Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 12: Tương Tư




Yêu nhau?
Hắn là đang tỏ tình với cô ư?
Thư Nghiên khẽ chớp mắt. Cô nên trả lời thế nào mới phải đây? Nghiên Trì lần này đúng thật là làm khó cô rồi.
Ngoài trời vẫn đang lấm tấm mưa, mà không khí bên trong lại vô cùng ấm áp. Thế này có đủ lãng mạn chưa nhỉ?
“Chú vừa nói gì thế?”
“Chiêu giả điếc bây giờ không còn tác dụng gì đâu, cháu nên đưa ra câu trả lời rồi.”
Thái độ cứng rắn ấy, xem ra cô đã không còn đường lui nữa.
Nghiên Trì nhỏm người tới, hai tay chống vào sô pha đồng thời tiến sát về phía cô.
“Im lặng tức là đồng ý, cháu mà mở miệng là tôi hôn đấy.”
Còn có thể ngang ngược uy hϊế͙p͙ như thế sao?
Thư Nghiên mím môi không nói gì, cô cũng chẳng có câu trả lời nào khác cả!.
Ánh mắt đầy ý cười, hắn hài lòng đưa tay xoa xoa đầu cô như chú mèo nhỏ.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, vì không thấy có động tĩnh gì nên gõ liên tục không thôi.
“Nghiên tổng, tới giờ họp rồi.”
Hắn nhướn mày.
Họp sao? Sao phải họp vào lúc này chứ?
Cô dường như đã nắm bắt được cơ hội mà thích thú nhìn vẻ mặt khó coi ấy, “Chú ơi, đi họp kìa.”
“Cháu ở đây đừng đi lung tung, cẩn thận bị lạc.”

Hắn thở dài chỉnh sửa lại trang phục rồi rời đi.
...
Trong suốt buổi họp, vị tổng giám đốc nào đó hoàn toàn không hề chuyên tâm vào công việc chút nào mà tâm hồn đã bay bổng sang nơi khác rồi. Khoé môi cong lên hết cả buổi, trong đầu hắn lúc này không phải là hình ảnh của bài thuyết trình ý tưởng, những gì nghe được cũng không liên quan tới bài thuyết trình mà ngược lại, chỉ toàn là hình ảnh và tiếng nói của bé con.
Tư Thịnh ngồi bên cạnh liếc hắn mấy lần mà nhăn mặt.
Tên này bị ngốc luôn rồi sao?
Tổ trưởng bộ phận thuyết trình xong liền hỏi ý kiến của hắn, “Tổng giám đốc thấy thế nào ạ?”
“Rất đáng yêu!”
Cả phòng dồn vào hắn một ánh nhìn kỳ quặc, phó tổng giám đốc ở bên cũng lắc đầu ngao ngán. Rõ là đang tương tư cô bé nào đó!
Cô gái thuyết trình bị làm cho hoang mang mà ngượng ngùng hỏi lại, “Sao ạ?”
Thoáng giật mình quên mất bản thân hiện tại đang ở đâu, hắn tiện miệng nở nụ cười nhạt nhẽo.
“Tư phó tổng nói cô rất đáng yêu. Được rồi, bài thuyết trình tốt lắm, mời tổ tiếp theo.”
Tư Thịnh biến đổi sắc mặt, giẫm lên chân hắn một cái rõ đau. Cái tên hèn hạ này toàn đem anh ra làm bia đỡ đạn thôi!
Thư Nghiên ngồi trong phòng tổng giám đốc chán nản phủ phục trêи bàn, cô đã phải ngủ thϊế͙p͙ đi mấy lần.
Không được rồi, đau bụng quá, cô không có đủ thời gian để đợi hắn quay lại nữa.
Đẩy cửa bước ra ngoài, quả thật là có nhiều lối rẽ làm cô chẳng biết nên đi về phía nào. Đứng loay hoay một lúc lâu, Thư Nghiên ôm bụng ngồi xổm dưới sàn.
Phòng làm việc của hắn bị kỳ thị hay sao vậy, chẳng có ai qua lại cả...
Cô gục đầu xuống đầu gối, mặt mày tái xanh.
“Em bị sao hả?”
Nghe giọng nói, Thư Nghiên ngước lên liền lấy cô gái có nét thanh tú nhìn mình lo lắng hỏi han.

“Chị có thể giúp tôi không?”
Cô gái gật đầu đưa cô đến nhà vệ sinh.
Hoá ra đường đi cũng không phức tạp lắm, cách mấy phòng là có thể tới rồi.
Giải quyết xong bụng nhẹ hơn hẳn, Thư Nghiên ra ngoài cúi đầu cảm ơn với cô gái lúc nãy.
“Sao em vào được đây thế? Lần đầu tiên em đến đây hả?”
“Đúng vậy.”
Cô gái nhìn xung quanh rồi tiến đến nói nhỏ, “Đi thôi, chị dẫn em ra ngoài, trẻ con không được vào đây đâu.”
Đấy, lại nữa rồi.
“Tôi không phải là trẻ con, là chú đưa tôi vào đây.”
Cô ấy mỉm cười đưa tay xoa nhẹ đầu cô, “Được rồi, em không phải là trẻ con. Đi nào.”
Tay bị kéo đi, cô bất mãn gượng mình lại nhưng gặp chút khó khăn. Ôi chị này trông mỏng manh mà sức lại mạnh thế.
Cô ngoảnh đầu nhìn xung quanh, hắn vẫn chưa họp xong sao?
Dùng hết sức rút tay ra, Thư Nghiên cuối cùng cùng thành công rồi. Chỉ có điều lỡ làm mất đà khiến cô gái kia suýt chút ngã ngửa về sau, may nhờ có người kịp thời đỡ lại.
“Nghiên Vi?”
“Anh họ...”
Cô đang xoa cổ tay nghe thế lập tức ngẩn lên, Nghiên Trì đã quay lại rồi.
“Chú.”
“Sao cháu lại ra tay mạnh như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.