Bệnh Chữa Rồi

Chương 41: Tin tức




Trước đó trong trại an dưỡng, bởi vì ipad của Lôi Nham bị hủy mà tốn rất nhiều thời gian, nhưng ở thành phố S còn có việc đang chờ hắn xử lý, vì thế khi cùng Thẩm Huyền và mấy người bọn họ đàm phán xong, hắn cùng đệ đệ chào tạm biệt, bất quá khi đó đệ đệ hắn vừa vặn muốn đi chơi, nên hắn dẫn theo cùng nhau đi.
Nhưng ô tô chạy ra trại an dưỡng không lâu, đệ đệ nhà hắn bỗng nhiên phát hiện một con chó, không nói hai lời liền phân phó người bắt lại, cứ như vậy từ thành phố C một đường bắt đến thành phố S.
Hắn căn bản không để ý, nhưng ngay sau đó liền nghe đệ đệ nói đây là con chó của đưa trẻ kia, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn một cái, chậm rãi hỏi "...... Lăng, Lăng Bắc?"
Người trẻ tuổi ngồi xổm trước cửa sổ sát đất nghiên cứu Husky gật gật đầu "Chính là đứa nhỏ đó, ta thấy con chó này có hơi thê thảm, có lẽ là nó đi lạc, muốn bắt đi đợi sau khi trở về thì đưa lại cho hắn, nhưng ngươi nhìn đi, ngôi sao cũng đang tìm nó ráo riết như vậy, nghe nói tìm được nó trả lại sẽ có thù lao, còn chụp ảnh chung và kí tên, còn nói nếu muốn kí tên với người nào khác, hắn cũng có thể hỗ trợ."
Lôi Nham tiến lên vài bước, lấy di động ra so sánh một chút giữa ảnh chụp với vật thực, nhìn đệ đệ "Cảm thấy, muốn?"
Đệ đệ hắn nếu như thật sự thích ngôi sao đó nào còn cần phải dùng Husky để trao đổi sao? Trực tiếp nói một câu, hắn có thể để cho ngôi sao đó cùng đệ đệ hắn ăn cơm, nói chuyện phiếm hoặc chơi trò chơi.
"Không, ta là thích là một nhân vật lần trước hắn diễn"
Người trẻ tuổi cảm khái nói "Hắn diễn vai vương gia đặc biệt hay, mỗi lần thấy hắn, bổn vương như cảm thấy được một mặt khác của mình, ta thực ra muốn ký tên cho hắn, bắt hắn đem danh tự của bổn vương treo lên"
Lôi Nham "......"
Husky "......"
Lôi Nham là người hồi thần đầu tiên, nói câu ngươi thích là được, thu điện thoại di động về.
"Ngươi nói xem rốt cuộc có phải nó hay không?" Người trẻ tuổi đẩy đẩy Husky "Ta cứ có cảm giác nó giống con chó hoang khi dễ bé chó cái kia của ta"
Husky thò móng vuốt đem tay hắn hất ra, yên lặng nhìn chân trời một mảnh đám mây nhỏ, càng thêm phiền muộn.
Ngày đó buổi tối hắn vì cái gì chỉ nhìn thấy mấy con chó hoang liền hoảng từ nhà chạy ra chứ? Vì cái gì thật vất vả phân rõ phương hướng trở về lại gặp phải thần thoại sống của trại an dưỡng là Vương gia?
Trọng yếu nhất là vì cái gì sẽ mạc danh kỳ diệu* liền đến thành phố S?! Hắn cần yên tĩnh!!! Người trẻ tuổi xong toàn không hiểu rõ tâm tình Husky, lại đẩy đẩy nó.
*không hiểu tại sao
Lôi Nham chăm chú suy nghĩ một chút, về quan hệ thân mật của Thẩm gia và Lăng gia, từ tình huống ngày hôm đó mà xem, Thẩm gia nhị thiếu tựa hồ rất thương yêu đứa trẻ kia, vì đứa trẻ ấy đi tìm minh tinh điện ảnh giúp một tay cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, không khiến người khác ngạc nhiên.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, hắn có thể phái người hỏi trước một chút xem có phải là chó của minh tinh điện ảnh kia hay không, thuận tiện tra thủ hạ có phải là thủ phạm của vụ tai nạn giao thông không, đợi đến khi tất cả đều làm xong thì mới thông báo cho thành phố C bên kia.
Nếu quả thật là đúng, hắn lại phải chuẩn bị đi thành phố C một chuyến, cũng sẽ tiếp xúc lại với đứa trẻ kia một lần, bởi vì hắn cảm giác chính mình sẽ không nhìn lầm, đứa trẻ kia rất thể có khả năng dị thường là thông minh cùng trưởng thành sớm.
Hắn đưa ra quyết định xong, sờ sờ đầu đệ đệ, xoay người đến công ty.
Mỗ vương gia vẫn đang nghiên cứu Husky, thấy nó dường như rất lạnh lùng với hắn, liền tốt bụng đi lấy một chút thức ăn cho chó đưa cho nó. Husky nhất thời khó chịu, thò móng vuốt đẩy về. Vương gia nháy mắt mấy cái, trực tiếp đẩy đến trước mặt nó. Husky càng thêm khó chịu, lại đẩy về cho hắn. Vương gia lại đẩy, Husky vẫn cự tuyệt như cũ.
Mỗ vương gia "......"
Husky "......"
Một người một chó đối diện nửa ngày, vương gia lập tức nổi giận.
"Moẹ nó —!" Vương gia lại đẩy qua "Ngươi là đang ghét bỏ bổn vương sao? Ngươi thử lại đẩy trở về nữa xem, bổn vương sẽ cạo sạch lông của ngươi!"
Husky "= 口 ="
Cmn, quả thực là phát rồ! Husky nhanh chóng thò móng vuốt đem con chó bông lại, yên lặng ôm, cảm thấy có chút nhớ Thạch An Yến, chung quy tên khốn kiếp kia gần đây đối với hắn cũng không tệ.
Hắn lười biếng nằm rạp trên mặt đất, thở dài một hơi.
Thành phố C giờ phút này đang rơi vào tình trạng "toàn thành tìm chó", mấy tấm hình Husky được đưa tới không ngừng, nhưng không có một cái nào đúng. Lúc Thẩm Huyền nghe được chuyện này là đang ở công ty, đoán ra chỉ sợ đây lại là công lao Lăng Hi, khóe miệng không khỏi mang theo một chút ý cười.
Đào Thiên Thụy đứng bên cạnh hắn, thấy thế hiếu kì nhìn nhìn di động của hắn, nhất thời ngây người, thầm nghĩ ngài đây nhìn tin tức người khác tìm chó lại như thế nào có thể cao hứng thành như vậy? Ngây ngốc kiểu này rất có cá tính đó, đây là càng ngày càng phát triển theo phương hướng quỷ dị a.
Ấy, khoan đã!
Đào Thiên Thụy nhìn lại một chút, có cảm giác con chó của ngôi sao này rất giống với của Lăng Bắc, nhưng hắn nghe nói trước đó không lâu nó đã bị Thạch An Yến bắt đi rồi mà, cho nên là, Thạch An Yến làm mất mới để ngôi sao phát weibo tìm chó?
Vậy thì Thẩm Huyền cao hứng cái gì?
Hắn lo lắng, bỗng nhiên nhớ tới chuyện mình bị tặng một đầu bếp trước đó, yên lặng phản ứng vài giây, nghĩ chắc sẽ không phải là đứa nhỏ ấy muốn đem Husky về, mà nếu đã ghét bỏ hắn, Thẩm Huyền đồng dạng cảm thấy Husky cũng sẽ quấy rầy "phụ tử" bọn họ ở chung, sau đó...... Sau đó Husky đã không thấy tăm hơi — không thể nào? Thẩm Huyền từ khi nào lại hung tàn đến mức này?
Đào Thiên Thụy kinh sợ liếc nhìn bạn tốt, nháy mắt bị suy luận của mình dọa rồi.
"Không phải nói có việc gì sao?" Thẩm Huyền nhìn hắn "Như thế nào?"
"...... À" Tâm hồn Đào Thiên Thụy như ở trên mây đem văn kiện đưa cho hắn, quẳng lại một câu ngươi xem trước đi, quay đầu chạy.
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền lười để ý tới hắn, một ngày trôi qua như thường, rất nhanh hắn đã về tới tiểu lâu, lúc này cơm chiều vừa làm xong, Lăng Hi cũng đã tự mình xuống lầu, hắn nhìn cổ chân sắp khỏi hẳn của đứa trẻ, áp chế một chút tiếc nuối nhỏ "không thể lại ôm người" kia, đi qua.
"Cái weibo kia là ngươi bắt Thạch An Yến làm?"
"Tự hắn nghĩ biện pháp" Lăng Hi mỉm cười nói "Ta chỉ trò chuyện với hắn một chút thôi"
Thẩm Huyền có thể tưởng tượng tâm tình bị bức bách của Thạch An Yến, càng biết đây chính là kết quả mà Lăng Hi muốn, đáy mắt mang theo ý cười, hỏi "Đã tìm được chưa?"
"Vẫn chưa"
Thẩm Huyền gật đầu, đề tài này hot như vậy, chỉ cần Husky còn ở trong thành phố C cuối cùng cũng sẽ tìm ra, cho dù là bị người xấu bắt lấy, giá buôn bán cũng không dày bằng thù lao của ngôi sao, đối phương khẳng định nên biết lựa chọn như thế nào, huống chi trong cơ thể Husky vốn là linh hồn của con người, hẳn là sẽ không quá thê thảm.
Đặng Văn Hồng và Lăng Hi đều có suy nghĩ giống nhau, vì thế liền kiên nhẫn đợi tin tức, sau đó một ngày, hai ngày, ba ngày...... Liên tục qua năm ngày mà vẫn không có một chút tiến triển, sức nóng của đề tài này cũng bắt đầu dần dần hạ xuống.
Giọng điệu của Đặng Văn Hồng rốt cuộc không còn đùa giỡn nữa, sợ con chó ngốc kia thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lăng Hi giờ phút này tâm tình cũng không tốt, bởi vì khi bảo mẫu bưng sữa vào phòng, hắn thuận miệng hỏi Thẩm Huyền, kết quả biết được tên kia đang cho thân thể "hắn" tắm rửa, con ngươi nhất thời chìm xuống, lạnh như băng thả ra từng chữ từ kẽ răng, chậm rãi hỏi "Ngươi nói...... Hắn đang làm cái gì?"
Bảo mẫu bỗng nhiên đối diện với thần sắc gần như điên cuồng của hắn, không biết vì cái gì lại có cảm giác đèn trong phòng ngủ đột nhiên có chút tối, càng làm cho hắn tăng thêm vẻ âm trầm, nhất thời bị dọa, run giọng lặp lại một câu liền nhanh chóng rời đi, nhanh chóng đóng cửa lại.
Lăng Hi "......"
Lăng Hi nhắm chặt mắt, suy nghĩ trong đầu càng không ngừng hướng đến chuyện tắm kia, gào thét bao phủ hắn.
Thẩm Huyền đang cho "hắn"...... tắm rửa. Khẳng định sẽ bị cởi sạch......
Còn bị xem hết...... Phỏng chừng còn có khả năng bị sờ hết từ trên xuống dưới......
Mọe nó chứ!!!
Lăng Hi chỉ cảm thấy dây thần kinh mẫn cảm của mình bị hung hăng chọc chọc, phát tiết một trận lên gối đầu, lại nôn khan một lát, cuối cùng âm trầm nhìn chằm chằm cái ly, thẳng đến khi Thẩm Huyền vào cửa cũng không tốt lên.
Hắn ngẩng đầu, bắt gặp Thẩm Huyền thần sắc có vẻ sung sướng, biểu tình càng thêm âm trầm.
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền tạm dừng một chút, lập tức thu liễm cảm xúc, đi qua ngồi ở bên cạnh hắn "Sao thế?"
Con ngươi xinh đẹp của Lăng Hi không thèm nháy mắt nhìn thẳng hắn, một bộ dạng "lão tử muốn mần thịt ngươi" hỏi "Ngươi vừa rồi đang làm cái gì?"
Thẩm Huyền nháy mắt lóe qua vô số ý niệm, cuối cùng trấn định nói "Ta đang chiếu cố ngươi"
Lăng Hi "......"
Lăng Hi đang muốn phát bệnh, bị câu nói không biết xấu hổ này kích thích, theo bản năng muốn đem ly đập trên mặt hắn. Thẩm Huyền tay mắt lanh lẹ cầm chặt cổ tay hắn, nhắc nhở hắn không thể lộn xộn, vết thương ở cổ chân còn chưa lành.
Lăng Hi qua nửa ngày cũng không tránh ra, chậm rãi hít sâu một hơi "Buông ta ra"
Thẩm Huyền liếc nhìn hắn vài lần, cảm giác hắn hẳn là có thể khống chế, lúc này mới buông tay.
Thân thể phải có người chiếu cố, Lăng Hi đương nhiên hiểu rõ loại sự tình này không thể tránh được, nhưng vẫn nhịn không được nói "Lần sau ngươi làm cái gì thì nói cho ta biết trước tiên"
"...... Ngươi xác định?"
Lăng Hi "......"
Hai người đối diện một chút, rất ăn ý bỏ qua đề tài này, chỉ là Lăng Hi vẫn rất khó chịu, cự tuyệt đề nghị xem phim của hắn, dứt khoát trực tiếp đuổi người đi, nhắm mắt làm ngơ.
Thẩm Huyền đứng ở hành lang nhìn cửa phòng, thầm nghĩ Lăng Hi tất nhiên sẽ không tin tưởng hắn chỉ là tắm rửa đơn thuần, hiện tại không có lập tức phát tác, chỉ sợ là không muốn nghĩ đi nghĩ lại mà thôi.
Như vậy mấy ngày sắp tới Lăng Hi phỏng chừng đều sẽ nhìn hắn không vừa mắt. Cho dù ngữ khí của Lăng Hi rất ôn hòa, thái độ cũng giống như bình thường, nhưng đại khái đều là vì ứng phó.
Tật xấu này rất khó giải quyết, muốn theo đuổi người ta cũng không tiện...... Thẩm Huyền bất đắc dĩ, ngày hôm sau vì vãn hồi một chút hình tượng, liền chủ động nói muốn đi cắt móng tay cho hắn, săn sóc hỏi "Ngươi muốn nhìn không?"
Lăng Hi trầm mặc hai giây "...... Đi thôi."
Bức màn bị kéo ra, ngẩng đầu vừa nhìn liền có thể thấy sắc thái sáng sủa của buổi sớm, cả gian phòng ngủ phảng phất đều tắm trong ánh nắng ấm áp.
Vì phòng ngừa bản thân phát bệnh, Lăng Hi rất ít đến xem thân thể của mình, lúc này nhìn Thẩm Huyền chuyên chú cắt móng tay cho mình, tự nhiên cảm giác có chút quái dị. Hắn không khỏi dời mắt đi, trông thấy bộ dáng của chính mình, bỗng nhiên ngẩn ra.
Tóc của hắn có phải dài ra một chút rồi không? Mặt giống như cũng gầy đi, hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng thời gian rõ ràng đang trôi qua, lại qua không lâu nữa hắn có yếu đi một chút hay không? Hay là......sẽ vĩnh viễn ở bộ dạng này?
"Lăng Hi?"
Lăng Hi lấy lại tinh thần, thấy Thẩm Huyền không biết khi nào đã cắt xong một tay, vòng qua giường lớn đến trước mặt hắn, liền ôn hòa ừ một tiếng. Thẩm Huyền buông mắt nhìn hắn "Suy nghĩ cái gì?"
"...... Không có gì."
Thẩm Huyền xoa xoa đầu của hắn "Lo lắng không thể quay về?"
Lăng Hi mỉm cười "Ta không nên ư?"
"Ừ, thực ra so với ngươi ta còn lo lắng hơn" Thẩm Huyền nói, hắn không có ý định, cũng không có hứng thú làm chuyện đáng khinh với trẻ nhỏ.
Lăng Hi liếc hắn một cái, tốt bụng đề nghị "Ngươi có thể đổi đối tượng."
Thẩm Huyền cười "Người khác đều không thích hợp bằng ngươi"
Đây là đang tán tỉnh à? Lăng Hi từ chối cho ý kiến, không có nói tiếp đề tài này, nhưng tâm tình cũng không trầm trọng như vậy. Thẩm Huyền quan sát hai lần, còn muốn nói tiếp, chỉ nghe tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, hiển thị là tên của đại ca nhà hắn, liền ấn nút nghe máy "Như thế nào?"
"Husky mà ngôi sao nổi tiếng kia tìm là của Lăng Hi à?"
Thẩm Huyền ngẩn ra "Ừm, ngươi tìm thấy nó?"
Thẩm đại thiếu ôn nhu hỏi "Một tin tức tốt với một tin tức xấu, ngươi muốn nghe cái nào?"
Thẩm Huyền trầm mặc một chút "Tùy ngươi đi"
"Được rồi, là con chó kia đang ở trong tay Lôi Nham, vừa được đưa về thành phố C."
"Còn tin xấu?"
"Nghe nói thành phố C gần đây cũng có mấy người mất chó, hình như là có một nhóm tội phạm bắt chó"
"Hai chuyện này có quan hệ gì?"
"Lôi Nham đem Husky đến nhà của em trai hắn, trong tiểu khu kia vừa vặn có mấy con chó khác, Husky bị chúng nó dọa chạy"
Thẩm Huyền "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.