Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 15: Đi Công Tác




Daddy, i need you.
Nghiên Trì bật cười, không kiềm được lòng mà bẹo má cô.
Phát âm chẳng chuẩn gì cả, nhưng được cái đáng yêu quá đáng.
Thư Nghiên nói xong liền đỏ mặt. Rõ ràng là hắn nói hay như thế, mà cô nói thì nghe chẳng ra gì.
“Câu đó có nghĩa là gì?”
“Em sẽ biết sớm thôi.”
Cô trề môi, cũng không gặng hỏi gì nữa. Có vẻ như chẳng có gì tốt đẹp cả.
Hắn quay người ôm cô nằm xuống giường ngủ như thường ngày. Lần trước hắn có nói không quen ngủ cùng người khác, nhưng bây giờ thời thế đã đổi rồi, hắn sẽ không quen khi không có cô bên cạnh.
...
Chuẩn bị phải đi công tác tận ba ngày, thật sự không muốn chút nào.
Vốn định đẩy trách nhiệm nốt sang cho Tư phó tổng, nhưng vì chuyến này quan trọng cần phải đích thân tổng giám đốc có mặt nên Nghiên Trì chẳng thể nào thoái thác.
Chiều phải bay nên sáng hắn không tới công ty mà ở nhà thu xếp hành lý. Thư Nghiên cũng ngoan ngoãn giúp hắn sắp xếp đồ đạc.
Rất muốn đưa cô theo cùng, nhưng mà đây là chuyện công việc nên hắn sẽ không có thời gian chăm sóc cho cô được. Nhất định sau khi trở về hắn sẽ dành thời gian đưa cô đi chơi một lần.
Buổi trưa Nghiên Vi đến, sẵn tiện ở lại ăn trưa cùng. Chỉ là chưa có cơ hội chào mừng anh họ quay về, nhưng hôm nay đến lại là tiễn người đi công tác...
“Hai người gặp gỡ như phim ngôn tình ấy nhỉ!”
Nghiên Vi nghe xong câu chuyện của Nghiên Trì và Thư Nghiên thì buông một câu cảm thán.
“Chúc mừng nhé anh họ, tìm được tình đầu, hi vọng cũng là tình cuối haha.”
Có cô em họ hoạt náo thế này thật đáng đồng tiền bát gạo.
Hai anh em họ có vẻ như khá thân nhau nhỉ?
Thư Nghiên lặng lẽ ngồi ăn hết bát cơm vừa nghe họ trêu ghẹo qua lại.
“Nhưng mà... Không lẽ em phải gọi Thư Nghiên là chị dâu họ sao? Em hơn cổ bốn tuổi lận đấy!”

“Cũng có thiệt thòi gì cho em đâu nhỉ?”
Hắn lườm xéo Nghiên Vi, đồng thời gắp một miếng thịt cỡ lớn vào bát cơm của bé con.
“Những ngày không có tôi ở nhà em nhớ ăn uống đầy đủ vào đấy.”
“Chú không nói thì tôi vẫn ăn đủ thôi.”
Chuyện này hắn cũng không cần phải lo vì khả năng ăn uống của cô khá tốt.
Nghiên Vi uống ngụm nước rồi nhìn hai người phía đối diện đầy thắc mắc, “Cách xưng hô đặc biệt thật nhỉ?”
Ai bảo cô cứng đầu...
Ăn trưa, nghỉ trưa xong đã sang chiều, ba người cùng tới sân bay.
Thư Nghiên lần đầu đến đây nên vô cùng kinh ngạc, không ngờ nơi này lại đông người đến thế.
“Giấy tờ, vé máy bay anh mang đủ chưa đấy?”
“Đủ rồi, con bé này biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?”
Nghiên Vi trề môi xong lại nhìn đồng hồ, còn mười lăm phút nữa là máy bay cất cánh rồi.
Nghiên Trì quay sang Thư Nghiên vẫn đang ngơ ngác ngó nghiên nhìn xung quanh, hoàn toàn không để ý gì đến việc chú Trì của mình sắp phải đi rồi.
Bé con thật là vô tâm!
“Em không thể diễn nét buồn vì tôi sắp đi à? Hoặc là giả vờ khóc lóc luyến tiếc, níu kéo chẳng hạn?”
“Cũng không phải là chú sẽ không bao giờ trở về, bây giờ làm những điều đó thì có ích gì chứ. Hơn nữa, nếu tôi giữ chú lại chú cũng đâu thể ở lại được.”
Bé con tuy vô tâm nhưng cũng thật hiểu chuyện!
Hắn không nói gì mà bế cô đứng lên vali rồi ôm cô lại.
Mười mấy phút này dùng để ôm nhau là được rồi.
Chậc, hình ảnh người bố đang ôm tạm biệt con gái đấy à?
Nghiên Vi trề môi, cô đành đứng dạt sang một bên nghịch điện thoại một lúc.

Tên Tư Thịnh đáng ghét, dám không trả lời tin nhắn à!
“Xin mời hành khách trong chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải...”
Loa lớn thông báo rồi, Nghiên Trì đến lúc này đành phải buông cô ra.
“Nghiên Vi, đưa bé con về cẩn thận đấy.”
“Biết rồi biết rồi, em nhất định sẽ bảo vệ bé con của anh thật tốt, không để bé con của anh xảy ra chuyện gì hết. Được chưa.”
Một câu bé con, hai câu bé con... Chẳng để ý tới cảm nhận người khác gì cả.
Hắn cười cười đưa tay chào tạm biệt rồi kéo vali vào trong.
Thư Nghiên nhìn bóng lưng ấy khuất dần thì thở dài, thật thì nếu như không có hắn bên cạnh cô cũng chẳng thấy quen gì cả.
“Thư Nghiên, em ngồi đây đợi chị chút nhé, chị vào nhà vệ sinh một lát.”
“Vâng.”
Nghiên Vi đi nhanh về phía khu vệ sinh giải quyết một chút. Nếu không phải vì nhịn không nổi nữa thì cô cũng chẳng dùng nhà vệ sinh công cộng đâu.
Vài phút sau quay lại thì không thấy Thư Nghiên đâu nữa, cô loay hoay mất một lúc giữa sân bay đông nghịt người.
“Thư Nghiên...”
“Anh ơi, anh có thấy cô gái cao chừng này không ạ?”
“Thư Nghiên... Em đâu rồi...”
Nghiên Vi hoảng loạn đứng ngây người, hai mắt bắt đầu cay cay mà tim đập ngày một mạnh.
Mãi mất một lúc cô mới lấy lại bình tĩnh mà lấy di động gọi cho Nghiên Trì. Nhưng dường như lúc này hắn đã lên máy bay nên không thể gọi được.
Đúng rồi, Tư Thịnh...
Cô mím môi giữ bình tĩnh, đôi tay run run nhấn một dãy số quen thuộc.
“Nghiên Vi, có chuyện gì à?”
“Tư Thịnh, anh mau đến sân bay đi... Thư Nghiên mất tích rồi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.