Bé Con, Xin Đừng Dụ Dỗ!

Chương 1: Nhặt Được Một Bé Con




Đứng trước khu ổ chuột tồi tàn, hắn không chần chừ một giây mà lập tức chạy vào trong. Nơi này cũng lớn thật đấy, cứ như một mê cung vậy, mà không khí lại chẳng sạch sẽ chút nào.
Khốn khϊế͙p͙, đánh lén hắn nhưng không lại rồi bỏ chạy à? Những tên đó còn có thể hèn hạ hơn nữa không?
Đuổi tới một khu nhà bỏ hoang thì chợt dừng bước, cảm giác có gì đó không đúng lắm. Tiếng sột soạt ngày càng một gần ở phía sau, nghe kỹ thì giống như tiếng bước chân. Đang chuẩn bị tư thế để tiếp tục vào cuộc ẩu đả thì...
“Chú, chú là xã hội đen hả?”
Hắn quay phắt lại nhìn bé gái đang túm chặt lấy ống quần khẽ nhướn mày.
Một bé gái sao lại xuất hiện ở khu ổ chuột này?
Nhưng cho dù là xuất hiện khu ổ chuột hay khu ổ gà cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Bởi bây giờ hắn còn chuyện khác quan trọng hơn nhiều.
“Đúng vậy, nếu cháu không muốn bị bắt đem đi bán thì ra chỗ khác chơi.”
“Chú, chú nực cười thật đấy.”
Con bé này...
Cao còn chưa tới vai hắn, chắc độ tuổi tầm cấp tiểu học nhỉ?
Bỗng nhiên bầu không khí bị phá vỡ bởi một tiếng nổ súng, cô bé ấy giật phắt mình bịt chặt hai tai ngồi xổm dưới nền.
Hắn đứng đằng trước, nhìn về phía gốc cây bị che khuất kia xác định không nguy hiểm liền gọi cô, “Bé này, thấy chỗ kia không? Chạy lại đó đi, nếu không sẽ thật sự bị bán đi đấy.”

Theo lời, cô gật gật đầu chạy thục mạng đến trốn sau gốc cây, đôi mắt linh hoạt nhìn theo bóng lưng người đàn ông ấy.
Chết tiệt, bị mất dấu rồi! Làm hắn phải chạy gần một cây số đến tận đây như một tên ngốc vậy.
Hắn bực mình gầm lên một tiếng làm cô còn hoảng hơn cả tiếng súng nổ lúc nãy.
“Ra đi.”
Nhìn cách cô chậm chạp bước ra, hắn đành vừa đợi vừa nói, “Này nhé cháu bé, cháu từ nơi nào đến thì về nơi đó đi, ở đây rất nguy hiểm. Hơn nữa, tôi còn nguy hiểm hơn cả, nếu tiếp tục ở lại thì tôi sẽ đích thân bán cháu cho bọn xấu đấy.”
Hắn nói rồi nhanh chóng rời đi, nhưng cảm giác cứ như có ai đó bám lấy phía sau.
Ôi thật là...
“Cháu thật sự không hiểu tôi nói gì sao?”
Cô không nói gì mà vẫn im thin thít.
Hắn bước một bước, cô theo hai bước, hắn dừng lại, cô cũng dừng.
“Không có nơi để về, chú cho tôi theo với.”
“Nhà tôi nghèo, không đủ tiền để nuôi thêm cháu đâu.”
“Chỉ cần cho tôi chỗ ở thôi, chú không cần nuôi tôi.”
Ngập ngừng vài giây rồi hắn đành thoả hiệp.

Xem như làm việc tốt đi, chỉ là chỗ ở chứ không phải nuôi ăn học gì.
Đưa cô bé về nhà, dò hỏi thì biết được cô tên Thư Nghiên. Tên hắn cũng có chữ Nghiên, nhưng mà là Nghiên Trì.
Thư Nghiên ngồi ở phòng khách đảo nhìn xung quanh, tình cờ lại dừng nơi nhà tắm đang có người bên trong. Chỉ có điều, nhà tắm này không có cửa...
“Này bé, cháu còn nhỏ nên không được nhìn những thứ không nên nhìn nhé.”
Cô khẽ nhếch môi rồi quay sang hướng khác, “Chú thì có thứ gì đáng để nhìn chứ?”
Hắn từ bên trong nói vọng ra, “Có nhé, giá trị hơn cháu tưởng nhiều. Lớn lên thì cháu sẽ biết.”
...
15 phút sau.
Tự dưng lại nhặt về một cô bé, trong nhà lại có thêm một người cảm giác có chút lạ lẫm nhỉ?
Nghiên Trì quấn khăn ngang hông bước ra, hướng về phía cô bé đã ngủ thϊế͙p͙ đi từ lúc nào.
Hắn nhẹ nhàng bước tới cầm lấy tấm thẻ gì đó lấp lửng trong túi áo cô. Chứng minh nhân dân à? Trông khá giống đấy.
“Ôi đ_ch?”
Triệu Thư Nghiên, mười chín tuổi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.