Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 28: Giáo huấn




Thân pháp cực nhanh trèo lên cành lá rậm, đạp lên hai căn nhánh cây tiếp tục hướng về phía trước, thân mình giấu vào trong tán cây, người đứng ở dưới mặt rất khó nhìn được bóng dáng nàng.
Không chỉ Phong Duyên Thương, nhóm hộ vệ ở chung quanh tìm kiếm ma thảo cùng bách mao thanh cũng đều kinh ngạc vạn phần. Thật sự là không nghĩ tới Nhạc Sở Nhân sẽ có một mặt… thô lỗ như vậy. Nhìn động tác vừa rồi của nàng thật giống như một người quanh năm sống tại rừng núi a.
Nhạc Sở Nhân trên tán cây cũng quản không được nhiều như vậy, nàng cũng không chú ý những người khác, toàn thân lực chú ý đều ở trên mấy khỏa trái cây đen bóng bằng ngón tay cái trên ngọn cây.
Trọng lượng toàn thâm phân tán đều ở hai trạc cây, tay Nhạc Sở Nhân vươn đến mấy khỏa trái cây trên đỉnh đầu.
Ngay tại lúc tay nàng chuẩn bị tiếp xúc đến một viên trái cây, một bòng dáng dài nhỏ màu lục hướng tới tay nàng bắn lại, Nhạc Sở Nhân rất nhanh thu tay lại, đồng thời đối diện một đạo bóng dáng dài nhỏ màu đỏ bắn lại đây, tinh chuẩn một ngụm cắn bóng dáng màu lục. Hai cái này nọ ở trong lá cây rậm rạp quay cuồng vài vòng, chỉ thấy hồng xà gắt gao cắn cổ một con rắn màu lục. Lục xà kia dài chừng một thước, đầu hình tam giác, khi mở miệng lộ ra hai chiếc răng chứa đầy kịch độc.
Nhạc Sở Nhân vô tâm quản chúng nó, cho đến khi đem mấy quả nhỏ hái xuống, sau đó tay chân cùng sử dụng theo thân cây đại thụ nhảy xuống.
Phong Duyên Thương đang đứng dưới tàng cây, nhìn Nhạc Sở Nhân xuống dưới, tay hắn giúp đỡ của nàng thắt lưng giúp nàng một phen, rồi tầm mắt bị mấy khỏa trái cây trong tay nàng hấp dẫn.
"Đây là cái gì?"
Tựa như mỗi lần nàng tìm được một loại này nạo hắn đều hỏi một chút.
Nhạc Sở Nhân tâm tình tốt lắm, ánh mắt cong lên mặt mày sinh hoa:
"Đương nhiên là thứ tốt, đợi đến trở về ta gia công một chút cho ngươi ăn."
Đừng nhìn trái cây này nhỏ, công hiệu nhưng là phi phàm. Trước kia nàng ở trong rừng tìm hơn một tháng mới tìm được hai khỏa, hơn nữa bị mặc xích xà ăn còn thừa không có mấy .
Khóe môi Phong Duyên Thương giơ lên, nhìn chăm chú vào mặt Nhạc Sở Nhân, con ngươi thâm thúy nhộn nhạo gợn sóng.
Một đạo bóng dáng màu đỏ từ trên cây bắn xuống dưới chuẩn xác dừng ở trên cánh tay Nhạc Sở Nhân, hồng xà lắc lắc thân mình đi hướng tay Nhạc Sở Nhân, một bộ nuốt nước miếng nhìn chằm chằm trái cây trong tay nàng.
"Ăn mặc xích xà còn chưa đủ? Thứ này cũng không thể cho ngươi ăn. Tiểu súc sinh, nhanh đi tìm xem này ngọn núi còn có bảo bối gì."
Mang theo hồng xà ném nó văng ra ( A, tỷ cũng quá bất công a, bóc lột sức lao động của em ấy @__@), sau đó hướng Thích Kiến đang lấy ngảo thảo cách đó không xa đi tới. Hắn mang theo vài cái bình sứ không, thứ này đặt ở chỗ hắn vậy.
Hai người sóng vai đi vè phía trước, hồng xà không dừng lại đã nói lên không có thứ tốt, Nhạc Sở Nhân cũng lười cúi đầu xem.
"Vương phi trước kia cũng thường xuyên ra vào thâm sơn sao?"
Xem động tác trèo cây thuần thục vừa rồi của nàng, không phải người từng luyện tập vài năm e rằng không làm được.
Nhạc Sở Nhân vừa muốn trả lời, lại mạnh mẽ im miệng. Quay đầu nhướn đuôi lông mày nhìn hắn, ánh mắt có chút không tốt:
"Lại muốn nghe được bí mật của ta?"
Phong Duyên Thương có chút oan uổng, có hơi bất đắc dĩ lắc đầu:
"Coi như bổn vương không hỏi qua."
Nhạc Sở Nhân cao thấp đánh giá hắn, thoạt nhìn hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút:
"Kỳ thật có một số việc ta không có cách nào nói ra. Ta sợ nói làm sợ ngươi, hơn nữa mỗi người đều có điểm cố kị của riệng mình không phải sao? Sự tình lại quá mức phức tạp, ta bây giờ còn không thể nói cho ngươi nghe."
Nàng đột nhiên tốt bụng giải thích một chút, Phong Duyên Thương cong khóe môi mỉm cười nghe, cũng không có một chút không vui.
"Đã hiểu. Đợi đến vương phi ngươi cảm thấy đến thời điểm có thể nói hãy nói, bổn vương chờ."
Chờ đợi đối với hắn mà nói, thật sự không tính là chuyện gì.
"Uh, vậy là được rồi."
Nhạc Sở Nhân vừa lòng vỗ vỗ cánh tay hắn, trong lòng có chút mờ mịt. Nàng có lẽ là thật trở về không được phải ở thời đại này vượt qua cả đời, nàng có chút không dám tưởng tượng tới tương lai.
"Vương gia, hộ vệ lưu lại dưới dùng bồ câu truyền tin nhi đến, thập bát gia tới tìm chúng ta ."
Mới vừa đi xuống ngọn núi này một cái hộ vệ đã chạy tới báo.
Vừa nghe Phong Duyên Tinh, Nhạc Sở Nhân phiên ánh mắt hừ hừ, tính hắn thức thời, bằng không với vài ngày hắt xì không ngừng, màng tai hắn không bảo đảm.
Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua Nhạc Sở Nhân còn tức giận, gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Hộ vệ thối lui, hắn đi đến bên người Nhạc Sở Nhân:
"Nếu là cảm thấy phiền, bổn vương đem hắn đuổi đi ?"
Cũng không nhắc tới chuyện muốn nàng giúp Phong Duyên Tinh giải độc.
Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua biểu tình chân thành của Phong Duyên Thương, hừ lạnh hai tiếng:
"Quên đi, để hắn lại đây đi. Hắn nếu tàn phế , ngươi cũng tốt ăn nói."
Phong Duyên Thương cười khẽ, đối với lời nói của Nhạc Sở Nhân thực vừa lòng.
Hai người ở nguyên tại chỗ chờ đợi không quá một khắc chung (15’), chợt nghe đến âm thanh hắt xì liên tục cùng tiếng hừ hừ thống khổ của bạn Phong Duyên Tinh.
Nhạc Sở Nhân cong cong khóe môi, trêu cợt người ta đối nàng mà nói quả thực là hưởng thụ, đặc biệt loại người ánh mắt cao quá đầu như Phong Duyên Tinh.
Thân ảnh Phong Duyên Tinh nhanh chóng xuất hiện, cước bộ hỗn độn lảo đảo, một bàn tay ôm miệng mũi, nhưng ngăn không được hắt xì. Nước mắt không chịu khống chế trào ra bên ngoài, nước mũi cũng càng lau càng nhiều, chật vật vô cùng, chỗ nào còn có bộ dáng quý một công tử cao ngạo.
Thấy được Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương, hắn dừng lại cước bộ, cước bộ ngừng nhưng hắt xì không ngừng, nhìn Nhạc Sở Nhân mặt mày đắc ý, hắn cũng chẳng còn khí lực tức giận.
Phong Duyên Thương nghiêm mặt, nhìn Phong Duyên Tinh bộ pháp không ổn định đi tới, hai tay chắp sau lưng, lạnh nhạt nói:
"Lát nữa bổn vương lại tính sổ với ngươi, hướng thất tẩu ngươi xin lỗi."
Nhạc Sở Nhân nhướn mày cười nhìn thoáng qua Phong Duyên Thương, âm thầm cảm thán hắn giả bộ cũng quá giống đi?!
"Thất tẩu… hắt xì! Ta… hắt xì!"
Tổng cộng nói ba chữ, đã bị hắt xì đánh gãy hai lần, chúng hộ vệ xung quanh nhìn tới bên này đối Phong Duyên Tinh dâng lên vô hạn đồng tình.
"Được rồi ít nói nhảm, tâm không nghĩ vậy cũng đừng nói, thật chẳng có ý tứ. Chỉ cần ngày sau nhìn đến ta liền vòng qua, ta cũng mặc kệ ngươi."
Khoanh tay trước ngực qua đi, Nhạc Sở Nhân nhìn hắn thập phần chướng mắt. Cặp mắt vốn xinh đẹp nhưng luôn chứa miệt thị hết thảy, đặc biệt thời điểm nhìn đến nàng, giống như nàng vô cùng thấp kém xách giày cho hắn còn không xứng. Hừ, trời biết hắn ở nàng trong mắt ngay cả chó hoang lưu lạc bên đường đều không bằng.
Từ kẽ hở trong đai lưng lấy ra chiếc hộp nhỏ. Mở ra, bên trong xếp chỉnh tề hơn mười ngân châm, Nhạc Sở Nhân cầm lên một chiếc chuẩn xác cắm ở trên ót Phong Duyên Tinh.
Mấy ngày liền hắt xì im bặt đình chỉ, Phong Duyên Tinh có chút cúi đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, Nhạc Sở Nhân đem hộp sắt một lần nữa cất đi, ngẩng đầu liếc trắng mắt xoay người tránh ra.
Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn thoáng qua Phong Duyên Tinh, rồi hướng Nhạc Sở Nhân:
"Trời sắp tối rồi, chúng ta tìm một chỗ dừng lại nghỉ tạm đi, còn có ngày mai, không cần sốt ruột."
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, vòng qua Phong Duyên Thương đi lên trên núi.
Bên kia, Phong Duyên Tinh lau nước mũi, khóe mắt dư quang chú ý tới Phong Duyên Thương đi tới, động tác của hắn dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương:
"Thất ca, huynh tức giận?"
Phong Duyên Thương mặt không chút thay đổi, nhưng sắc mặt tối đen gần như sắc trời, thoạt nhìn hắn cả người lạnh như băng.
"Đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm ta không biết, giật dây Thương Sóc khuyên Thương thái úy đem trưởng nữ Trương gia gả cho bổn vương làm chính phi? Từ giờ trở đi ngươi tốt nhất an phận, bằng không, lần sau ngươi rất khó thấy được đến mặt trời ngày mai."
Phong Duyên Thương thản nhiên nhìn hắn, lời nói cũng là khinh đạm , không có một chút sức nặng, nhưng lại làm cho sau lưng hắn phát lạnh.
"Thất ca, ta… "
Phong Duyên Tinh muốn giải thích, nhưng lại cái gì cũng không nói được, bởi vì hắn quả thật là giật dây Thương Sóc làm vậy a . Nhạc Sở Nhân là thứ nữ của Nhạc thượng thư, đối hắn lại vô lễ như vậy, hắn quả thật muốn đả kích nàng. Tỷ tỷ Thương Sóc nếu thật sự có thể gả cho Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân liền vô điều kiện mà làm sườn phi.
Phong Duyên Thương không nói cái gì nữa, xoay người rời đi, thân mình đầy tao nhã thong dong. Hình dáng kia như bao phủ một tầng sương mù lạnh lẽo khiến người ta chỉ vô ý chạm vào cũng cảm thấy lạnh lẽo tận xương a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.