Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 183: Làm bạn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Anh thấy hay sao? Nếu như anh thích, khi về chúng ta đi dạo qua cửa hàng bán nhạc cụ, nhạc cụ truyền thống hay Tây Dương đều có cả, rất nhiều.” Nhìn Diêm Cận không bài xích, Nhạc Sở Nhân nói.
“Dẫn anh đi mở rộng kiến thức là được rồi, anh không có hứng thú với các loại nhạc cụ.” Nhạc cụ Tây Dương? Nghe rất mới mẻ.
“Vâng, lần trước quá vội, không có thời gian đi dạo loanh quanh. Lần này trở về, chúng ta sẽ đi một vòng xem xét.” Cô nhướn mày, rất muốn đưa hắn đi hưởng thụ.
“Được, nghe lời em.” Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt rất dịu dàng. Bên trong lều có đèn, không cần phải chịu đựng đêm đen. Thế giới này làm Diêm Cận cảm thấy rất tốt.
“Mấy thằng ranh này, ca hát không để ai ngủ, phiền thật.”Nhạc Sở Nhân trừng mắt, lăn một vòng, quấn chăn kín mít, trùm qua cả đầu.
“Không thích nghe sao? Vậy để anh chắn giúp em.” Nói xong, hắn áp tay lên hai tai Nhạc Sở Nhân. Tuy đúng là có hiệu quả, nhưng không nhiều.
Nhạc Sở Nhân chớp mắt, nhìn hắn tỏ vẻ rất vừa lòng: “Trước kia vẫn thường xuyên ở một mình, nay trong lều có thêm một người, em cảm giác cứ hơi kì kì.”
“Kì kì kiểu gì?” Diêm Cận hơi nghiêng đầu nhìn cô. Hắn cũng hiểu được cô là cảm thấy thoải mái.
“Em không nói rõ được, nhưng rất tốt. Ngủ đi thôi, đi cả ngày rồi, em mệt quá rồi.” Túm tay hắn kéo hắn nằm xuống, Nhạc Sở Nhân tủm tỉm cười, đẹp trai quá đi thôi. (MTLTH.dđlqđ)
Diêm Cận vỗ vỗ đầu cô, cười nói: “Ngủ đi.”
Cô nhắm mắt lại, bởi vì quá mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đang ngủ ngon lành, bỗng nhiên có tiếng vo ve vo ve bên tai, gần gần xa xa, cô cảm thấy rất khó chịu.
“Đại Tướng quân, có muỗi vào lều.” Cô từ từ nhắm lại hai mắt, lười biếng nói.
“Ừ.” Người đối diện trả lời một tiếng. Cô chỉ nghe thấy ‘hưu’ một tiếng, tất cả rồi trở nên im lặng như cũ.
“Đại Tướng quân, anh đánh chết nó rồi à?” Cái này cũng làm được sao?
“Ngủ đi, chỉ có một con thôi.” Hắn dịu dàng vuốt đầu nàng. thanh âm trầm thấp dễ nghe cực kì.
Nhạc Sở Nhân mở mắt, nhìn chằm chằm người nằm đối diện: “Anh thực sự đã đánh chết nó à?”
“Ừ.” Nghe cô nói vậy, Diêm Cận lại trả lời lại một tiếng.
“Em chỉ nghe thấy một tiếng động rất nhỏ, anh đã đánh chết nó rồi?” Cái này là nội lực à? Oa, đẹp trai chết đi được.
Diêm Cận giơ một ngón tay lên, coi như là giải thích đơn giản cho cô nghe.
“Lợi hại quá!” Nhìn ngón tay hắn, Nhạc Sở Nhân cảm thán gật đầu, thật giỏi.
“Ngủ đi thôi.” Nhích người ôm cô vào lòng, cả người cô đều nằm gọn trong túi ngủ, tựa như một con nhộng lớn.
Đoàn cắm trại dã ngoại bên kia ca hát không ngừng, ầm ĩ đến nửa đêm mới yên tĩnh. Nếu là trước kia, Nhạc Sở Nhân chắc chắn ngủ không nổi, có khi còn chửi ầm lên cho xem. Nhưng lúc này, cô ngủ thực sự ngon, nằm trong một lồng ngực rộng rãi thoải mái, một giấc ngủ đến hừng đông.
Hôm sau, hai người dọn dẹp thu gọn để lên đường, thẳng tiến đến khu vực cho phép nhảy dù.
Đi ngang qua đoàn cằm trại, nơi này còn có năm túp lều đều yên lặng, xung quanh rất lộn xộn, có thể thấy đêm qua có bao nhiêu náo nhiệt.
“Còn có rượu kìa. Chúng ta lần sau cũng mang rượu tới.” Nhạc Sở Nhân đi ngang qua, thở dài nói.
“Uống rượu hại thân.” Diêm Cận lắc đầu, nơi này nghe nói có một thứ đồ uống tên là bia, rất khó uống.
“Đấy là do anh uống không quen, quen rồi thì lại thấy nó rất ngon.” Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái, cô rất muốn cùng hắn đàm tửu một đêm.
Diêm Cận lắc đầu, hắn không thích. Rượu có ngon đến đâu hắn cũng không uống, hắn chỉ đơn giản là ghét uống rượu.
“Hình như em còn chưa nhìn thấy anh say bao giờ đâu. Ngày nào đó em nhất định sẽ chuốc say anh, nhìn xem Đại Tướng quân của em có bộ dáng thế nào.” Nhạc Sở Nhân lắc lắc đầu, đầu đội mũ lưỡi trai, khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn rất ngoan ngoãn. (MTLTH.dđlqđ)
“Uống rượu xong dễ đánh lộn.” Diêm Cận giơ nắm đấm lên, thành công dọa Nhạc Sở Nhân.
“Đừng có dọa em sợ chứ. Đừng tưởng anh uống rượu là có thể đánh người, đầu em cũng cứng lắm đấy.” Cô cũng vung quyền lên, nhưng lực rất yếu, một chút uy hiếp cũng không có.
Bắt lấy nắm đấm của cô, bao đủ trọn vẹn một nắm tay, hắn cười nhìn cô, thấp giọng nói: “Cái nắm nho nhỏ này đánh lên người anh chẳng khác gì gãi ngứa cả.
“Hứ, khinh em sao? Để em đánh anh một cái, cái trước là do em thương nên mới không đánh mạnh.” Nhạc Sở Nhân giãy tay ra khỏi tay hắn, dùng hết sức đấm một cái vào ngực hắn.
Diêm Cận nhướn mày, cúi đầu nhìn thoáng qua ngực mình, sau lại nhìn về phía nắm đấm nho nhỏ của cô.
“Ai ui, đau đau đau.” Thịt trên người hắn cứng rắn như tảng đá vậy, đấm như vậy mà cũng đau tay.
Diêm Cận buồn cười, cười ra cả tiếng, giữ tay cô xoa xoa bóp bóp.
“Anh còn cười? Đau chết em rồi.” Cô rối rắm nghiêm mặt. Người này chắc thịt như vậy, tay cô tưởng gãy tới nơi rồi.
“Em kết luận đi, nắm đấm của em cứng, hay cơ thể của anh cứng?” Bởi vì cười, khuôn mặt của hắn nhu hòa đi không ít. Thì ra Đại Nguyên soái Diêm Cận cười rộ lên lại ấm áp như vậy.
“Là anh cứng, anh cứng! Đau quá!” Cô bĩu môi, tên này đúng là đàn ông đích thực, đại lực sĩ như cô mà cũng chẳng là cái gì so với hắn.
“Về sau không càn cậy mạnh nữa, em là phụ nữ.” Xoa xoa ót cô, ngữ điệu yêu thương không giấu diễm.
Hừ hừ, Nhạc Sở Nhân vẫn có chút không phục.
Xoa xoa tay cô, Diêm Cận vô tình ngẩng đầu. Trên không trung, có một thứ gì đó rất nhanh xẹt qua, phi xuống từ trên núi.
“Kia là cái gì?” Nhìn rất giống diều.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu, hai mắt như biết phát sáng: “Bộ đồ bay*, bọn họ tới sớm thật. Khả năng hôm nay thời tiết rất đẹp, chúng ta lên núi sẽ thấy được.” Nói xong liền cầm tay Diêm Cận bước nhanh lên núi.
Một đường lên đỉnh núi, đối diện chính là khu vực được phép nhảy dù.
Đã có rất nhiều người chơi, nhìn từ bên này sang đoàn người rất nhỏ. Thoạt nhìn đã thấy mùi thanh xuân.
Nhạc Sở Nhân tán thưởng, gật đầu, vành nón cũng xoay ngược ra sau, đôi mắt mở ra thật to.
“Rất hay.” Diêm Cận thị lực tốt, nhìn được rất xa, hắn gật đầu đồng ý.
“Anh thích không? Nếu thích, lần sau chúng ta tới chơi.” Chủ yếu là cô cảm thấy rất háo hức với trò chơi này.
Diêm Cận thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn cô: “Em rất muốn chơi sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu không do dự. (MTLTH.dđlqđ)
“Anh mang em bay.” Dứt lời, hắn ôm lấy thắt lưng cô. Sau đó hai người biến mất tại chỗ, trong lúc đó, thấp thoáng trong rừng cây có hai bóng người chồng lên nhau phi rất nhanh, tựa như sao băng xẹt qua bầu trời.
Nhạc Sở Nhân cảm thấy choáng váng, mắt không kịp nhìn thấy bất kì cái gì.
Thật sự là bay mà, bay thật đấy! Nhưng mà rất choáng.
Nếu như sau này cô muốn bay, bảo Diêm Cận một câu là có thể được trải nghiệm rồi. Có khi còn tiết kiệm tiền mua phương tiện giao thông ấy chứ.


Tập tin gởi kèm:

9de9ecf1bce2f184jpg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.