Bé Ma Tôn, Lại Sư Phụ Thương Nè

Chương 2:




3.
Lúc nhận được thư của sư huynh, đã vào đầu xuân.
Anh ấy nói Ma Tôn đang lớn dần, dặn tôi nhất định phải hết sức chú ý đảm bảo thể xác và tinh thần của nó đều khỏe mạnh.
Tôi cẩn thận ngẫm lại, đúng là dạo này Phục Lân rất lạ, thường lén lút nhìn tôi, còn đi sớm về khuya, không cố gắng tu hành, bắt tôi phải cầm tay chỉ việc thì mới xong.
Ban đầu tôi cũng chẳng nghĩ là có chuyện gì to tát đâu, mãi đến tận hôm đó thấy nó nhìn chằm chằm vào bầy gà trong lồ ng, mắt đầy sát khí, thì tôi mới hoảng hồn.
Ma tộc trời sinh thích gi.ết ch.óc, đây là thứ mà tôi không có cách nào thay đổi được.
Lo nó lầm đường lạc lối, thế là tôi canh lúc nó ngủ, lén lút hạ mật pháp đọc tâm lên người nó.
Chỉ cần khoảng cách đủ gần, thì tôi sẽ có thể nghe đọc ý nghĩ trong lòng nó, vậy thì lỡ nó có ý nghĩ gì xấu, tôi cũng có thể cắt đứt kịp thời.
Hôm sau, tôi lấy cớ bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, bảo Phục Lân lên núi đi dạo với tôi.
Dọc đường, tôi giảng cho nó nghe về chính đạo nhân gian, trái phải rõ ràng.
Nó ngoan ngoãn đi cạnh tôi, cúi đầu không nói.
Mỗi lần tôi mở miệng hỏi, hắn đều đáp: "Lời sư phụ dặn, đồ nhi xin ghi nhớ."
Trên núi có thỏ rừng nhảy qua nhảy lại trong bụi cỏ, tôi đang định kêu Phục Lân lại xem thì đã thấy nó nhìn con thỏ chằm chằm, đáy mắt lóe lên ánh đỏ.
Tôi hết vía, vội thi triển Độc tâm thuật.
Nghe thấy hắn đang cười điên cuồng trong lòng: [Tay cứ thấy thiếu thiếu, chán chán, muốn b.ẻ gã.y c.ổ nó ghê á.]
!
Tôi vội vàng nắm tay nó.
Phục Lân sững sờ, ngơ ngác nhìn tôi.
Thấy sát khí của nó tan dần, tôi thở phào một hơi, giờ hết thấy thiếu thiếu rồi đúng không.
Thế thì đừng có nghĩ đến chuyện s.át sinh nữa nghe chưa.
Sau đó, tôi lại tiếp tục nghe thấy tiếng lòng của nó, còn hưng phấn hơn trước nữa: [Trong giấc mộng đêm qua, đôi tay này của sư phụ cào lên lưng mình bao nhiêu là vết này...]
???
Nghe đến đoạn sau, tôi ng.u luôn.
Nghiệt đồ!
Tối về sư huynh cách không truyền tin hỏi tôi dạo này tâm tính Phục Lân thế nào.
Tôi trầm mặc một lúc, hơi chột dạ: "Hình như em nuôi nó sai đường rồi anh ơi."
Sư huynh cười hề hề: "Con nít dậy thì mười tám mười chín tuổi phản nghịch một chút là chuyện bình thường thôi mà."
Tôi không biết giải thích sao, thế là thừa dịp Phục Lân ngủ say, rủ sư huynh thi pháp đi vào trong giấc mơ của nó.
Chỉ thấy trong khung cảnh núi sừng suối nước đẹp như tranh vẽ, hai bóng người mờ ảo như ẩn như hiện trong sương mù.
Phục Lân c ởi trần chậm rãi tới gần sau lưng người còn lại.
Vẻ mặt nó rất căng thẳng, tựa như rất hồi hộp, sau đó đưa tay ôm người kia vào lòng, cúi đầu hôn lên bờ vai trắng muốt của cô gái.
Cô gái kia quay đầu, gương mặt đầy d*c vọng.
Đệch, thế quái nào lại là mặt tôi.
Phục Lân khản giọng gọi "sư phụ".
Tôi còn chưa kịp thấy cảnh sau đó thì đã bị sư huynh lôi ra khỏi giấc mơ.
Sư huynh giận sôi người, bóng người mờ ảo trước mặt tôi nổi giận đùng đùng: "Thằng súc sanh này! Nghiệt đồ này! Chỉ là một thằng m.a con, thế mà lại dám có ý đồ với sư phụ mình."
Tôi không vui, nói: "Sư huynh, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, nó đâu có quyền lựa chọn huyết mạch, chừng nào nó còn ở dưới trướng của em thì còn là đồ đệ của em, anh mắng nó em buồn á."
Sư huynh im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Nó có lòng bất chính với em, chuyện này nhất định phải giải quyết."
Sư huynh dạy tôi một môn pháp thuật xịn xò, có thể loại bỏ h@m muốn ái tình.
Nếu thi pháp này lên Phục Lân thì sau này nó sẽ không có ý đồ gì với tôi nữa.
Nhưng mà điều kiện thi pháp có hơi lạ.
Là phải thi pháp lúc nó vui vẻ nhất thì mới có hiệu quả.
4.
Để Phục Lân vui vẻ, đến tết Nguyên Tiêu tôi dẫn nó tới phiên chợ loài người.
Nhân gian náo nhiệt ngập tràn khói lửa, tôi và Phục Lân cải trang thành người thường dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ, sợ đám phong lưu làm phiên, tôi quất luôn quả tóc dành cho phụ nữ có chồng.
Mấy ông bà bán trang sức nịnh nọt kéo Phục Lân: "Chú em đẹp trai mua cho vợ cây trâm đi, cây trâm này dùng loại ngọc tốt nhất, không gì xứng với vợ chú hơn thế."
Thế là Phục Lân dừng chân, liếc mắt nhìn cây trâm kia.
Trong lòng nó nghĩ thầm: [Sư phụ cài lên chắc là đẹp lắm.]
Nó lạnh lùng không cảm xúc mua cây trâm, sau đó len lén nhìn tôi, tôi nhìn ra được nó đang rất hồi hộp.
Nhớ tới mục đích của mình, tôi thản nhiên nhận cây trâm trong tay nó, nở nụ cười: "Sư phụ thích lắm."
Phục Lân vui lắm, nhưng coi bộ còn chưa đủ.
Tôi với nó ngắm phố ngắm phường suốt mấy canh giờ, rồi ra bờ hồ cùng ăn mì vằn thắn, cuối cùng tôi mua hai vò rượu cùng nó thuê thuyền nhỏ chèo ra giữa hồ.
Lúc ấy màn đêm tuyệt đẹp, Phục Lân ngồi đầu thuyền chèo.
Tôi nằm ngửa trên thuyền, vừa uống rượu vừa ngẫm lại xem mấy năm nay làm sai ở chỗ nào mà lại dạy ra thằng đồ đệ trầm mặc ít nói đến như vậy, giấu nhiều nỗi niềm như vậy.
Vừa nghĩ vừa uống, càng uống càng nghĩ, càng nghĩ càng uống, uống nhiều nó cũng tê tê, mơ mơ màng màng tôi cảm nhận được thuyền đã dừng.
Phục Lân chầm chậm tới gần tôi, trong lòng đầy suy nghĩ hỗn loạn: [Coi như mình đại nghịch bất đạo... chỉ lần này thôi...]
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra nó định làm cái gì, thì môi tôi đã bị đặt lên một nụ hôn nóng rẫy.
Suy nghĩ trong lòng nó hỗn loạn, còn rối rắm hơn lần đầu tôi dạy pháp thuật nhập môn cho nó nữa.
Chính là lúc này!
Nó đang vui đến cực điểm!
Tôi âm thầm lặng lẽ thi triển bí pháp tiến vào Linh hải của nó, dễ dàng nhìn thấy sợi tơ tình phát sáng rực rỡ kia, tôi đang định thi triển pháp thuật chặt đứt sợi tơ tình, thì bỗng một luồng sức mạnh cực lớn quấn khí đen phả vào mặt tôi, hất tôi bay ra khỏi Linh hải của Phục Lân.
Khí tức của Ma tộc!
Tôi còn chưa kịp tìm hiểu thì thân thể cũng bị hất bay.
Tôi cố gắng đứng vững trên không trung, đột nhiên trào m.áu.
Phục Lân kinh ngạc cực độ: "Sư phụ!"
Tôi đưa tay ngăn nó tiến tới, cau mày hỏi: "Huyết mạch Ma tộc của con đã thức tỉnh sao?"
Phục Lân mặt đầy lo lắng, chưa lên tiếng.
Tôi lạnh mặt, trầm giọng nói: "Theo sư phụ về Thanh Việt tiên môn ngay."
5.
Không chặt đứt được tơ tình, nên tôi đành phải đóng cửa sò.ng bạ.c dẫn nó về tiên môn để tránh Phục Lân lún sâu thêm.
Mắt không thấy tim không đau, nếu mình nhắm chơi không lại thì mình chạy thôi chứ gì căng!
Sau khi về tiên môn, tôi tuyên bố bế quan, còn Phục Lân thì bị tôi ra lệnh phải ngâm mình trong hồ Tẩy Linh.
Hồ Tẩy Linh là bảo vật bí mật của tiên môn, có thể gột rửa ma khí, cũng có thể giúp người ta thanh tâm quả dục.
Hi vọng tới lúc tôi xuất quan, nó vẫn còn là đứa đồ đệ ngây thơ ngoan ngoãn nghe lời như trước kia.
Trong lúc bế quan tôi vẫn không yên lòng về Phục Lân, sớm sớm chiều chiều mượn mắt linh điểu để quan sát nó.
Mười lần thì hết chín lần thấy nó lẳng lặng nhìn vách núi nơi tôi bế quan, chẳng biết đang nghĩ gì mà nước trong hồ chỗ nó ngâm mình nổi bong bóng ùng ục không ngớt.
Theo tôi biết, hồ Tây Linh nổi bong bóng cỡ này thì chỉ có một khả năng.
Phục Lân không muốn gột rửa ma khí và tạp niệm tong lòng, nên mới chống lại nước hồ.
Tôi nhìn nó như vậy, trong lòng chỉ sợ mốt tôi xuất quan sẽ nhận lại một thằng đồ đệ đã luộc chín.
Một lần nọ, tôi mượn mắt chim quan sát vừa đúng lúc sư huynh tôi tới xem tình hình, anh ấy đứng trên bờ lạnh lùng nói: "Mày thà chịu cơn đau như l,óc xươ,ng xé da dưới nước cũng không cho nước hồ Tẩy Linh rửa đi những ý nghĩ dơ bẩn kia đúng không? Sư phụ mày bị ma khí trên người mày làm bị thương phải bế quan, mày muốn ép sư phụ mày nh.ập m.a hay là muốn hạ.i ch.ết sư phụ mày mới hài lòng?"
Tôi: "..."
Tôi có thể nói là tôi không bị thương gì hết không?
Bế quan chẳng qua là để né tránh thằng đồ đệ xúi quẩy này thôi.
Nhưng tôi hiểu mục đích của sư huynh, anh ấy muốn Phục Lân hổ thẹn, rồi tự áp chế ma tính.
Phục Lân nhìn về nơi tôi bế quan, bướng bỉnh không nói lời nào.
Một lúc sau, nó mới lên tiếng: "Sư phụ cũng biết sao? Tôi có ý với người..."
Sư huynh quát lớn: "Câm miệng! Thứ không biết xấu hổ! Sư phụ mày là đệ tử có thiên phú nhất tiên môn, nhận mày làm đồ đệ là nỗi nh.ục lớn nhất đời nó."
Tôi: "..."
Thằng già chế.t ti.ệt nhà anh, quá đáng lắm rồi đấy.
Tôi là người rất bao che người nhà, bao che hết mức luôn á.
Nói thế nào đi nữa thì Phục Lân cũng là một tay tôi nuôi lớn, cục vàng cục bạc của tôi, tôi còn chưa dám mắng nó câu nào, anh lại dám quát nó hả?
Thế là tôi khống chế linh điểu bay vòng vòng trên đầu thằng chả, ị một bãi tổ bố.
Sư huynh: "..."
Thằng chả tức đến nổ phổi chỉ vào Phục Lân: "Ma khí của mày làm ô nhiễm linh điểu luôn rồi kìa!"
Phục Lân bị ụp cái nồi rõ to.
Nó cũng chẳng buồn, nhướng mắt nhìn linh điểu, trong nháy mắt đó tôi còn tưởng nó nhìn xuyên linh điểu mà thấy được tôi luôn.
Tôi sợ quá vội vàng cắt linh lực khống chế linh điểu, sau đó không dám làm lại nữa.
Bế quan đến ngày thứ mười lăm thì tôi xuất quan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.