Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 184: Cảnh trong mơ cuối cùng.




Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Vọng Nguyệt lâu nhìn rất xinh xắn, Nhạc Sở Nhân cảm thấy có chút quen mắt.
Cô nhóc kia nhảy chân sáo vào lâu, Nhạc Sở Nhân không biết tại sao bản thân ở trên không trung rồi mà vẫn còn có thể nhìn thấy mọi người dưới sảnh, tựa như tất cả bức tường đều trở nên trong suốt vậy.
Đại sảnh có vài người, cô nhóc kia cùng thị nữ của bé, trên chủ tọa có một người rất xinh đẹp. Nàng lười biếng dựa vào ghế, thoạt nhìn vừa quý phái vừa sang chảnh.
Nhìn nữ nhân kia, Nhạc Sở Nhân chậm rãi nhíu mày, thật sự cô cảm thấy rất quen, tựa như đã từng gặp qua ở đâu đó rồi.
Nhưng rõ ràng đây là cổ đại, tất cả đều là cổ nhân, làm sao cô có thể gặp qua được.
“Phong Ngữ Vi, lại đây ăn hoa quả đi con.” Nữ tử mở miệng nói chuyện, thanh âm rất êm tai, ẩn ẩn có chút ngạo mạn quen thuộc. Ngữ điệu này rất giống cách nói chuyện của cô mà.
“Sao mẹ không để dành cho phu quân mẹ ăn, con sắp thành heo tới nơi rồi.” Tiểu cô nương than thở, vừa nói vừa lại gần, đặt mông ngồi xuống bên cạnh nữ nhân kia. Bàn tay nho nhỏ cho từng miếng hoa quả vào miệng. (MTLTH.dđlqđ)
“Con là ta sinh, là của ta, tất nhiên ta có thể xen vào chuyện của con, cha con có phải chui từ bụng ta ra đâu.” Nữ nhân tung chân đá nhẹ vào người con gái, khiến bé con kia cực kỳ bất mãn.
“Hừ, mẹ nói dễ nghe thật, chứ không phải mẹ ăn không được nữa mới nhớ tới con sao?” Cô nhóc bĩu môi trừng mắt, rất nghiêm túc chỉ trích mẹ ruột, rất đáng yêu.
“Ăn nhanh lên, nói tào lao cái gì đấy?!” Nữ tử khẽ quát, tức giận nhìn cũng rất đẹp. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân đứng trên không trung, nhìn nàng, nữ nhân này chắc chắn cô đã gặp qua đâu đó, nhưng lại không thể nghĩ ra.
Vả lại, Ngữ Vi sao? Hình như Diêm Cận đã từng nói qua, là lần gặp gỡ đầu tiên của hai người. Nhưng khi đó cô không có bao nhiêu cảm giác, chỉ là hiện tại lại cảm thấy rất quen thuộc.
“Ca ca con vài ngày nữa từ Bắc Cương trở lại, nghe nói nữ nhi kia của Bùi Tập Dạ có khuôn mặt rất giống ta. Nghiệt duyên mà, lúc này Bùi Tập Dạ lại ngàn vạn cưng chiều.” Nữ nhân lắc đầu than thở, tiểu cô nương ngồi một bên khanh khách cười không ngừng.
“Vì vậy bá bá tính gả nữ nhi cho ca ca con. Ca ca nào cũng được, dù sao con rể ngài ấy chắc chắn phải là con của mẹ. Ai nha, đời này cha mẹ đừng mong có thể rạch ròi với ngài ấy.”Tiểu cô nương liên tục gật đầu, một bộ dạng vui sướng khi người gặp họa.
“Hừ, con ta lại không có khuynh hướng luyến mẫu, chẳng lẽ bắt lấy là phải lấy sao?” Nữ nhân hừ nhẹ, nhìn rất phong tình.
Nhạc Sở Nhân nghe, lâm vào mê mang. Cảnh tượng này, những con người này, rất quen, nhưng cũng rất lạ, mơ mơ hồ hồ phủi bụi trong góc kí ức nào đó.
“Vương gia.”
Bỗng nhiên thị nữ đứng ngoài cửa đồng loạt phúc thân, Nhạc Sở Nhân xoay người nhìn. Cô thở dài một hơi, than thở ỉ ôi, đẹp trai thật.
Là một nam nhân, một thân trường bào màu trăng non, tóc dài buộc nửa bằng một sợi dây màu trắng, nhìn thật đẹp mắt. Dáng người cũng tốt, nói thế nào nhỉ, tựa như một cơn gió xuân vậy, ấm áp mà khoan khoái.
“Chàng về rồi.” Nữ nhân ngồi trên ghế nghiêng đầu nhìn nam nhân cười, cười rất hạnh phúc. Chỉ cần liếc mắt một cái, Nhạc Sở Nhân có thể nhìn ra được hai người này hẳn là vợ chồng.
“Ừ, thời tiết rất nóng, nàng có khó chịu không?” Nam nhân đi qua, một tay nâng cằm nữ nhân. Sau đó khẽ hôn nhẹ lên trán nàng, khuôn mặt rất dịu dàng.
“Ta không sao, nhưng chẳng còn lực đứng dậy, chàng ôm ta lên lầu đi.” Nữ nhân lười biếng nâng hai tay lên, bộ dạng tất cả phó thác lại cho chàng.
Nam nhân mỉm cười, ôn nhu như thế. Cúi người, nam nhân bế nàng lên, xoay người lên lầu.
Tiểu cô nương đang ăn hoa quả trừng mắt nhìn hai người họ, cuối cùng hừ nhẹ: “Nóng như vậy mà còn dính vào nhau được.”
Thị nữ trong sảnh che miệng cười, chủ tớ rất hài hòa.
Nhạc Sở Nhân cứ nhìn như vậy, mơ mơ hồ hồ, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mộng này như thể không phải mộng, rất thật. Cô khẳng định cô đã từng gặp qua những người này, có lẽ là gặp qua trong những giấc mơ lãng quên.
“Sở Sở? Sở Sở?” Có người đang gọi cô, cô chưa kịp phản ứng, cơ thể như bị hút đi. Vừa mở mắt ra là cảnh Diêm Cận đang lo lắng.
“Em tỉnh rồi. Mơ cái gì mà sao lại ra mồ hôi đầy đầu thế này?” Diêm Cận ôm lấy cô, lấy tay lau mồ hôi trên trán cô, lo lắng hỏi.
Nhạc Sở Nhân nhìn hắn, đột nhiên vòng tay ôm lấy hắn: “Đại Tướng quân, em mệt.”
“Rốt cuộc làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Diêm Cận ôm lấy cô, bàn tay vuốt sau lưng cô. Tim cô đập rất nhanh, sau lưng cũng toàn mồ hôi, ướt cả váy ngủ.
“Vâng.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, nhắm mắ, có cái gì đó trong đầu chuyển động nhanh chóng. Tất cả giấc mơ đã bị lãng quên khi trước tựa như dòng nước mạnh mẽ lao vào trí óc cô.
Nhưng cảnh trong mơ này cô đã từng gặp rất nhiều, thì ra cô vẫn luôn ở trong mộng nhìn họ.
Những người này cô đều đã từng gặp, có khi còn học theo Nhạc Sở Nhân trong mơ gọi trượng phu là tiểu Thương tử. (MTLTH.dđlqđ)
Thì ra cô vẫn luôn ở đó, vẫn luôn dõi theo bọn họ. Còn cả Diêm Cận, trong mơ cô đã từng gặp hắn.
“Muốn uống nước hay không?” Vỗ vỗ lưng nàng, Diêm Cận an ủi, ôm cô vào lồng ngực, cô có thể nghe được tiếng tim đập của hắn.
Đây là lần đầu tiên, Nhạc Sở Nhân ôm chặt lấy hắn: “Không cần, ôm em.”
Nhạc Sở Nhân thở sâu, cô cảm thấy thật mê mang, sao cô có thể đi tới thế giới kia vào mỗi đêm? Hơn nữa lại có thể quen thuộc tới vậy, nhìn bọn họ vui vẻ, cô cảm thấy mình hạnh phúc, nhìn bọn họ khổ sở, cô lại thương tâm, thật kì quái.
Có lẽ vì vậy cô mới có thể gặp hắn. Hắn không phải người của thế giới này, những chuyện li kỳ trong mộng, vậy thì cảnh trong mơ cũng chẳng là gì.
“Không sao, về sau anh đều ôm em ngủ, nếu như thấy không thích hợp, anh sẽ gọi em dậy. Không bao giờ để em gặp phải ác mộng nữa.” Ôm cô nằm xuống, cô tựa như mèo nhỏ cuộn người trong lòng hắn, hắn thấp giọng anh ủi cô.
Nhạc Sở Nhân gật đầu, bàn tay luồn vào áo ngủ hắn, dán sát tay vào mấy khối cơ bụng rắn chắc.
“Em định làm gì?” Diêm Cận cứng người, cúi đầu nhìn người yêu nho nhỏ trong lòng, tay cô như cá chạch, trượt lên trượt xuống mấy khối cơ bụng của hắn.
“Đừng nhúc nhích, cho em sờ sờ chút thôi.” Tay cô sờ lên vết sẹo trên vai hắn, rõ ràng đến như vậy.
Cô nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên tình cảnh bị thương khi ấy, trong lòng nao nao. Hẳn là cô cũng đã từng ‘chính mắt’ thấy, khi đó cũng rất thương tâm, nhưng tỉnh dậy rồi lại quên hết. Nay sờ lên vết sẹo ấy, kí ức trở về, cảm giác đau lòng càng mãnh liệt.
“Sao vậy? Không phải trước đây em nhìn đều thấy rất sợ hãi sao?” Ngón tay cô lộn xộn, mặc dù trong lòng có chút rung động, nhưng hắn biết, cô cũng chỉ sờ vết sẹo dữ tợn đó mà thôi.
“Trước kia sợ hãi, nhưng hiện tại em chỉ thấy đau lòng. Đại Tướng quân, nhất định từ nay về sau em sẽ yêu thương anh nhiều hơn.” Trí óc không thể nào xóa được tình cảnh nguy hiểm lúc ấy, tâm can cô toàn bộ đều nóng lên rồi.
“Không phải đã không sao rồi sao? Em không cần đau lòng anh. Đừng có sờ, em nhích xuống chút nữa thôi là anh giữ không được đâu.” Diêm Cận caamftay cô qua lớp quần áo, thấp giọng cười nói. (MTLTH.dđlqđ)
“Hừ, anh đều nói giữ không được, nhưng cứ đến mấu chốt là lại ngừng.” Nhạc Sở Nhân rút tay ra, khinh thường nói, chân vừa nhấc, trực tiếp khóa Diêm Cận ở dưới.
Diêm Cận giật mình, ôm lấy cô: “Đừng nói cái này nữa, đổi sang chuyện khác đi.” Thực ra hắn cũng gấp. Chỉ là mấy ngày sau kết hôn rồi, hắn còn có thể nhẫn được.
“Anh nghe em nói này, anh đã từng yêu Nhạc Sở Nhân kia phải không?” Nữ nhân kia, cô không biết cảm giác của bản thân ra sao nhưng cô có thể cảm thụ tất cả các cảm xúc của nàng, tựa như, cô chính là nàng.
Diêm Cận quyết đoán: “Không có gì để nói, anh quên rồi.”
“Đừng nói dối em, anh không nói không có nghĩa là em không biết.” Cô bĩu môi, nhưng trong lòng lại chẳng có chút cảm giác khó chịu nào, thật kỳ lạ. Bình thường ai gặp trường hợp này hẳn sẽ phải rất tức giận mới đúng, nhưng một chút cô cũng không có.
“Em biết gì mà biết. Những người dư thừa em đừng quan tâm, em phải biết rằng, anh giữ em ở trong này.” Cầm tay cô đặt trước ngực mình, tuy giọng điệu hắn thản nhiên, nghe thoáng qua lại rất ôn nhu.
“Em biết, em vẫn luôn ở trong này.” Cô cười, cảm giác rất thần kỳ. Có một số việc, coi như là vẫn trúng mục tiêu đã định.
Diêm Cận cười: “Cái gì em cũng đều nói ra.” Ôm chặt cô, người trong ngực mềm mềm ấm ấm, khiến tim hắn cũng hóa thành nước mất rồi.
Nhạc Sở Nhân cũng ôm chặt lấy hắn, khẽ khàng thở dài, thế giới này thật sự rất thần kỳ, thần kỳ đến nỗi cô có chút hỗn loạn.
Nhưng vẫn rất tốt, Diêm Cận tìm được cô, cô cũng tìm thấy hắn.
Những hình ảnh ở thế giới kia như thước phim quay dang dở, Diêm Cận này chiếm cứ rất nhiều phần. Người đàn ông này rất vĩ đại, vĩ đại tới mức cô độc, đáng thương.
Cô nhất định sẽ toàn lực yêu thương hắn, làm hắn hoàn toàn quên đi những chuyện không vui, quên đi những chuyện không như ý. Cùng cô hưởng thụ hiện tại, chỉ hai người.
Hai người ôm lấy nhau, bên ngoài trở đã dần sáng, hai người chưa từng chú ý tới viên đã màu đỏ ở đầu giường kia. Viên đã sáng lên một chốc, sau đó dần dần ảm đạm, cuối cùng biến thành một viên đã hoàn toàn bình thường.
Có lẽ đây chính là minh chứng, từ này về sau, hai Nhạc Sở Nhân, hai thế giới, đã hoàn toàn không có liên hệ./.
~~~~TOÀN VĂN HOÀN~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.