Bệnh Chữa Rồi

Chương 60: Duyên phận




Mike không phải đến một mình, phía sau còn cùng hai vị nhạc sư đàn violon, một vị nhạc sư đàn cello, vài vị diễn viên vũ đạo cùng quần chúng hỗ trợ tay cầm hoa, từ nơi này nhìn qua, có thể nhìn thấy rõ ràng đội ngũ trùng trùng điệp điệp, cùng đại sảnh im lặng hình thành hình ảnh đối lập rõ rệt.
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền nhìn về phía Lăng Hi: "Có cảm giác gì?"
Lăng Hi không đáp, buông ly tiếp tục trầm mặc nhìn bên kia.
Mike hiển nhiên là muốn cho Lăng Hi một kinh hỉ, trước khi đến căn bản không có liên hệ với Lăng Hi, bởi vậy hắn cũng không biết Lăng Hi giờ phút này đang ngồi ở trong phòng ăn khách sạn, chỉ cách hắn một cánh cửa sổ sát đất. Hắn rảo bước tiến vào đại sảnh, bắt đầu ngăn mấy nhân viên phục vụ lại thương lượng, nhưng nơi này dù sao cũng là khách sạn cao cấp, hắn lại không có được sự đồng ý của khách, không thể tùy tiện đi lên, liền dứt khoát đứng luôn trong đại sảnh, chuẩn bị kiên trì thủ tại chỗ này.
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền "......"
Lăng Hi biết người này nếu nhàm chán đến mức đánh giá chung quanh, khẳng định sẽ lập tức phát hiện ra bọn họ, liền vội bận rộn nhìn về phía bảo tiêu, thò ngón tay chỉ về phía nhà ăn trống trải.
Bốn người nhanh chóng đè thấp thân thể di chuyển, trong chớp mắt liền phát hiện góc chết cũng oa lên, Lăng Hi thực vừa lòng, đang muốn đứng dậy chuyển qua, cổ tay đột nhiên bị bắt lấy, ngay sau đó bị rơi vào một cái ôm ấm áp, trán trực tiếp đụng vào lồng ngực của người nào đó, trong xoang mũi tràn đầy khí tức quen thuộc.
"Đừng động", Thẩm Huyền thấp giọng nói: "Hắn nhìn qua"
Lăng Hi hơi hơi ngẩng đầu, phát hiện Thẩm Huyền với hai vị bảo tiêu đã đổi vị trí, người sau vừa vặn đứng ở trước cửa sổ sát đất phù hợp ngăn cản một bộ phận tầm mắt, nếu nhìn từ bên ngoài, đại khái chỉ có thể nhìn đến một chút bóng dáng của Thẩm Huyền, mà Mike chưa thấy Thẩm Huyền mang hai vị bảo tiêu này bao giờ, cũng không thân với Thẩm Huyền, hẳn là sẽ không phát hiện ra vấn đề.
Hắn nhìn lướt qua Thẩm Huyền, thấy hắn thản nhiên nhìn mình, đánh giá người này hẳn là không lừa hắn.
Thẩm Huyền chịu đựng xúc động muốn hôn hắn một ngụm, cúi đầu cười một tiếng, lồng ngực dâng lên một chút chấn động: "Trước như vậy đi, ta nghĩ ngươi không muốn bồi hắn cùng nhau xuất đầu lộ diện, đúng không?"
Lăng Hi còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe di động bỗng nhiên vang lên, liền nhìn xem, thấy cuộc gọi đến hiển thị tên "Mike", liền biết rõ người ở bên ngoài là muốn gọi hắn xuống lầu, vì thế ấn nút nghe máy, ôn hòa nói: "Gần đây có khỏe không?"
"Rất khỏe, ngươi đang ở khách sạn sao?"
"Không ở", Lăng Hi nói dối không hề có áp lực: "Có chút việc, bây giờ ở đang bên ngoài"
"A?", Bên kia sửng sốt hỏi: "Vậy khi nào ngươi về khách sạn?"
"Xem tình huống, có thể hôm nay sẽ về nước"
"A?!" bên kia càng thêm sửng sốt, thanh âm cũng có chút cao, làm Thẩm Huyền nghe được rành mạch.
Hắn buông mắt nhìn Lăng Hi trong lòng, thấy hắn theo thói quen gợi lên một nụ cười mỉm: "Không sao, cũng không có thứ gì quá nặng, ta có thể đi trước, dặn dò bảo tiêu trả phòng và lấy hành lý......"
Từ góc độ này nhìn qua, hàng lông mi cong cùng khuôn mặt ôn nhuận tất cả đều thu hết đáy vào mắt, hết sức câu dẫn người, hắn lẳng lặng nghe, dưới tiền đề không kinh động đối phương lại ghé sát vào một chút, chậm rãi đem cả người hắn cuốn vào trong lòng, lại thoáng nhìn Lăng Hi bởi vì nghiêng về trước mà lộ ra một đoạn eo ngắn, ngón tay nhất thời vừa động, đặc biệt muốn sờ sờ, hoặc là đem người hung hăng đè lại ôm một cái.
Lăng Hi không hề phát hiện: "Không phải việc gấp, chính là cảm thấy cần phải trở về, không xác định máy bay lúc mấy giờ...... Hửm? Ta không thích hoa hồng lắm, không, hoa gì cũng không thích, làm sao vậy, ngươi muốn tặng ta? Vì cái gì? Ừm được rồi......Ta tạm thời tin tưởng ý do của ngươi, nhưng vẫn là nhắc nhở một câu, ta vẫn xem ngươi như bằng hữu......"
Thẩm Huyền cuối cùng không thể chịu đựng chỉ đơn thuần ôm hắn, vươn tay phất phất tóc trên trán hắn.
Lăng Hi nâng lên mí mắt nhìn về phía hắn.
Thẩm Huyền bảo trì hòa khí mỉm cười, thấy hắn một lần nữa cúi đầu gọi điện thoại, ánh mắt liền từ vành tai, cổ, sau eo hắn đồng thời lướt qua, giữ chặt yết hầu, tâm có chút ngứa ngáy khó nhịn, lại bắt đầu tự hỏi khả năng ăn đậu hủ, nhưng Lăng Hi thật vất vả tạm thời thu tay lại, ngoài miệng hắn đã đáp ứng, quay đầu lại phạm lỗi, người này về sau nhất định sẽ không tin tưởng hắn nữa.
Hắn ở trong lòng thở dài, ngăn chặn ngọn lửa nhỏ rục rịch trong cơ thể, không chút nháy mắt nhìn Lăng Hi.
Lăng Hi rất nhanh ứng phó xòn với Mike, nhẹ giọng nói: "Nói người của ngươi nhìn xem hắn đã đi chưa"
Thẩm Huyền được cùng hắn dán vào quá gần, hoàn toàn không muốn động, liền phất tay một chút ra hiệu cho bảo tiêu, cười nhẹ một tiếng: "Tốt xấu gì cũng thích ngươi như vậy, thật sự cứ đuổi đi như vậy?"
"Ngươi dùng sai từ", Lăng Hi sửa đúng: "Hắn chỉ là không tìm được người mà thôi"
Nhưng hắn không muốn đi ra ngoài bị vây xem, còn có thể bị quay video đăng lên trên mạng, hơn nữa tạm thời lảng tránh dù sao cũng dễ chịu hơn trước mặt mọi người cự tuyệt đối phương. Hắn biết Mike sẽ không chết tâm, nhưng lần sau gặp mặt chắc chắn sẽ là ở thành phố C, hắn có thể khống chế cục diện, chọn địa phương im lặng từ từ nói chuyện.
Hắn mỉm cười nói: "Tình yêu chung quy là chuyện của mình, người khác không nhất định phải đáp lại, không phải sao?"
Thẩm Huyền nhướng mày: "Ám chỉ gì đây?"
"Có sao?", Lăng Hi bình tĩnh hỏi lại, mí mắt cũng không nâng một chút.
Thẩm Huyền chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát muốn đem người khiêng lên lầu hung hăng chà đạp một phen, may mắn bọn bảo tiêu đúng lúc cản trở ác niệm của hắn, thấp giọng nhắc nhở hắn người nào đó đã rời khỏi, hắn gật gật đầu, chậm rãi thẳng lưng: "Người đã đi, tính cảm ơn ta như thế nào?"
Lăng Hi liếc hắn một cái: "Ta mời ngươi ăn cơm"
"Ta vừa mới ăn xong" Thẩm Huyền không đợi hắn mở miệng liền chiếm trước tiên cơ hỏi: "Hôn một cái thì sao?"
"Không tốt lắm, ta còn quyết định mời ngươi ăn cơm"
Thẩm Huyền thầm nói một câu thật khó đối phó: "Ta đây đổi cách hỏi"
Hắn dừng một chút, chuyên chú nhìn hắn: "Lăng Hi, ta có thể hôn ngươi không?"
Lăng Hi đối diện với hắn, chỉ cảm thấy người này ánh mắt tuy rằng ôn nhu, nhưng đáy mắt lại lộ ra một chút ý không được sẽ không dừng, tràn ngập ý vị lấy xâm lược, thầm nghĩ người này thật sự là khó tống cổ hơn Mike một vạn lần.
Hắn thở phào một hơi: "Không thể"
"Tuyệt tình như vậy?"
Lăng Hi cười vô cùng dễ nhìn: "Ừ"
Thẩm Huyền sâu sắc cảm thấy nên kéo dãn khoảng cách ra, bằng không hắn thật sự sẽ khống chế không được đem người khiêng đi. Lăng Hi đã sớm ngồi trở về, gọi bảo tiêu đi đặt vé.
Thẩm Huyền hỏi: "Trở về thật sao?"
"Ưm, không phải ngươi vừa nói hắn tốt xấu gì cũng thích ta như vậy, ta sao có thể lừa hắn?"
Nói như thể ngươi không hề gạt hắn vậy...... Thẩm Huyền thấy hắn muốn đứng dậy, không khỏi cầm tay hắn: "Ta và ngươi cùng nhau đi"
Lăng Hi gật đầu, không ý kiến.
Thẩm Huyền nhân cơ hội sờ soạng nhiều một lát, thấy hắn muốn nhìn sang đây mới buông ra, dư vị mà chà xát tay, cảm giác dễ chịu chút.
Hai vị bảo tiêu yên lặng nhìn trời, xuất hiện rồi, thuộc tính si hán của Thẩm gia.
Lại nói, đại thiếu lợi hại của bọn họ có một ngày cũng sẽ bởi vì mò đến bàn tay nhỏ của người yêu mà trộm vui sao...... Hai người đông thời run lên, không, không cần nghĩ đến chuyện rợn người như vậy.
Lúc mấy người bước ra khỏi nhà ăn, Lôi Nham vừa vặn nghênh diện rảo bước tiến vào cửa, nhìn thấy bọn họ liền gật đầu.
Lăng Hi đang định trước khi đi cùng hắn lên tiếng tiếp đón, mỉm cười, còn chưa mở miệng liền thấy hắn phía sau còn một người, chính là Lê gia đại thiếu – một tồn tại kỳ lạ trong "nhóm đại thiếu", nghe nói thường xuyên mạc danh kỳ diệu khắc chết người khác, được xưng là thể chất Tử Thần, tà mị đến mức có chút không khoa học.
Bất quá trên đời này xuyên qua cũng có thể xảy ra, còn có cái gì gọi là khoa học? Hắn ở trong lòng oán thầm, cũng cùng Lê đại thiếu chào hỏi, nhìn về phía Lôi Nham: "Ta chuẩn bị trở về"
Lôi Nham lại gật đầu, gõ xuống một hàng chữ: Trên đường cẩn thận.
"Ừm"
Lôi Nham đang muốn thu hồi ipad, phía sau lại vươn ra một bàn tay nhanh chóng giật nó đi, hắn muốn lấy cũng không sao, tiếp tục rời đi.
"Này này" Lê đại thiếu ở phía sau đuổi theo: "Tiểu Nham, ngươi không phải là hoàn toàn lơ ta rồi đi? Có thể ở nước Mĩ gặp nhau chính là có duyên, biết cái gì gọi là duyên phận không? Chính là thầy tướng số nói ta mệnh khắc thê, mà mệnh ngươi cũng là như vậy, đây không phải là ý trời sao?"
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền "......"
Lôi Nham đột nhiên quay đầu, gấp gáp đến mức thậm chí thiếu chút nữa đụng trúng Lê đại thiếu, thanh âm lạnh đến mức muốn rớt ra băng: "Ngươi"
Hắn âm thầm hít một hơi mới lại mở miệng, mỗi lần đều tạm dừng một chút, thế cho nên không cần lặp lại: "Cút, cho, ta!"
"Không được, ta hư không tịch mịch, chúng ta đi uống một chén"
Lôi Nham đứng vững bất động, ánh mắt chuyển ra ngoài cửa, Lê đại thiếu tùy theo nhìn qua, thấy trợ lý của Lôi Nham đưa một đám mỹ nhân phong cách khác biệt vào tới, nhất thời hiểu rõ Lôi Nham sớm đã đoán ra hắn sẽ nói như vậy, cho nên sớm nghĩa ra biện pháp tốt để giải quyết.
Trợ lý phân phó nhóm mỹ nhân nam nam nữ nữ đứng thành một hàng, cho Lê đại thiếu tùy tiện chọn.
Thẩm Huyền nhìn vài người ăn mặc bại lộ, cũng có mấy người mặc như không mặc, nháy mắt trầm mặc. Bốn tên bảo tiêu cũng thấy bọn họ, yên lặng phản ứng một chút.
Bốn người "= 口 ="
Mấy người đồng thời nhìn về phía Lăng Hi, hai vị bảo tiêu Thẩm Huyền không rõ ràng cho lắm, mặt đầy dấu chấm hỏi, còn chưa kịp hỏi, chỉ thấy Lăng Hi sắc mặt âm trầm, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, sau đó quay đầu chạy về nhà ăn, nhấc lên một chiếc ghế dựa ngao ngao kêu điên cuồng xông đến.
"Mọe nó, lão tử muốn làm thịt các ngươi!"
Thẩm Huyền "......"
Bốn người "= 口 ="
Hai vị bảo tiêu khác "=口=!!!"
Lăng Hi quả thực bạo nộ rồi, thấy bảo tiêu và Thẩm Huyền muốn cản hắn, liền dùng lực vung ghế dựa lên, thừa dịp bọn họ trốn tránh tạo ra lỗ hổng thẳng tắp xông về phía những người đó, hai mắt đỏ đậm: "Đứng yên đó hết ông!"
"Nha! A A A!" nhóm mỹ nhân sợ tới mức hoa dung thất sắc, chỉ một thoáng liền nhanh chóng chạy đi.
Lôi Nham "......"
Lê đại thiếu "......"
Lê đại thiếu sửng sốt hai giây: "Làm tốt lắm, người này là bạn tốt của ta, đã định rồi!"
Lôi Nham không khỏi nhớ tới đứa nhỏ cũng từng bỗng nhiên không dự liệu mà nổi giận, nhất thời trầm mặc, Lăng gia bọn họ đây đều là cái gen gì?
Thẩm Huyền lúc này đã đuổi theo Lăng Hi, từ phía sau ôm chặt hắn một phen, gắt gao ấn vào trong lòng.
"Buông ta ra ô ô ô......"
Thẩm Huyền che miệng của hắn, tại đỉnh đầu hắn trấn an hôn một cái: "Ngoan, đừng nháo"
Hắn nói xong rồi gật đầu với hai vị đương gia, ôm Lăng Hi rời đi.
"Ô ô ô ô ô!"
Thẩm Huyền một đường đem người ôm đến cửa thang máy, thời điểm đang đợi thang máy phát hiện người nào đó dần dần buông tay giãy dụa, liền thử buông ra một chút: "Ổn chưa?"
Lăng Hi sắc mặt vẫn còn rất khó coi, nhưng đã lãnh tĩnh, ừ một tiếng.
"Biết cái gì gọi là duyên phận không?" Thẩm Huyền triệt để buông hắn ra, học ngữ khí người nào đó nói: "Cho dù ngươi chịu không nổi kích thích loại đó, lại chỉ có ta có thể miễn dịch, đây không phải là ý trời sao?"
Lăng Hi hơi giật mình, cũng học Lôi Nham mà nói trả lời hắn, bất đồng là trong giọng nói mang theo một chút ý cười: "Ngươi cút cho ta"
Hai người không dừng lại bao lâu, rất nhanh về tới thành phố C. Thẩm Huyền sớm cùng Lăng lão gia tử thông báo, ngủ thỏa thuê một giấc.
Lăng Hi đi một chuyến đến công ty, trở về lại gặp được hắn, còn tưởng rằng hắn chỉ đến làm khách, kết quả mãi cho đến buổi tối cũng không thấy hắn rời đi, không khỏi hỏi: "Như thế nào, đêm nay tính ở lại đây?"
"Ngươi còn không biết?", Thẩm Huyền tươi cười đầy mặt: " Tiểu lâu của ta muốn trang hoàng, không thể ở, cho nên không chỉ đêm nay, kế tiếp một đoạn thời gian ta đều sẽ ở nơi này"
Lăng Hi: "......"
Thẩm Huyền còn ngại không đủ, hảo tâm bổ sung nói: "Hơn nữa gia gia ngươi nói người trẻ tuổi có nhiều chuyện để nói, bởi vậy an bài ta ở trong tiểu viện của ngươi, à, chính là gian khách phòng cách vách kia của ngươi"
Lăng Hi: "......"
Edit: rất xin lỗi vì mấy tháng trước có hơi bận chưa kịp up chương mới. Bây giờ mình sẽ up bù dần dần để bộ này hoàn trước tháng 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.