Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 43: (4)




Tô Nghiêu im lặng hỏi ông trời.
Sao ngày trước nàng không phát hiện, Diệp Lâm là người vô lại như thế này. Quả nhiên là bị dáng vẻ trời quang trăng sáng thanh tâm quả dục che mắt, nào biết hắn không nghiêm chỉnh như vậy.
Tô Nghiêu đánh tiếng tằng hằng một cái, nói trong lòng không khẩn trương đó là nói dối, tay chân cũng không biết để vào đâu, tội nghiệp nhìn Diệp Lâm một lát, chỉ thấy người nọ đột nhiên cười, giống như lầm bầm lầu bầu nói: “Sợ là chính ta ở trong lòng ngươi không thể so với tên háo sắc tốt hơn chỗ nào.”
Cũng không biết này người đang này lầu bầu lẩm bẩm nói những gì, Tô Nghiêu lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, một bên mặt Diệp Lâm đối diện nàng, lông mi dài khẽ run, vẻ mặt lại có chút cô đơn, chỉ coi hắn là mới vừa mất người thân, hôm nay động phòng hoa chúc lại không thể ôm mỹ nhân một mình trông phòng, khổ sở trong lòng. Làm một Hoàng đế mà nói, người này thật trôi qua biệt khuất, vì vậy, lòng Tô Nghiêu mền nhũn, không khỏi an ủi nói: “Bệ hạ nếu là coi trọng cô nương nhà nào, rất không cần phải cố kỵ A Dao, A Dao cũng là người hiểu chuyện, A Dao tuy là Hoàng hậu, nhưng cũng chỉ là Hoàng hậu thôi.”
Vừa không phải vợ chồng chi thực, liền cũng không coi là thắng, nếu là có một ngày hắn cưng chiều vị phi tử nào muốn cho nàng một hậu vị, Tô Nghiêu cũng sẽ không chút do dự dâng lên. Mặc dù nàng sinh lòng hảo cảm với Diệp Lâm, nhưng không rộng lượng đến mức có thể cười nhìn bạn lữ của mình trái ôm phải ấp đi làm một hiền hậu, Tô Nghiêu người này không thích tranh đoạt, nếu thật là trở thành tranh giành người tình với phi tử hậu cung, thật sự không phải cuộc sống Tô Nghiêu muốn.
Nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm Hoàng hậu, theo kế hoạch lúc đầu, cho là khi Diệp Lâm còn làm thái tử thì liền giải quyết chuyện Phong thị, nơi nào nghĩ đến Diệp Tu chết bất đắc kỳ tử, chuyện đột nhiên xảy ra, đành đẩy nàng đến vị trí Hoàng hậu. Tô Nghiêu xem chừng, bất luận chuyện phát triển như thế nào, lấy tính tình nàng, đúng là vẫn còn muốn rời đi, nếu sớm biết kết quả, vậy không bằng sớm đứt ý niệm, cũng tránh cho ngày sau thương tâm khổ sở, ruột gan đứt từng khúc.
Diệp Lâm không chỉ một lần nhắc tới mình muốn noi theo Hoàng đế khai quốc, cả đời chỉ thành thân với một Hoàng hậu, dù là sau lại mất sớm, cũng không thay lòng. Tô Nghiêu cũng chỉ nghe một chút, chưa từng làm thật thôi.
Nàng cũng không phải là không tin Diệp Lâm, nàng chỉ là không tin lời thề. Tình yêu là một đồ tốt, hiệu quả có thể so với thuốc phiện, đắm chìm trong đó không cách nào tự kềm chế, thề non hẹn biển lập lời thề thì ai cũng cho là mình biết làm đến, đó cũng là một phần thật lòng. Cũng không có người biết tình yêu có thể tồn tại bao lâu, khi kích tình rút đi, hôn nhân chỉ dựa vào một ít giấy tờ để duy trì. Nhưng hôn nhân là đồ gò bó người hiện đại, Diệp Lâm là Hoàng đế, Hoàng đế Nhạn triều, thân phận như vậy nhất định sẽ không bị một thứ gì đó trói buộc. Nếu là tình yêu sao? Nàng cần phải vắng vẻ cả đời, ngày đêm chờ đợi không biết lưu luyến đến khi nào người yêu hồi tâm chuyển ý sao?
Không, Tô Nghiêu không muốn.
Tôn A Kiều không phải là một ví dụ tốt nhất sao, Đế Vương sẽ không cần một Hoàng hậu tùy hứng kiêu ngạo, hắn cần chính là một thê tử dịu dàng đoan trang. Nhưng Tô Nghiêu biết, nàng không làm được.
Diệp Lâm nghe nói nàng như vậy không chút để ý nói ra để hắn lập phi tử, một bồn lửa giận thật sự không nén được, thò người ra liền hôn nàng, muốn chặn lại miệng của nàng, khiến nàng không thể lại nói ra lời khiến hắn khổ sở.
Tô Nghiêu dựa vào ý trí, kiếp trước kiếp này, luôn theo ý trí, tỉnh táo một chút xíu phân tích được mất, cân nhắc đóng băng lòng của mình. Nàng luôn không tin chỉ thích nàng, bất luận như thế nào cũng không chịu tin tưởng. Cũng không phải là không có tiền lệ, khai quốc Thánh Tổ không phải như thế sao? Không, coi như không có tiền lệ, hắn Diệp Lâm lại sợ gì mở ra một tiền lệ!
Lần ngày Diệp Lâm hoàn toàn không được xưng tụng dịu dàng, ngay cả có thể nói là có chút thô bạo cậy mạnh, môi lưỡi dây dưa Tô Nghiêu không thể kiếm cởi, chỉ một mặt công thành chiếm đất, hận không được ăn sạch sành sanh Tô Ngiêu, nuốt vào bụng.
Tô Nghiêu giãy giụa không thoát, ngược lại bị hắn lập tức đặt ngay trên giường hỉ, giường hỉ đỏ thẫm cùng với sắc mặt hơi trắng bệch của Tô Nghiêu, càng làm nổi bật đôi lông mày, sóng mắt như nước mùa thu. Diệp Lâm chỉ cảm thấy cổ họng có chút căng lên, lấn người đè lên, thấp nhiệt hôn chậm rãi từ môi anh đào chuyển tới sau tai, chọc cho Tô Nghiêu một hồi run rẩy, lại tiến thêm thước hôn bả vai mịn màng, giống như dịu dàng bao phủ lấy nàng.
Tô Nghiêu trong lúc nhất thời có chút bối rối, cảm thấy chuyện này có một chút mất khống chế, trong lòng vừa sợ vừa loạn, giơ tay lên đẩy hắn bất động, cũng cảm thấy người nọ từ từ mở vạt áo của nàng.
Không không không không, cái này không được..... Tô Nghiêu cố gắng duy trì đầu não tỉnh táo, thở hổn hển chặn lại nói: “Diệp Lâm, ngươi có còn nhớ rõ khi đó ta nói rồi, nếu ngươi không thể tuân thủ nghiêm ngặt ước định, ta liền rời đi?”
Động tác người nọ không chịu ảnh hưởng, cũng may mà hôm nay Tô Nghiêu mặc cát phục tầng tầng lớp lớp không dễ cởi, lúc này mới không bị bóc sạch sẽ. Chỉ là người nọ dù chưa thể đạt được, thủ hạ cũng không nhàn rỗi, nơi ngón tay thon dài đi qua, không khỏi đưa tới một hồi run rẩy. Hô hấp Tô Nghiêu dần dần rối loạn, không rõ ràng lắm vì sao Diệp Lâm quen thuộc vùng mẫn cảm trên người nàng như thế, thậm chí so với nàng còn rõ ràng hơn.
Có lẽ là bị đè nén quá lâu, có lẽ là bị Tô Nghiêu trẻ trung khiêu khích tâm thần, Diệp Lâm vốn chỉ nghĩ trừng phạt Tô Nghiêu một cái, không ngờ lại khiến mình động tình. Lúc này tất cả lý trí đã mất, hoàn toàn là theo tâm mà làm.
Tô Nghiêu nghe được hô hấp người nọ dần dần loạn, giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai, mang theo vài phần hấp dẫn trong ngày thường không có, nói: “Tô Nghiêu, vậy ngươi có nhớ, ta bảo ngươi sẽ không giao ta cho người khác?”
Tô Nghiêu nhất thời cứng họng.
Nhưng lập tức, Tô Nghiêu liền nuốt chuyện này rồi, nơi bụng cảm thấy bị lửa nóng chỉa vào nàng khiến Tô Nghiêu chợt sững sờ, chỉ cảm thấy một cỗ sóng nhiệt “Oanh” lập tức xông lên đầu óc, một lòng cũng trầm xuống.
Diệp Lâm hắn.....
Đang vừa thẹn vừa cáu, không biết tự xử như thế nào, người nọ chợt cầm tay nàng lên, từ từ dẫn dắt.
Tô Nghiêu không biết hắn muốn làm cái gì, đầu óc đã rối loạn lung tung, thậm chí nghe được tim của mình bùm bùm cũng muốn nhảy ra ngoài, đợi đến hiểu được, trong nháy mắt toàn thân cứng ngắc, muốn thu hồi tay của mình, lại hiệu quả quá nhỏ, chỉ có thể thuận theo hắn.
Tầng tầng lớp lớp mành hồng ngăn cách bên trong, không nhìn thấy một mảnh kiều diễm, chỉ nghe thấy người nọ nặng nề thở dốc cùng hấp dẫn, đan vào thành nhạc khúc xán lạn, vang vọng trong đại điện yên tĩnh. Vừa dầy vừa nặng, một đôi nến long phượng từ từ đốt đến cuối.
Cung nữ ở bên ngoài nghe tiếng động trong điện dần dần yên tĩnh lại, lại hơi chờ chốc lát, lúc này mới gõ vài cái lên cửa, đẩy cửa đi vào.
Bên trong đại điện một mảnh hương vị ập tới.
Tô Nghiêu ngửa mặt nằm ở trên giường, ánh mắt có chút tan rã, đầu gối biij Diệp Lâm nâng lên, trong đầu hò hét loạn lên một mảnh. Diệp Lâm hắn..... Hắn thế nhưng.....
Diệp Lâm khẽ nhếch cười, khóe mắt dịu dàng lập tức tràn ra, cách màn che đưa tay ra, nhận lấy khăn cung nữ đưa qua, cầm tay Tô Nghiêu lên, tỉ mỉ lau.
Tô Nghiêu vốn đã bình tĩnh lại, một động tác này cảu Diệp Lâm, khiến nàng chợt nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, mặt đỏ lên, liền muốn rụt tay trở lại. Diệp Lâm đè tay của nàng lại, nhỏ giọng dạy dỗ một câu: “Thế nào, không lau sạch sẽ sao?”, liền tiếp tục động tác.
Cung nữ đứng bên ngoài màn che nghe được giọng nói trầm thấp của Tân Đế, không khỏi đỏ mặt lên, nghĩ đến bệ hạ lại tỉ mỉ như vậy, còn đích thân thay Hoàng hậu nương nương dọn dẹp, nhìn nhau giữa mập mờ bộc phát. Thì ra là bệ hạ giống tiên đế phong lưu đa tình, cũng là một đa tình.....
Đợi đến Diệp Lâm xử lý sạch sẽ tất cả công việc, đuổi cung nữ ra, Tô Nghiêu liền trực tiếp kéo qua chăn bọc mình lại, chỉ lưu lại một cái ót cho Diệp Lâm, mặt đã sắp đốt thành một quả cà chua. Nàng thật là quá đơn thuần quá ngây thơ, Diệp Lâm đồng ý sẽ không động nàng, lại không nói, chưa nói..... Muốn nàng như vậy..... Rõ là..... Thật là vô sỉ cực kỳ!
Diệp Lâm nghiêng người ngang nhiên xông qua, dâng lên trong lòng một cỗ lo lắng, nhưng cũng không dám động tay động chân với nàng nữa, chỉ coi chừng cẩn thận nằm cạnh: “Thế nào, ngươi tức giận?”
Thấy Tô Nghiêu không đáp lại, chỉ coi nàng là vừa thẹn vừa cáu (trên thực tế chính là như vậy, Tô Nghiêu hận tìm không được một cái lỗ để chui vào), liền đứng dậy lấy một thanh bảo kiếm treo đầu giường, lau một cái rút ra.
Tô Nghiêu hơi ngẩn ra, lại không quay đầu lại, nàng chính là tức giận, nàng cũng không tin, Diệp Lâm có thể vì bồi tội ở chỗ này tự sát? Đang yên lặng oán thầm, chỉ nghe thấy Diệp Lâm nhẹ giọng hít một hơi lãnh khí.
Không biết cái này người thật muốn tự sát đi! Nàng cũng không muốn vì vậy lưu lại một tiếng xấu hung hãn.
Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu vội vàng lật người ngồi dậy, cả kinh nói: “Bệ hạ ngươi.....”
Đập vào mắt là Diệp Lâm cắt cánh tay trái của mình, nhỏ vài giọt máu xuống cái khăn trắng ở trên giường.
Diệp Lâm không để ý nàng, lại đang trên giường lưu lại chút ít máu, liền vén màn che lên đi trong điện tìm băng gạc và thuốc trị thương, tự động băng bó.
Tô Nghiêu sững sờ ở trên giường ngồi một lát, lúc này mới hoảng hốt mặc y phục, sửa sang lại trang dung. Chờ Diệp Lâm băng bó xong trở lại trước giường, lúc này mới đỏ mặt hỏi: “Người cái này là làm cái gì?”
Diệp Lâm cười cười: “Ngươi không phải là nói, bí mật trong cung khó giữ nếu nhiều người biết? Chỉ là không muốn ngươi bị người khác lên án thôi.”
Tô Nghiêu trực giác được mặt nhất định đỏ sắp rỉ máu, vùi đầu xuống không nhìn tới hắn, nhỏ giọng nói: “Dù vậy, bệ hạ cũng không cần..... Bệ hạ là thân thể ngàn vàng, long thể quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, tại sao có thể.....”
“A Nghiêu.” Diệp Lâm lạnh giọng cắt đứt nàng nói lảm nhảm, không tha cãi lại nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn coi trọng xa lạ với ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.