Bệnh Chữa Rồi

Chương 37: Ân oán




Giống như thành phố C, thành phố S cũng có rất nhiều gia tộc lâu đời, Lôi gia chính là một trong số đó, hơn nữa Lôi gia hắc đạo bạch đạo đều có, làm ăn vô cùng lớn, một trong ba công ty giải trí lớn Nhất Quang cũng là sản nghiệp của Lôi gia.
Hiện tại đương gia của Lôi thị tên là Lôi Nham, là một người tâm ngoan thủ lạt, hiếm khi mắc phải sai lầm, so với Thẩm đại thiếu còn điệu thấp hơn. Bất quá tuy rằng thành phố C cách thành phố S có chút xa, nhưng nơi này có một ít sản nghiệp của Lôi Nham và bạn bè hắn, bởi vậy hắn ngẫu nhiên sẽ đến thành phố C.
Thẩm Huyền ngồi xuống bên cạnh Lăng Hi "Mấy năm nay ta vẫn luôn ở nước ngoài, chưa từng gặp qua hắn lần nào, nghe nói vài năm gần đây hắn cố ý mở rộng sản nghiệp ở thành phố C"
Lăng Hi ừ một tiếng "Ta cũng nghe nói, nhưng cũng chưa từng gặp hắn"
Hắn tiếp nhận văn kiện mà Thẩm Huyền đưa sang mở ra nhìn nhìn, con trai của kẻ bắt cóc nay đang ở trong tập đoàn Lôi thị vị trí không cao không thấp, tuy rằng không phải là trọng yếu, nhưng cũng không phải là người trong suốt.
Mà Lôi Nham này làm người vẫn có chút bao che khuyết điểm, chính hắn có thể tùy ý giáo huấn thủ hạ, lại không thích để người khác giáo huấn, cho nên chuyện này nếu thật sự là người con trai của người kia làm, quả thật có hơi khó giải quyết.
Lăng Hi lại lật qua một tờ, lẳng lặng xem xong, con ngươi ôn hòa mang theo chút sắc bén "Còn rất thông minh, lúc trước lại đem người đến cô nhi viện, khó trách chúng ta không biết hắn còn có con trai"
Thẩm Huyền gật gật đầu, không khỏi hỏi "Hắn có thù oán gì với gia đình ngươi?"
"Ta chỉ biết hắn có thù oán gì đó với cha ta, cụ thể thì không rõ ràng, cũng không hỏi tới" Lăng Hi khép tư liệu lại, nhẹ giọng nói "Dù sao bất kể là cái gì thì hai người này đều đã chết, nào biết hiện tại lại đến phiên ta và......"
Hắn tạm dừng một chút, suy nghĩ nói "Trước mắt còn chưa thể xác định chính là hắn, có lẽ ta có thể đi trước hỏi gia gia một chút lúc trước đã xảy ra chuyện gì, dây dưa nhiều năm như vậy bây giờ đem sự tình nói rõ ràng cũng tốt"
Thẩm Huyền không có ý kiến, cùng hắn ăn cơm chiều xong thì mang theo hắn tới Lăng gia.
Lăng Hi nhìn đại trạch trước mắt, nhất thời có chút xuất thần. Từ khi gặp chuyện không may đến nay hình ảnh ở trong đầu lướt qua từng cái một, tuy rằng chuyện qua chưa bao lâu, lại khiến hắn có cảm giác như đã trôi qua một thế kỷ vậy.
Hắn không thể không thừa nhận, hắn có chút nhớ nhà.
Thẩm Huyền thấy hắn bỗng nhiên trở nên im lặng, tìm đề tài "Nghe nói đại bá và tiểu cô của ngươi đều chuyển về đây"
"Ừm, có thể đoán được, ta không ở đây, có bọn họ bồi gia gia trò chuyện cũng rất tốt, chỉ hi vọng bọn họ có thể an phận một chút", Lăng Hi chỉ một ngã rẽ "Đi bên kia đi."
Thẩm Huyền nhìn phương hướng bên hồ nhỏ, rốt cuộc ý thức được người nọ muốn đi tham quan một chút, cười một tiếng đồng ý.
Sắp đến giữa hè, trời tối càng ngày càng nhanh, giờ phút này hoàng hôn còn chưa tan hết, độ ấm cũng không nóng bức như lúc ban ngày, gió nhẹ thổi tới trên mặt, làm người ta thoải mái không thôi.
Lăng gia lão trạch có mười phần cổ xưa, được xây dựng xa hoa lộng lẫy, giống như một bức tranh tĩnh vật sơn dầu. Thẩm Huyền chậm rãi đẩy Lăng Hi đi về phía trước, nghĩ nghĩ nếu có một ngày Lăng Hi biến trở về, hình ảnh bọn họ sóng vai tản bộ, ý cười trên khóe miệng không khỏi đậm hơn.
Hắn nhớ rõ Lăng Hi không phản cảm tiếp xúc thân thể một chút, bọn họ có lẽ có thể nắm tay cùng đi, nếu Lăng Hi có thể đồng ý cho hắn hôn thì sẽ càng tốt hơn. Đương nhiên, với điều kiện là hắn phải đem người này đuổi tới tay đã.
Thẩm Huyền rũ mắt nhìn Lăng Hi, thầm nghĩ gần đây cần phải bớt thời gian đi một chuyến đến chỗ huấn luyện mà đại ca giới thiệu, tuy rằng trước đó hắn cũng có luyện qua, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất thì tìm người huấn luyện vẫn tốt hơn.
Hắn lấy lại tinh thần "Nơi này rất đẹp"
Lăng Hi cười lên tiếng trả lời, tạm dừng một chút bỗng nhiên nhắc nhở, "Ngươi nếu muốn tán tỉnh ta thì tốt nhất nên nghĩ cách khác"
"Ồ?" Thẩm Huyền nhướn mi "Chẳng lẽ trước đó đã có người thử rồi?"
"Ừm, tình huống của ta có hơi đặc thù, cơ bản chưa từng đến trường học, đều là mời gia sư" Lăng Hi ôn hòa nói "Từng có vài người có ý tưởng không tốt, ngây thơ nghĩ rằng nơi này không tệ, muốn thừa dịp không khí hòa hợp để hôn ta, kết quả đều bị ta đạp xuống dưới hồ, ngốc đến mức ta cũng ngại nói"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền yên lặng nắm chặt tay, nghĩ tương lai hắn nhất định phải đè Lăng Hi ra làm ở trong này, trở thành người đầu tiên.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chỉ nghe cách đó không xa vang lên một giọng nữ lãnh diễm, "Ngừng chạy cho lão nương, ngoan ngoãn nói cho ta biết hắn đi đến đoàn phim tham ban đã nói gì? Không đúng, rốt cuộc vì cái gì hắn lại nhìn ngươi?!"
Một thanh âm khác có chút phát run, có thể dễ dàng để người khác nghe ra là An Kỳ "Tỷ tỷ, hắn chỉ là đi dò xét hạng mục của công ty hắn, đến đoàn phim chỉ là tiện đường"
"Thật?"
"Vâng!"
"Được rồi, đợi đã ngươi đứng lại đó cho ta, mặc kệ vì cái gì thì hắn đúng là đã đến chỗ đoàn phim, có phải là nhìn ngươi hay không, có phải không? Có phải khônghả?! Ngươi mau nói rõ ràng cho lão nương!"
"Thật sự không phải mà!" An Kỳ khóc nói, "Hắn là nhìn đại biểu ca, sau đó cùng Hồng ca nói hai câu mà thôi"
"Nga...... Ân? Hồng ca là ai?"
"Là thầy của ta"
"Cái gì? Mẹ nó nói trắng ra là hắn dù làm không tốt vẫn tìm cơ hội tiếp cận ngươi!"
"A! Tỷ tỷ, nấu đậu nhiên cành đậu, đậu tại phủ trung khóc......*"
*Thơ của Tào Thực về tình huynh đệ nguyên văn là
Chữ đậu nhiên đậu cơ,
Đậu tại phẩu trung khấp.
Bản thị đồng căn sinh,
Tương tiễn hà thái cấp.
Nghĩa: Củi đậu đun hột đậu
Đậu trong nồi khóc kêu:
Cùng sinh trong một gốc,
Bức nhau chi đến điều.
"Vốn là song bào thai, moẹ nó lão nương mà ăn được thì người đầu tiên chính là ngươi!"
An Nghi nói "Khóc cái gì mà khóc! Ta chỉ nói một chút cũng không phải là ăn ngươi thật! Trở về! Ngươi phát điên muốn chạy về hướng nào? Nhảy hồ cũng không rửa sạch được hiềm nghi trên người ngươi!"
Vừa dứt lời, thân ảnh quen thuộc một trước một sau liền xuất hiện ở trong tầm mắt. An Kỳ đột nhiên nhìn thấy Thẩm Huyền, nháy mắt lệ nóng doanh tròng, nhanh chóng chạy tới, tay chân loạngchoạng, run cầm cập cọ đến bên cạnh hắn.
An Nghi lập tức dừng lại, chậm rãi bình phục hô hấp một lát, thục nữ ưu nhã tiến lên trước mỉm cười chào hỏi, sau đó hơi trách cứ nhìn sang đệ đệ, móc ra khăn tay "Vừa cơm nước xong, không phải đã bảo ngươi đừng có vận động kịch liệt sao, nhìn ngươi xem, chạy khắp toàn thân là mồ hôi, nào, để ta lau cho ngươi"
Thẩm Huyền "......"
Mặt nhỏ của An Kỳ trắng bệch, hoàn toàn không dám động, ngơ ngác để nàng tiến lại gần.
An Nghi thực vừa lòng, hiền lành sờ đầu đệ đệ, nhìn Thẩm Huyền, "Huyền ca là tới tìm ông ngoại?"
Thẩm Huyền ừ một tiếng, thấy An Kỳ thử thò móng vuốt với An Nghi, nhận ra lại bị xoa đầu liền nhanh chóng buông cảnh giác, nhất thời trầm mặc, hoàn toàn không muốn để ý tới đôi tỷ đệ này, hàn huyên vài câu liền đi.
Hắn thấp giọng hỏi "Đây mới là tính cách thật của An Nghi?"
Lăng Hi mỉm cười "Ừm, lúc ở nhà nàng không có che giấu."
Thẩm Huyền lại trầm mặc, nghĩ tới một thế hệ này của Lăng gia, nhẫn nhịn, không chịu nổi nói "Ông nội của ngươi quả thật không dễ dàng "
Lăng Hi "......"
Hai người rất nhanh đến thư phòng của lão gia, Thẩm Huyền mặc dù trước đó không lâu đã tìm cơ hội làm rõ với lão gia tử rằng hắn đã tự mình biết chân tướng, nhưng lần này đề cập đến vấn đề ân oán của Lăng gia, hắn thức thời không lưu lại mà ra ngoài cùng quản gia.
Lăng lão gia tử nghe xong ý đồ đến đây của cháu trai, uống một ngụm trà, chậm rãi nói "Từ sơ trung mãi cho đến đại học, hắn với mẹ của ngươi đều là đồng học."
Lăng Hi hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là loại ân oán này, nháy mắt ngẩn ra, liên tưởng một chút đến mị lực của mãu thân nhà mình, hỏi "Hắn có ý với mẹ của ta?"
Lão gia tử gật gật đầu "Hắn là con riêng, đến đại học mới được người trong nhà nhận về, cũng là ngay lúc đó bắt đầu theo đuổi mẹ ngươi" Ông dừng một chút, tựa hồ không thích ứng được khi nói nhắc đến chuyện của con dâu, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, bổ sung nói "Phụ thân ngươi cũng vậy"
Biểu tình Lăng Hi có hơi vi diệu, hắn nghĩ hai nhà là liên hôn chính trị, hóa ra vẫn có một chút tình cảm trong đó.
Lão gia tử liếc hắn một cái, "Thực ra trước đó tình cảm của cha mẹ ngươi không tệ......" Ông nói xong lại dừng lại, lắc đầu "Tạm thời không đề cập tới bọn họ, đều là chuyện quá khứ"
Lăng Hi từ chối cho ý kiến, lẳng lặng nghe.
Hắn cơ bản có thể đoán được đại khái quá trình, sự thật chứng minh những điều gia gia nói so với cái mà hắn lường trước không khác lắm. Tính cách của mẹ hắn rất rõ, lúc trước nếu lựa chọn cha, đã thế hiện rõ bà căn bản không thích người kia, người nọ có lẽ bị cha chỉnh qua, cũng có lẽ là vì yêu sinh hận, cho nên mới trả thù bọn họ.
"Suy cho cùng đã thích nhiều năm như vậy, thê mà hắn thật sự hạ thủ được" Lăng Hi thở hắt ra một hơi "Trong cơ thể ta nói thế nào cũng có một nửa huyết thống của mẹ"
Lão gia tử trầm mặc một lát "Hắn đã nhìn qua ảnh trước đây của mẹ ngươi, bề ngoài của ngươi rất giống với mẹ mình"
Lăng Hi trong chốc lát cứng đờ, con ngươi chốc lát dâng lên một tầng sắc bén, hóa ra lúc trước người nọ đem hắn ném vào Mị Sắc học tập, cũng không chỉ đơn thuần là muốn cho chính mình tiếp khách mà chính là còn phải phục vụ hắn!!— May mà đã làm thịt hắn.
Lão gia tử nhìn biểu tình của cháu trai, thấy hắn còn có thể bình tĩnh, lúc này mới tiếp tục nói, "Hắn đối với mẹ ngươi cảm tình dường như đã biến thành bệnh, vẫn luôn không kết hôn, chúng ta đều không nghĩ tới hắn có con trai......"
Ông tùy tay cầm lấy ảnh chụp trên tư liệu nhìn, "Tên này lớn lên không giống hắn một chút nào, có lẽ là con nuôi."
Lăng Hi dạ một tiếng, cơ bản biết rõ món nợ rối muốn chết đi được, cùng ông nội hàn huyên một lát liền đi ra ngoài.
Lão gia tử thực thích Thẩm Huyền, cũng không cho bọn họ rời đi nhanh như vậy, mà là mời bọn họ đến phòng khách, chuẩn bị cùng nhau tán gẫu, kết quả vừa ngẩng đầu, gặp An Kỳ ôm gối đầu chậm rì rì tiến vào.
Lão gia tử liếc nhìn hắn vài lần "Có chuyện gì?"
"Ông ngoại ~" An Kỳ nhu thuận nhìn ông, con ngươi tối đen như mực giống như một động vật nhỏ thuần khiết, "Cháu đêm nay muốn ngủ cùng với ông"
Lão gia tử trầm mặc một giây, quả quyết cự tuyệt. An Kỳ lúc ngủ không thành thật, ngủ cùng tên nhóc này quả thực chính là một tai nạn, ông vẫn còn muốn sống lâu thêm vài năm.
An Kỳ hật sự tổn thương "Vì cái gì?"
"Lớn như vậy rồi thì phải ngủ một mình"
"Không, thần thiếp làm không được, đừng vứt bỏ cháu, cháu rất yêu người nha ông ngoại ~" An Kỳ nhào qua ôm đùi ông mình "Cho cháu ở lại đi, cháu rất yêu ông mà!"
Lão gia tử bị hắn nháo đến đau đầu, biết đây là lại bị tỷ tỷ của hắn ngược, kéo hắn ra, đặc biệt lãnh khốc vô tình, "Vậy ngươi trải thảm ngủ dưới đất"
"Được a ~"
Lão gia tử lại đau đầu, cảm giác có thằng nhóc này ở đây thì không có biện pháp nói chuyện phiếm với cháu trai. Lăng Hi cũng có thể nhìn ra được, âm thầm ra dấu với ông nội, bất đắc dĩ rời đi.
Thẩm Huyền theo thường lệ đẩy hắn, cảm khái, "Gia gia ngươi quả thật không dễ dàng"
"...... Ừm"
Thẩm Huyền cười, rất nhanh đem hắn ôm lên xe, "Nói chuyện thế nào, quyết định muốn làm như thế nào chưa?"
Lăng Hi gật gật đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ "Ta muốn hẹn gặp Lôi Nham nói chuyện"
Thẩm Huyền nhướn mày "Không phải là còn chưa có chứng cớ sao?"
"Ừm, để Lôi Nham tự mình đi thăm dò đến cùng xem có phải hay không"
Thẩm Huyền nháy mắt hiểu rõ tính toán của hắn, lái xe chạy ra khỏi Lăng gia đại trạch "Nghe lời ngươi"
Lăng Hi nhìn hắn "Ngươi có cách liên hệ với đương gia của La gia đúng không? Gọi hắn đến ăn bữa cơm"
Thẩm Huyền biết La Phiến Cảnh và Lôi Nham là bằng hữu, có La Phiến Cảnh ở đó có thể thuận lợi hơn một chút, không khỏi nói "Trước tiên không cần nóng nảy, ta hỏi ca ca của ta một chút"
Lăng Hi trong lòng vừa động "Hắn có quen biết với Lôi Nham?"
"Có lẽ" Thẩm Huyền bấm số điện thoại của Thẩm đại thiếu, cũng không vòng vo, vào thẳng chủ đề.
Thanh âm của Thẩm đại thiếu ôn nhu trước sau như một "Tại sao ngươi bỗng nhiên nhớ tới hắn?"
"Tìm hắn có chút chuyện"
"Vậy sao ngươi không nói sớm, ta vừa mới cùng hắn ăn cơm xong"
Thẩm Huyền "......"
Edit: chương 38 có một nhân vật huyền thoại xuất hiện, mọi người đoán xem là ai nào:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.