Bệnh Chữa Rồi

Chương 62: Thử việc




Mike cuối cùng cũng từ bỏ giãy dụa, bất quá hắn đối với chuyện ngày trước như cũ vẫn có chỗ canh cánh trong lòng, trước khi đi không quên thống khổ nói nếu về sau Lăng Hi với Thẩm Huyền chia tay, nhớ rõ có thể tìm hắn bất cứ lúc nào.
Lăng Hi từ chối cho ý kiến, ôn hòa nói: "Chúc ngươi hạnh phúc"
Mike há miệng, một bộ dạng muốn nói lại thôi, lại lưu luyến không rời nhìn hắn, cuối cùng che trái tim nhỏ bị tổn thương, được bảo tiêu nâng cứ ba bước quay đầu một lần rời đi.
Lăng gia mọi người lễ phép nhìn theo bọn họ lên xe, sôi nổi trở lại phòng khách, sau đó trong một cái chớp mắt không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị tĩnh mịch.
Ngay sau đó, đại bá mẫu của Lăng Hi dẫn đầu cười ra tiếng: "Ai u thật là, chuyện lớn như vậy sao cũng không nói cho chúng ta biết, cùng một chỗ lúc nào vậy nha?"
"Đúng vậy", tiểu cô cũng cười trêu ghẹo: "Xem này, tuấn tú lịch sự, rất xứng đôi"
"Đúng vậy đúng vậy", đại bá mẫu vui mừng đến mức như con trai nhà mình muốn kết hôn, "Dù sao hai nhà cũng thân như vậy, ta thấy dứt khoát tìm thời gian định ngày luôn đi"
Tiểu cô phụ họa, tươi cười khéo léo mà thân thiết.
Lăng thị tương lai khẳng định là của Lăng Hi, nay Lăng Hi lại cùng Thẩm gia liên hôn, bọn họ dù cho có tính hợp tác với mười người cũng không phải là đối thủ của người ta, muốn về sau sống thoải mái một chút, chuyện vô cùng quan trọng đương nhiên là phải ôm chặt cái đùi* này.
*ôm chặt đùi: nịnh bợ, nịnh hót
Lăng Hi không đáp lời, bất động thanh sắc nhìn lướt qua người nào đó bên cạnh vẫn nắm hắn.
Trong lòng Thẩm Huyền quả thực mỹ mãn, bất quá hắn biết Lăng Hi bây giờ đang mệt, nên cũng không quá kiêu ngạo, lúc Lăng Hi quay đầu qua trong nháy mắt hắn liền nhanh chóng thu liễm biểu tình, nghiêm trang đối diện với người ta, chỉ là trong mắt khống chế không được vẫn mang theo một chút ý cười.
Lăng Hi "......"
Lăng lão gia tử đứng dậy nói với hai người: "Đi, theo giúp ta đi hạ bàn cờ"
Lực chú ý của Lăng Hi quay lại, gật đầu nhân cơ hội tránh khỏi Thẩm Huyền, tiến lên đỡ gia gia.
Mọi người nghĩ lão gia tử chỉ sợ có chuyện muốn nói với hai người, liền sôi nổi tản ra. An Kỳ đối với Thẩm Huyền sùng bái đến tột đỉnh, bám khung cửa thấy hắn đi ngang qua, liền một phen giữ chặt hắn, vất vả kéo sang một bên. Thẩm Huyền phối hợp đi hai bước, gỡ móng vuốt nhỏ của cậu ra: "Có chuyện gì?"
"Anh làm sao theo đuổi được biểu ca của em vậy?"
Thẩm Huyền lấy chân tướng "ăn đậu hủ" làm nguyên do, tâm tình sung sướng: "Thời điểm hắn bệnh anh vẫn luôn chiếu cố hắn"
"V...... Vậy biểu ca không tức giận?"
"Không có"
An Kỳ nhất thời hai mắt lấp lánh: "Ký tên cho em được không?"
"Được, chờ khi nào anh rảnh", Thẩm Huyền hôm nay đặc biệt dễ nói chuyện: "Còn có chuyện gì sao?"
"Không có, em chỉ là có hơi hiếu kì", An Kỳ đầy mặt hạnh phúc một bộ dạng xuẩn manh: "Hơn nữa nếu chị biết chuyện của hai người, hẳn chị sẽ không theo đuổi anh trai của anh nữa"
"Vì sao?"
"Bởi vì tính ra mà nói, vai vế của chị ấy lớn hơn biểu ca nha"
Thẩm Huyền có chút cạn lời, nghĩ đến mình thân là bạn lữ của đương gia Lăng gia, về sau thế nào chả phải ứng phó hùng hài tử* này, nên lại kiên nhẫn bồi hắn hàn huyên vài câu, lúc này mới rời đi. An Kỳ cũng định đi, ngay sau đó liền thấy An Nghi đứng cách đó không xa, cao hứng chạy qua "Chị à~"
*hùng hải tử: kiểu đứa trẻ nghịch ấy
An Nghi hỏi: "Vừa rồi nghe mẹ nói biểu ca cùng Thẩm Huyền đang hẹn hò, có phải đang nói đùa không vậy?"
"Không phải, là thật đó"
An Nghi không khỏi tưởng tượng một chút hình ảnh biểu ca Lăng Hi thật là tài giỏi ôn nhu gọi mình là đại tẩu, nháy mắt run lên, trầm mặc.
"Chị", An Kỳ thân thiết cầm tay cô: "Em cảm thấy biểu ca chắc chắn không muốn chị khi dễ đại tẩu của hắn, còn nữa, chị với Thẩm đại thiếu thật sự không có khả năng đâu, chúng ta đừng khiêu chiến level cao như vậy nữa được không? Tìm cho em tỷ phu* đáng tin cậy một chút"
*tỷ phu: anh rể
"...... Ừm"
Móng vuốt An Kỳ chọt chọt bả vai nhỏ của chị: "Đến đây, chúng ta đi làm cốc sữa nóng đi"
An Nghi lẩn thẩn đi hai bước, chợt hoàn hồn, gắt gao nhìn thẳng vào cậu: "Thằng nhóc này, để chị ác một lần đi?"
"Vì sao chứ?"
"Cưng cứ coi như chị đây ghét kết hôn là được"
An Kỳ "......"
Lúc Thẩm Huyền rảo bước tiến vào phòng ngủ của lão gia tử, hai người kia vừa bắt đầu, hắn đi đến ngồi bên cạnh Lăng Hi, lẳng lặng chờ bọn họ. Hắn gần đây đã thấy hai người này chơi cờ, cờ phong của Lăng Hi rất điệu thấp, mỗi một bước nhìn bình thản, kỳ thật đều ẩn dấu sát khí, bất quá hôm nay ngược lại có vẻ có chút lợi hại.
Lão gia tử bỗng nhiên hỏi: "Hai người các gươi......"
Lăng Hi hiểu ý ông, giải thích: "Chỉ là quan hệ bạn bè, không phải đang hẹn hò"
"Nhưng lời ngươi nói vừa rồi là thật", lão gia tử nhìn hắn: "Không lừa được ta"
Lăng Hi trầm mặc, hắn chưa từng nghĩ tới việc tìm bạn lữ, càng không nghĩ tới khả năng giữa hắn và Thẩm Huyền, hôm nay cũng là lần đầu tiên khách quan phân tích chuyện này, sau đó hắn phát hiện Thẩm Huyền lại tiếp cận nhưng hắn cũng không có phản ứng quá khích.
Chỉ là khi tiếp cận vẫn như cũ còn giữ một khoảng cách, mà hắn......cũng không có ý định làm quá.
"Tiểu Hi, ta già đi, trí nhớ cũng sẽ kém, chân cẳng không còn lưu loát nữa, tật xấu trên người cũng càng ngày càng nhiều, chuyện gì cũng đều phải dựa vào người trẻ tuổi các ngươi", lão gia tử như là biết ý nghĩ của cháu mình, chậm rãi nói: "Ngươi nói cả đời này không tính kết hôn, vậy ngươi nhìn ta xem, chờ đến lúc ngươi từng này tuổi như ta, bọn Tiểu Kỳ cũng đều già đi, bên cạnh bọn họ đều có người nhà bên cạnh, ngươi thì sao? Muốn một người một mình ở lại trong tòa nhà này sao?"
"Ông nội......"
"Ta không bắt buộc ngươi phải tìm", lão gia tử vẫy tay nói: "Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết trên đời này không có nhiều chuyện tuyệt đối như vậy, ngươi dành thời gian thử một chút cũng đáng giá. Được rồi, tới phiên ngươi"
Lăng Hi buông mắt nhìn chằm chằm bàn cờ, tự hỏi một lát, đặt xuống một viên cờ trắng.
Không còn ai mở miệng, trong phòng bây giờ chỉ còn vang lên tiếng thanh thúy của quân cờ. Thẩm Huyền dời mắt qua, nhìn chằm chằm Lăng Hi lúc này đang nhìn ra ngoài một hồi, đã thấy tay hắn đặt ở bên cạnh tay mình từ lâu, liền kéo qua nắm lấy, ngón cái nhịn không được vuốt ve ngón tay trắng nõn của hắn một chút.
Lăng Hi nhìn qua, đối diện với con ngươi hơi mang ý cười của hắn, quay đầu lại buông xuống một câu, nhẹ giọng nói: "Một tháng"
Thẩm Huyền cúi đầu cười ra tiếng: "Một tháng đủ làm gì?"
"Với ta mà nói thì đủ"
"Thử việc nói như thế nào cũng phải ba tháng", Thẩm Huyền cười nói: "Bất quá chuyện này không phải chuyện công tác, tình huống đặc thù, ta cảm thấy có cái này thích hợp hơn, không bằng......"
Lăng Hi lập tức đánh gãy: "Vậy thì ba tháng"
Đáp ứng thống khoái như vậy, có vẻ hơi mất bình tĩnh rồi, Thẩm Huyền nhạy bén mà phán đoán, đánh giá sườn mặt xinh đẹp của Lăng Hi vẫn như cũ ôn nhuận mi mục, thầm nghĩ người này trong lòng đại khái......đã loạn một chút?
Hắn cười cười, buông tay Lăng Hi ra, lại gần ôn nhu từ phía sau ôm người vào trong lòng.
Lăng Hi ngẩng đầu nhìn hắn, chóp mũi vừa vặn cọ qua cổ đối phương, hơi hơi dừng một chút, vẫn như cũ không có cảm giác đáng ghét. Hắn tạm dừng nửa giây, đẩy người nào đó ra.
Thẩm Huyền gia tăng lực đạo, cười nhắc nhở: "Hiện tại là thử việc, cũng coi như bàn chuyện yêu đương, đúng không?"
"Nhưng ngươi trong khoảng thời gian này trực tiếp biểu hiện thành tích của ngươi", Lăng Hi lại né tránh: "Nóng"
"Ta không thấy ngươi ra mồ hôi"
"Nếu ngươi còn tiếp tục thì sẽ ra"
"Vậy ngươi chuyên tâm chơi cờ, không cần nghĩ chuyện khác"
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền hạ quyết tâm ôm đến cùng, cùng hắn dây dưa một lát, thẳng đến khi người đối diện ho nhẹ mới chịu buông ra.
Lão gia tử đem hỗ động của bọn họ xem vào trong mắt, lại xác định phán đoán của mình không sai, cháu ngoại của mình cũng không phải không có cảm giác với Thẩm Huyền, chỉ là còn chưa phát hiện mà thôi. Lão cười vẫy tay: "Hôm khác lại đánh đi, ta có chút mệt rồi"
Lăng Hi dạ một tiếng, đem cờ vây dọn dẹp, cùng Thẩm Huyền đi về tiểu viện.
Mấy bảo tiêu không vào phòng cùng bọn họ, nên hoàn toàn không biết tiến triển, lúc này bị Thẩm Huyền gọi vào phòng hỗ trợ, nhìn hắn thu thập hành lý, đồng thời kinh ngạc: "Cậu cậu cậu cậu sao lại bị đuổi đi nhanh như vậy?"
Thẩm Huyền "......"
Bọn họ cổ vũ nói: "Đừng từ bỏ, chúng tôi đều rất xem trọng cậu, ngoan"
"......" Thẩm Huyền chỉ máy tính và đồ dùng sinh hoạt: "Chuyển đến phòng ngủ của Lăng Hi đi"
"Được...... Hửm?"
Thẩm Huyền nhướng mày: "Nghe không hiểu?"
Bốn người yên lặng vài giây rồi đông loạt khiếp sợ: "Ây da, tôi nói chứ, ngài đây phải chăng là theo đuổi được rồi? Nhanh như vậy sao?"
Thẩm Huyền lười nhiều lời với họ, khẩn cấp xách hành lý mang sang phòng cách vách. Lăng Hi nháy mắt liền nhìn ra mục đích của hắn, trầm mặc một chút mới nói: "Chỉ là nói chuyện yêu đương, không phải ở chung"
"Thời gian có hạn, ta phải nắm chặt", Thẩm Huyền mỉm cười nhìn hắn: "Huống chi cũng đâu có khác cái gì, lúc trước chúng ta cũng ở chung đó thôi, hẳn là ngươi phải quen rồi chứ"
Lăng Hi không đáp, bình tĩnh ngồi ở trên giường nhìn người nào đó vừa ngân nga bài hát vừa mở tủ quần áo ra treo đồ vào, thuận tiện chỉ huy bảo tiêu đem đồ vào trong phòng bố trí xong xuôi, sau đó lấy áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa, Lăng Hi nhịn nhịn hít vào mấy hơi rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi bước được ba bước hắn hơi hơi dừng lại, rối rắm vài giây, vẫn là quay lại gõ gõ cửa phòng tắm.
Tiếng nước bên trong ngừng lại, truyền đến thanh âm của Thẩm Huyền: "Gì vậy?"
"Ta đi ra ngoài một chút"
"Đi đi, nhớ trở về sớm đó"
Lăng Hi quay đầu liền đi, ý bảo bảo tiêu lái xe, hơn nửa tiếng sau hắn đã ngồi trong câu lạc bộ Hoàn Thành. Nhìn Cố Huyên người bị hắn gọi ra, lại nhớ Thẩm Huyền chính là lấy hắn mà tham khảo, không khỏi hỏi: "Các ngươi gần đây thế nào?"
"Rất tốt"
Lăng Hi nghĩ nghĩ: "Đây là điều mà ngươi muốn sao?"
Cố Huyên có chút không rõ: "Hả?"
"Chẳng hạn như khi trước là chúng ta luôn khuyên ngươi đồng ý, thật ra trong lòng ngươi lại không nghĩ như vậy", Lăng Hi chậm rãi nói: "Chung quy mặc kệ thế nào, nhân sinh là ở chính mình"
"Ta biết các ngươi rất tốt với ta, còn nữa, đây là quyết định của chính bản thân ta"
Lăng Hi nhớ lại tình trạng trước đó, cảm thấy hình như hắn đúng là không bị yếu tố nào ép buộc, liền gật đầu, chậm rãi thở ra một hơi.
Trừ bỏ chuyện phát bệnh, hắn rất ít khi tự mắc phải sai lầm, càng không dễ mất khống chế, chuyện hôm nay phát sinh quá nhanh, hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn, làm trong lòng hắn cảm thấy có chút phiền, hiện tại mới triệt để bình tĩnh — đây là lựa chọn của hắn, quyền quyết định nằm trong tay hắn.
Mà điểm trọng yếu nhất, hắn không ngốc giống Cố Huyên, không phải loại bị tính kế mà không hề hay biết, dù bây giờ đang tiến vào giai đoạn thử việc với Thẩm Huyền, sinh hoạt vẫn rất tốt đẹp.
Nghĩ thế, hắn rốt cuộc cũng thấy thoải mái.
Hai người hàn huyên chút chuyện khác, lại đi tới vài chỗ khác của câu lạc bộ, lúc này mới từng người rời đi. Thạch An Yến đêm nay có tiệc xã giao, trước đó đã điện thoại báo cho Cố Huyên biết hắn đang ở trong này, Cố Huyên liền quyết định đi tìm hắn.
Cố Huyên thấy hắn không mang theo tài xế, mà là xuống từ trên xe của người khác, đánh giá hắn hẳn là đã uống rượu, liền chủ động làm tài xế, đi qua đỡ hắn.
Thạch An Yến cười xoa xoa đầu Cố Huyên: "Không uống bao nhiêu"
Cố Huyên ứng thanh, đang muốn buông tay ra lại bị hắn cầm chặt, vì thế đành phải kéo hắn tiếp tục đi. Thạch An Yến dưới ánh sáng màu sắc ấm áp nhìn hắn, chỉ cảm thấy càng xem càng thích, sau khi lên xe liền nhịn không được nắm lấy cằm hắn hôn hôn, thấp giọng hỏi: "Khi nào về Tinh Vũ?"
"Để làm gì?"
Đương nhiên là vì để ban ngày cũng có thể thấy ngươi......Thạch An Yến cười nói: "Nói chung thì cổ phần của ngươi vẫn chiếm nhiều nhất, cũng không thể không trở về, muốn nhượng cho ta thật sao?"
Cố Huyên dạo này không cần phải làm việc nên hắn sung sướng, hỏi: "Ta trở về, ngươi đi đâu?"
"Ta làm công cho ngươi, hoặc là?"
Cố Huyên tâm tình rất tốt, chớp chớp mắt, cảm thấy mình nghĩ không sai lắm rồi nói: "Thật ra ta có thể làm phó tổng"
Thạch An Yến cười ôm hắn một cái, cảm thấy không khí vừa lúc, nhịn không được lại hôn lên môi hắn, thấy hắn không tỏ vẻ bài xích, liền thử liếm một chút, ngay sau đó thò vào trong miệng hắn, nhanh chóng quấn lấy lưỡi hắn.
"Ưm ưm......", Cố Huyên trợn to mắt, theo bản năng chống lên vai hắn, đây là lần đầu tiên hôn lưỡi từ sau khi bọn hắn xác định quan hệ.
Thạch An Yến bắt lấy tay hắn, đè hắn lại một chút, ôn nhu mà kiên nhẫn hôn hắn, đợi đến khi cảm thấy hắn dần dần thả lỏng mới gia tăng lực đạo, hôn càng sâu, hô hấp chốc lát đã trở nên nặng nề.
"Ưm ưm......", Cố Huyên bị đặt trên bàn điều khiển, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bị động ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, bắt đầu giãy dụa.
Thạch An Yến buông ra một chút, thở hổn hển cúi người gần xuống, khí tức nóng rực phả ra như tuyên bố dục vọng, tất cả những gì cố ý áp chế trong cơ thể cho tới nay đều tràn lên, hắn thật muốn làm tới cùng!
Cố Huyên cảm giác được trạng thái của hắn không đúng lắm, suy nghĩ một chút rồi kinh ngạc: "Ng...ngươi...ngươi không phải là đã bị kê đơn rồi chứ?"
Thạch An Yến "......"
ThạchAn Yến vội vàng hồi thần: "Có thể"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.