Bệnh Chữa Rồi

Chương 57: Thu lưới




"Thực ra......"
Lăng Hi và Đặng Văn Hồng nhìn người nào đó đang nhìn chằm chằm cái ly, miệng khép mở, nhưng âm thanh một chút cũng không truyền ra, không khỏi đồng thời trầm mặc.
Cố Huyên nói "Cứ như vậy"
Lăng Hi "......"
Đặng Văn Hồng "......"
Cố Huyên đợi một chút, ngẩng đầu nhìn bọn họ "Không có ý kiến gì sao?"
Lăng Hi duy trì biểu tình ôn hòa tiếp tục trầm mặc. Đặng Văn Hồng cười thở dài một hơi "Ngươi xác định vừa rồi có nói chuyện hả?"
Cố Huyên "......"
Đặng Văn Hồng nói "Dù sao cũng đã xác định quan hệ, dứt khoát một chút đi"
Cố Huyên giãy dụa hai giây "Ta cảm thấy hắn còn...... Còn có thể......"
Phải nói là rất tốt, chuyện đó xảy ra, Thạch An Yến không còn giống lúc trước cố ý làm hắn chán ghét, đặc biệt người này thực sự hiểu hắn, cũng sẽ không chọc hắn tức giận, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ cùng nhau thương lượng chuyện công việc, nói chuyện phiếm, tản bộ, chăm Husky, ở chung thật sự rất hòa hợp.
Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm "Đã phát triển đến bước nào rồi?"
Cố Huyên nói "...... Ta không nói cho các ngươi"
"Không phải không ngủ sao, nói cái khác lại không quan trọng" Đặng Văn Hồng bát quái lại gần"Đã hôn môi chưa?"
Cố Huyên kiên trì "Ta không nói"
"Ừm, vậy chính là có, bằng không nhất định ngươi sẽ trực tiếp nói với ta là không có"
Cố Huyên "......"
Đặng Văn Hồng liếc hắn một cái, cười cười vuốt lông "Được rồi, ta không hỏi"
Dù sao Cố Huyên cũng không phải người không dám đối mặt hiện thực, do dự một chút, lại nói "Thật sự không muốn hỏi sao? Trước kia ta với hắn quan hệ kém như vậy, bỗng nhiên biến thành như bây giờ, chẳng lẽ không cảm thấy kì quái sao?"
"Có cái gì mà kì quái, thực ra chúng ta đều rất xem trọng hắn" Đặng Văn Hồng cười nói "Lại nói suy nghĩ của chúng ta căn bản không trọng yếu, chỉ cần chính ngươi thích là được, ngươi đối với hắn có cảm giác gì, không phải là ghét đi?"
Cố Huyên trầm mặc, hắn và Thạch An Yến sau khi trở thành người yêu, Thạch An Yến tuy rằng ngẫu nhiên sẽ ôm hắn một cái, thậm chí có một ít thời điểm cũng hôn hắn một chút, nhưng cũng không khiến hắn phản cảm, về phần có phải thích hay không thích...... Hắn chần chừ nói "Ta không rõ cảm giác ta đối với hắn......"
Lăng Hi mỉm cười "Không quan hệ"
"Có ý tứ gì?"
"Chính là thuận theo tự nhiên" Đặng Văn Hồng dẫn đầu giải thích, không khỏi cùng Lăng Hi liếc nhau, cơ hồ suy nghĩ cùng một chuyện: Với tính tình của Thạch An Yến, tuyệt đối sẽ đi từ tâm đến thân để hoàn toàn có được Cố Huyên, bởi vậy tại thời điểm thích hợp, Thạch An Yến đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp khiến người EQ thấp nào đó nhận rõ đoạn tình cảm này, bọn họ chỉ cần nhìn là được.
Cố Huyên đồng ý, trong lòng cũng muốn đi trước một bước xem một bước, trước mắt hắn không có cảm giác không được tự nhiên, hơn nữa người cường thế như Thạch An Yến lại thua trong tay hắn, thật sự khiến hắn rất sảng khoái.
Mấy người lại nói sang chút chuyện khác, Đặng Văn Hồng lần này là nam phụ, vai diễn rất tốt, nhân vật cũng rất xuất sắc, nếu vận khí tốt phim được đề danh, rất có khả năng sẽ lấy được giải diễn viên mới xuất sắc nhất, Lăng Hi cùng Cố Huyên đều biết thực lực chân chính của hắn, phi thường tin tưởng hắn.
"Cách đây không lâu đạo diễn Kha muốn chọn diễn viên" Cố Huyên nói "Hai ngày trước ta biết được tin tức, nhờ người lưu ý giúp ngươi, lúc này mới vừa tuyển, chờ ngươi quay phim này xong cũng không sai biệt lắm, bộ kia phỏng chừng cũng bắt đầu, không xung đột"
Đường đường là ảnh đế lại muốn từ người mới bắt đầu leo lên, hắn cảm thấy bạn tốt rất nghẹn khuất, cho nên lúc trước quyết định chỉ cần trở về nguyên thân nhất định sẽ hết khả năng giúp bạn tốt, đạo diễn Kha là đạo diễn lớn nổi tiếng, phim ông quay chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Đặng Văn Hồng cười gật gật đầu, đạo diễn Kha tính tình rất quái lạ, người bình thường chống đỡ không nổi, lúc trước hắn đã cùng đối phương hợp tác qua vài lần, ứng phó chuyện này hoàn toàn không hề có áp lực.
Cố Huyên cổ vũ nói "Lại lấy danh ảnh đế trở về, nếu có người dám khi dễ ngươi, ngươi phải nói cho ta biết, ông đây sẽ đóng băng hắn!"
Đặng Văn Hồng cười "Ai cũng đóng băng? Không sợ lỗ vốn?"
"Có gì mà đáng sợ" Cố Huyên nói xong dừng lại "Đúng rồi, ngươi cùng Vi Sinh Lâm có quen biết sao?"
"Tàm tạm, xem như bạn bè" Đặng Văn Hồng nói, hắn chỉ nhận thức người đó vì có họ kép Vi Sinh, huống chi vẫn là một đường nam tinh*, ấn tượng tự thiên khắc sâu.
*ngôi sao nam
Cố Huyên thử hỏi "Hắn bình thường có nhắc về ta với ngươi sao?"
"Đôi khi, làm sao vậy?"
Lăng Hi nghe bọn họ nhắc tới liền nhớ đến chuyện lần trước với người nào đó, sáng tỏ hỏi "Chính là người vọt tới nhà ngươi thổ lộ với ngươi kia?"
Cố Huyên hai mắt nhìn trời, hắn cũng là gần đây mới biết được còn có người thầm mến mình.
"Vọt tới nhà ngươi?" Đặng Văn Hồng khẽ nhíu mày "Ta có thể nhìn ra hắn có chút thích ngươi, nhưng người này rất coi trọng danh lợi, không giống như là người sẽ làm chuyện mà mình không nắm chắc"
Cố Huyên sửng sốt "Vậy là hắn muốn tỏ lòng trung thành, sau đó đợi ta đoạt lại công ty sẽ ủng hộ hắn?"
"Không, hắn cũng không phải ngốc tử, khẳng định có thể nhìn ra Thạch An Yến so với ngươi càng lợi hại, áp ngươi không khó"
Cố Huyên "......"
(Edit: tình anh em chắc có bền lâu =))))
Lăng Hi đổ đầy rượu cho người nào đó, ôn hòa nói "Đứng sau lưng hắn còn có người khác?"
"Đây chỉ là một loại khả năng" Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm nhìn bạn tốt "Còn có một loại là giống như Thạch An Yến, chờ ngươi gặp chuyện không may mới hối tiếc không kịp, hận không thể đem tâm móc ra cho ngươi nhìn, ngươi xem không phải hiện tại Thạch An Yến rất trân trọng ngươi sao"
Cố Huyên "......"
Cố Huyên động động môi muốn nói cái gì, ngay sau đó liền bắt gặp một người đi tới bên cạnh, không khỏi nhìn qua, nhất thời trầm mặc.
Nhân vật chính trong câu chuyện Vi Sinh Lâm không chớp mắt nhìn Cố Huyên "Cố tổng, thật trùng hợp"
Cố Huyên yên lặng gật đầu, thấy người này một bộ dạng lưu luyến không rời muốn nói lại thôi, liền nhớ tới lần trước có nói muốn tìm thời gian tán gẫu, kết quả đêm đó hắn cùng Thạch An Yến xác định quan hệ, cũng liền quên chuyện này. Hắn giãy dụa vài giây, tạm thời tạm biệt hai người ngồi đối diện, chuẩn bị cùng Vi Sinh Lâm đi đến bên cạnh uống một chén.
Vi Sinh Lâm hai mắt sáng ngời, nhắm mắt theo đuôi cùng người ta rời đi.
Cùng tầng, Lục Trầm ngồi ở góc nào đó không chớp mắt nhìn sang bên kia, cười nói "Ngươi xem, ta đã nói chỉ cần gọi điện thoại, hắn chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tiến vào tìm người"
Trợ lý khó hiểu "Thế nhưng boss, Tinh Vũ lâu như vậy cũng chưa có động tĩnh, ta cảm giác rốt cuộc châm ngòi Thạch An Yến cùng Cố Huyên cũng không có tác dụng gì, có phải Thạch An Yến đã đem chuyện của nhị thúc hắn đều nói cho Cố Huyên?"
"Nói hay không ta không biết, ta chỉ biết Thạch An Yến thích Cố Huyên, ngươi không nhìn ra sao?"
Trợ lý cả kinh "Cái gì?"
Hắn tạm dừng một chút, ngay sau đó nói "Vị Cố tiên sinh kia căn bản không hi vọng lấy lại Tinh Vũ, chuyện của Vi Sinh Lâm cũng......"
"Hắn sẽ thế nào có liên quan gì với ta" Lục Trầm cười đến rất có thâm ý, bấm số điện thoại của Thạch An Yến "Có rảnh không? Đi ra uống một chén, ta vừa vặn thấy Cố Huyên, ở cùng với một vị nam tinh của công ty ngươi, đúng, chỉ có hai người bọn họ, ta đang ở câu lạc bộ Hoàn Thành, được, chờ ngươi"
Hắn cúp máy "Thế nào, nhắc tới Cố Huyên thì lập tức đồng ý"
Trợ lý biểu tình hoang mang, lúc trước nhị thúc của Cố Huyên tìm tới boss, cho một đống lợi ích muốn mời boss hỗ trợ đoạt lại Tinh Vũ, Vi Sinh Lâm chỉ có mỗi Cố tiên sinh là chỗ dựa, cũng là do boss thêm vào nên mới quyết định đi thổ lộ, nhưng boss ngoài miệng đáp ứng, quay đầu liền đem bọn họ bán.
Không đúng! Trợ lý bỗng nhiên ý thức được một sự kiện, boss vừa rồi cố ý làm cho Vi Sinh Lâm theo đuổi Cố Huyên, sau đó liền thông báo cho Thạch An Yến, hiển nhiên là muốn chọc giận Thạch An Yến khiến người này động thủ giải quyết nhị thúc của hắn.
Nói cách khác boss từ lúc bắt đầu muốn tính toán chính là nhị thúc của Cố Huyên, vì cái gì?
Lục Trầm tâm tình không tệ, quét mắt nhìn hắn "Muốn biết nguyên nhân?"
"Vâng"
"Thạch An Yến khó đối phó, ta tham gia vào mất nhiều hơn được" Lục Trầm đứng dậy đi qua "Hơn nữa ta và tên họ Cố kia có một bút nợ cũ, vừa vặn thanh toán"
Nhị thúc Cố Huyên đã từng đắc tội boss? Trợ lý ở trong đầu tìm tòi một lát, như thế nào cũng không nghĩ ra là cái gì, khó khăn đuổi theo hắn, đặc biệt hi vọng hắn có thể tiếp tục nói.
Lục Trầm lại không như mong muốn của hắn, rất nhanh đi đến trước bàn Đặng Văn Hồng, kéo ghế ra ngồi xuống "Trùng hợp vậy?"
Đặng Văn Hồng cười cười "Cũng đến chơi?"
Lục Trầm gật đầu, nhìn về phía Lăng Hi "Đã từng nghe Lục lão nhắc tới ngươi, nghe nói đoạn thời gian trước gặp chuyện ngoài ý muốn?"
Lăng Hi mỉm cười "Đã tốt hơn nhiều"
Lục Trầm ừ một tiếng "Vậy là tốt rồi"
Thạch An Yến tới rất nhanh, chỉ liếc nhìn Lục Trầm một cái liền thẳng tắp hướng tới bàn kia của Cố Huyên. Cố Huyên ngẩn ra "Sao ngươi lại tới đây?"
"Đã trễ thế này, lo lắng cho ngươi"
Vi Sinh Lâm cười lạnh "Tôi thấy là không yên lòng Cố tổng ở cùng một chỗ với tôi đi?"
Thạch An Yến hào phóng thừa nhận "Đúng vậy"
"Cố tổng ngươi xem, tôi nói không sai phải không?"
Thực ra hắn không phải muốn giam lỏng ta...... Cố Huyên có chút bất đắc dĩ, hắn vừa nghe người này nói bậy một đống lớn về Thạch An Yến, càng cảm giác chắc chắn sau lưng người này có người sai sử, không muốn đùa giỡn với hắn nữa, nói với Thạch An Yến "Chúng ta đi thôi"
Vi Sinh Lâm "......"
Thạch An Yến ngay cả một ánh mắt cũng chưa bố thí cho người nào đó, kéo Cố Huyên tìm Lục Trầm, đơn giản cùng hắn uống hai ly liền đứng dậy cáo từ.
Lăng Hi cùng Đặng Văn Hồng âm thầm đánh giá, thấy Thạch An Yến đối với Cố Huyên tuy rằng cũng không thân mật giống như đôi tình lữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng lúc ngẫu nhiên nhìn về phía Cố Huyên, ánh mắt kia luôn trầm luân thật sâu, phảng phất hận không thể đem người nuốt mất.
Hai người đối diện một chút, thầm nghĩ khó trách Cố Huyên cảm giác không tệ, hóa ra là Thạch An Yến sợ làm đối phương kinh hoảng, vẫn luôn nhẫn a. Đặng Văn Hồng nhìn Cố Huyên vẫn không hề phát hiện, nhìn theo hắn cùng Thạch An Yến đi xa, nhẹ nhàng thở dài "Muốn đánh cược thời gian hay không? Ta cược trong vòng hai tháng"
Lăng Hi cười nói "Vậy thì có gì để đánh cược?"
Đặng Văn Hồng nhanh chóng ý thức được hắn cũng nghĩ giống mình, cũng cười
Lăng Hi nói "Đúng rồi, qua vài ngày có khả năng ta sẽ đi ra ngoài một chuyến, có lẽ tín hiệu sẽ không tốt, có chuyện thì gửi tin nhắn cho ta hoặc gửi đến hòm thư, ta nhận rồi sẽ trả lời sau"
Đặng Văn Hồng gật gật đầu.
Vi Sinh Lâm gặp Lục Trầm ngồi ở trên bàn này, không dám lại đây, đã sớm rời đi. Còn lại ba người hàn huyên một trận, lúc này mới trở về nhà.
Thẩm Huyền đang đợi Lăng Hi, thấy hắn vào cửa liền đem người ôm lên lầu "Tại sao lại muộn như vậy?"
"Thời gian trò chuyện có hơi lâu"
Thẩm Huyền thuận miệng ừ một tiếng, như thường lui tới như vậy chờ hắn tắm rửa xong, lại đem hắn ôm đến trên giường, sau đó thấy hắn vẫn đang gửi tin nhắn, hiếu kì nhìn lướt qua, trán liền nhảy dựng "Là Mike?"
"Ừm, hắn bị Chu lão gia tử cấm túc"
"Ta có nghe nói", Thẩm Huyền không quá thích: "Hắn tìm ngươi làm gì?"
"Không có gì, nói chuyện phiếm"
Thẩm Huyền lại càng không thích "Không còn sớm, ngủ đi"
Lăng Hi lên tiếng trả lời, hàn huyên một lát mới kết thúc, ngay sau đó liền bị Thẩm Huyền hung hăng ôm vào trong lòng, hắn tránh tránh: "Đừng ôm như vậy, nóng"
Thẩm Huyền buông mắt nhìn người trong lòng, tất cả hô hấp ấm áp đều phun ở cổ hắn "Có sao? Ta không cảm thấy nóng"
Lăng Hi hơi chút giật giật, rất nhanh nhận thấy được đồ vật nào đó chạm vào người, triệt để thành thật.
Thẩm Huyền thanh âm có chút khàn "...... Bất động?"
"Ngủ ngon"
Thẩm Huyền nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ trước mắt, ở trong lòng thở dài một hơi, nhận mệnh lui về phía sau một chút, ép buộc chính mình ngủ.
Ngày kế tiếp Lăng Hi tiếp tục đi phục kiện, có lúc rảnh thì nhắn tin với Mike, chưa từng đứt đoạn. Thẩm Huyền càng thêm khó chịu, thậm chí nhịn không được hỏi câu có phải cố ý kích thích hắn hay không. Lăng Hi tính tình tốt nói "Ta cảm giác hắn rất thú vị, muốn kết giao bằng hữu"
Thẩm Huyền nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn không thoải mái, từ đó cũng thường thường cùng Lăng Hi thư từ qua lại.
Thời gian bất tri bất giác lại qua hết một tuần, Lăng Hi khôi phục được không tệ, cơ bản có thể hành động tự nhiên, cười phân phó "Đi đặt vé máy bay"
Bọn bảo tiêu theo dõi hắn, cảm giác Lăng thiếu tâm tình tựa hồ phá lệ rất tốt, thử hỏi "Chúng ta đi chỗ nào? Có chuyện tốt?"
"Có" Lăng Hi cười nheo lại mắt.
Ngườinào đó tra tấn thân thể và tinh thần của hắn lâu như vậy, hắn rốt cuộc cũng cóthể tra tấn đối phương một chút, như vậy mới công bằng, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.