật nhạt nhẽo, không chạm vào một chút nào, chỉ hỏi Tạ Tòng Diễm: “Tiểu cữu cữu...”
Tạ Tòng Diễm cầm lên cái thìa trong chén đưa cho nàng: “Suy yếu đến độ không cầm được cái muỗng à? Có cần ta đút cho ngươi hay không?”
Sở Dao ngượng ngùng tiếp nhận cái thìa, miễn cưỡng ăn một miếng cháo rồi hỏi: “Tam tư hội thẩm đã xác định được ngày nào chưa?”
Tạ Tòng Diễm lắc đầu: “Không nhanh như vậy.”
Sở Dao: “Những người ra làm chứng...”
Tạ Tòng Diễm: “Ngoan ngoãn ăn cháo, ăn một một miếng thì ta cho ngươi hỏi một vấn đề.”
Sở Dao vẻ mặt đau khổ liên tiếp ăn vài muỗng.
Tạ Tòng Diễm thấy bộ dáng ủy khuất của nàng, khóe môi hơi nhếch lên: “Người nhà của hung phạm đã bị Vĩnh An Bá bí mật khống chế, hiện giờ đang giấu trong kinh thành. Còn vị ‘cùng trường’ cung cấp bảng tường trình, Đại Lý Tự không chịu thông báo là ai.”
Sở Dao không nghĩ ra: “Nếu Vĩnh Bình Bá nắm giữ chứng cứ sung túc như vậy, vì sao không kiện lên trên mà lựa chọn trực tiếp ám sát ca ca?”
“Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, cho dù có được chứng cứ sung túc nhưng hắn cũng chưa chắc sẽ thắng.” Ngữ khí Tạ Tòng Diễm lạnh lẽo, “Giả sử hắn thắng kiện buộc tội được A Tiêu thật sự mua người hạ sát, A Tiêu cũng sẽ không bị phán tử hình, cùng lắm là bị lưu đày, ở quan ngoại tiêu dao mấy năm đợi cho Thái Tử đăng cơ. Với giao tình giữa Thái Tử và A Tiêu, chỉ cần tùy tiện tìm một lý do đặc xá là A Tiêu liền trở lại kinh thành.”
Sở Dao khẽ nhúc nhích đôi môi, thế nhưng lại không còn lời gì để nói.
Tạ Tòng Diễm khinh mạn bổ sung một câu: “Mạng người? Chân tướng? Hình luật? Ở trước mặt quyền lực thì căn bản không đáng giá một xu.”
Sau khi Sở Dao nghe xong tâm tình phức tạp, không hề hỏi thêm chỉ buồn rầu cúi đầu ăn hết cháo.Nàng mới vừa buông thìa thì Tạ Tòng Diễm đã đưa khăn tới. Sở Dao tiếp nhận trong tay, Xuân Đào tiến vào bẩm báo: “Cữu lão gia, tiểu thư, vị Cẩm Y Vệ Đoạn đại nhân lại dẫn người tới phủ.”
Phủ đệ tầm thường nếu có Cẩm Y Vệ tới cửa, phản ứng đầu tiên đều là lo lắng bị xét nhà bắt người. Phản ứng đầu tiên của Sở Dao lại là: Đoạn Tiểu Giang hôm nay bắt được thích khách tới cứu mệnh ca ca hay lại tới cửa làm tiền!
“Bất quá Đoạn đại nhân cũng không lưu lại, chỉ chuyển giao hai hộp gỗ, nói là Khấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đưa tới cho tiểu thư.”
“Khấu đại nhân tặng đồ cho ta?” Sở Dao lặp lại một lần, muốn xác nhận chính mình có phải nghe lầm hay không, “Lấy vào đây.”
“Vâng.”
Chỉ chốc lát sau, gia phó đem hai hộp gỗ một lớn một nhỏ đưa vào đại sảnh.
Sở Dao đỡ bàn đứng dậy, trước tiên mở ra hộp nhỏ, bên trong là những thỏi nguyên bảo tỏa ra ánh vàng rực rỡ, đoán chừng khoảng ba trăm lượng. Dưới nguyên bảo kẹp tờ giấy, mở ra thì thấy bốn chữ “Vật về nguyên chủ”. Cái gã "vắt cổ chày ra nước" này thế mà chịu trả về tiền hắn lừa bịp được?
Sở Dao thật muốn nhìn xem hôm nay mặt trời có phải mọc từ phía Tây?!
Nàng mở ra cái hộp lớn hơn, đôi mắt tức khắc trừng to hết cỡ, trong hộp đầy ắp trâm cài đầu vòng tay bộ diêu... tất cả toàn bằng vàng, đều là phẩm chất tốt nhất, giá trị sợ là vượt xa ba trăm lượng vàng kia.
Khấu Lẫm đây là vừa xét nhà thu gom từ cửa hàng trang sức nào chăng?
Ở trong mớ trang sức đó cũng đặt một tờ giấy -- -- “Có một mỹ nhân, tương phùng dưới ánh trăng, vừa gặp là thương, mất ngủ tưởng niệm.”
Có ý gì đây?
Sở Dao hoàn toàn đoán không ra Khấu Lẫm đang diễn màn kịch nào.
"Vừa gặp là thương"? Cho nên tới phủ Thượng thư tống tiền?
"Mất ngủ tưởng niệm"? Sợ là ngay cả mặt mũi của nàng trông như thế nào hắn cũng đã quên mất tiêu?
Sở Dao chỉ lo suy nghĩ ý đồ của Khấu Lẫm, không chú ý tới phía sau gương mặt lạnh lẽo của Tạ Tòng Diễm đã trắng bệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.