Bé Con Xé Nát Kịch Bản Nhân Vật Phản Diện

Chương 5:




Khương Tinh thân thể không tốt, thầy thuốc nói cần bồi bổ thân thể, bổ sung protein.Tuy rằng từ trong bệnh viện đã lấy được thuốc cùng đồ bồi bổ mang về, nhưng Khương Tú Mai cảm thấy vẫn nên ăn nhiều một chút mới tốt, mau khỏe lại.


Ngày hôm sau, sau khi bận rộn làm xong công việc ở trường học, bà liền đi bắt hai con cá sông.


Cá là dùng lưới vớt lên, lúc lên bờ còn tươi sống, bà vui vẻ dùng cỏ buộc lại thành một chuỗi.


Vừa nhìn qua liền thấy cực kỳ màu mỡ.


Một con hầm canh cho Khương Tinh, một con thì làm thịt kho tàu cho Khương Tiểu Mãn, quá là hoàn hảo.


Khương Tú Mai mang theo hai con cá trở về nhà, trên đường gặp phải mẹ của Chu Hải Dương.


Mẹ Chu Hải Dương nói: "Cái bà phía trước đứng lại, vừa hay hôm nay đụng phải, chúng ta liền mau nói chuyện."


Đối phương nổi giận đùng đùng, vừa nhìn qua đã biết là đến kiếm chuyện.


Khương Tú Mai chau mày, cũng không sợ cô ta. Bình thường chỉ cần là tranh đất để trồng vựa lúa non, hai người đều có thể ầm ỹ nửa ngày, cãi nhau xem đây là ruộng nhà ai. Đối phó với mẹ Chu Hải Dương, Khương Tú Mai sớm có một đống mưu tính.


Hai người đều mang tiếng đàn bà chanh chua ở mấy cái thôn làng, ai còn phải sợ ai đây?


"Làm sao hả mẹ Hải Dương? Lão bà tử ta làm gì chọc giận cô?"


"Bà không có trêu chọc tôi, nhưng Tiểu Mãn nhà bà thật khó lường, ngây thơ tuổi còn nhỏ lại thực không ngờ. Hôm qua đem Hải Dương nhà tôi bắt nạt đến khóc, mắt đỏ mũi sưng. Tôi chưa bao giờ thấy nó ủy khuất mà khóc như thế, hỏi nó xem có chuyện gì xảy ra thì cái gì cũng không nói, nhất định là bà xui khiến! Bà bắt nạt một đứa trẻ có phải hay không không muốn hay mặt mũi?"


Khương Tú Mai vừa nghe liền vui vẻ, "A, hai đứa trẻ đánh nhau. Cô nói Hải Dương nhà cô bị Tiểu Mãn nhà tôi bắt nạt đến khóc? Vậy chuyện xấu nhà cô cũng không ít? Hải Dương nhà cô nhiều da nhiều thịt có thể bị đánh hay không cô không biết? Thằng nhãi Hải Dương bắt nạt Tiểu Mãn nhà tôi, tôi còn chưa thu thập nó đâu! Cô còn dám tìm tới cửa?"


Khương Tú Mai một tay sắn góc áo, một bộ dáng sẵn sàng đánh nhau, hung dữ, khí thế quá dọa người.


Mẹ Chu Hải Dương có chút chột dạ, một là do cô ta đánh không lại Khương Tú Mai, Khương Tú Mai có ngoại hình vạm vỡ, có thể cầm dao thái rau đuổi theo chồng cô ta từ bờ ruộng, từ đằng này tới đằng kia, khi đó cô vừa mới trở thành tân nương tử, bị vây xem một trận, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ; hai là Hải Dương nhà cô ta quả thật là thường xuyên gây chuyện, từ trước đến giờ chỉ có cô bị phụ huynh nhà khác tìm tới gõ cửa, còn việc con trai bị khi dễ phải đi tìm phụ huynh nhà kia, đây là lần đầu.


"Tôi, tôi là đang cùng bà giảng đạo lí đấy, bà còn giám ngang ngược cái gì đây? Hiện tại mọi người đều là người văn minh, bà mới không được làm cái bộ dáng trước kia." Mẹ Chu Hải Dương lo sợ, lập tức lui về phía sau làm rùa rụt cổ, nhưng lại vẫn dám mạnh miệng phóng ra mấy lời nói độc ác: "Tôi muốn chính là phải nói cho bà biết, đây sẽ xem Tiểu Mãn nhà bà thật tốt! Đừng làm cho con nhóc lại giống như con trai kia của bà, chọn sai con đường, cả ngày lẫn đêm đều mặc kệ chính sự, luôn đi gây chuyện!"


Sau đó mẹ Chu Hải Dương chạy trối chết, Khương Tú Mai trong lòng cũng thở dài một hơi, tâm tư khó chịu tụ lại trong lòng.


Trong thôn lời đồn tai tiếng không phải bà chưa từng nghe qua, chỉ coi như không biết, không nghe mà thôi.


Cùng người ta đánh nhau đi vào bệnh viện, đây cũng không phải là việc gì quang minh chính đại. Nếu là đặt ở trong gia đình nghiêm túc gia giáo, phỏng chừng đã sớm không còn mặt mũi gặp người.


May mà bọn họ không phải loại gia đình này.


Cho nên Khương Tinh hiện tại không những còn sống, còn sống rất rất tốt, không bị mẹ hắn đánh một trận làm vết thương càng thêm nặng.


Nhưng người muốn mặt cây muốn da(1), Khương Tú Mai trong lòng nói không khó chịu là không thể nào. Bị mẹ Chu Hải Dương nói thẳng trước mặt, cảm giác nét mặt già nua đều nhanh mất hết, thay đó là tức giận.


(1) Người muốn mặt cây muốn da: đại khái là muốn giữ thể diện, muốn có mặt mũi, câu này mình đã tìm hiểu nhưng toàn cái không đâu, cuối cùng phải đọc đi đọc lại mới ngộ ra...


Thật là sinh cái tên ngốc(*)!


(*) Nguyên văn là "chày gỗ", bên Trung thường ví von những tên ngốc chậm hiểu với gỗ (kiểu cứng đầu, không nói được): đầu gỗ, gỗ mục,...


Khương Tú Mai là càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng muốn đánh cái thằng con trai không thể bớt lo lắng kia một trận, lại vội vàng bước nhanh về nhà. Bà vừa đi đến cửa, còn chưa đi vào, đã nhìn thấy Khương Tinh ưỡn bụng ngồi ở ghế thái sư phơi nắng. Khương Tiểu Mãn cũng chuyển cái ghế nhỏ đặt ở bên cạnh ngồi chống cằm nhìn xem, mắt to chớp chớp.


Khương Tiểu Mãn đưa tay sờ sờ bụng Khương Tinh, hỏi hắn: "Cậu, trong bụng cậu có phải hay không có trẻ con?"


Khương Tú Mai vừa nghe, thiếu chút nữa trượt chân ngã dập mặt.


"Con nhìn nhà hàng xóm bên cạnh, bác gái cả lớn nhất từ lúc có em bé, chính là trông như vậy." Khương Tiểu Mãn nói: "Bất quá bác ấy bụng so với cậu lớn một chút, phồng một chút, cứ như vậy lười biếng, cái gì cũng mặc kệ không làm."


Khương Tinh nâng bụng ha ha cười: "Đúng vậy."


Trên bụng hắn còn ngang ngược tồn tại một cái vết thương dữ tợn đáng sợ, Khương Tinh không dám trước mặt bé cho nhìn, thuận miệng đồng ý. Hắn chỉ vào trong sân nói: "Nhanh, đi đem sân quét một lần, còn có quần áo của cậu ngày hôm qua thay ra cũng cho đem đi giặt, miễn cho bà ngoại nhóc trở về nhìn thấy lại mắng cậu lười."


Khương Tiểu Mãn bình thường không có thường xuyên giúp Khương Tinh làm việc, bởi vì bà ngoại nói, việc của ai người đó tự làm, bản thân cậu đã lớn như vậy thì càng không thể chiều hắn.


Nhưng là lại nghĩ đến cậu bây giờ là bệnh nhân, cần phải được chăm sóc, Khương Tiểu Mãn đành phải đứng lên, cầm lấy cây chổi còn cao hơn bé. Nhưng bé vẫn cảm thấy không đúng; hỏi ngược lại: "Nhưng mà, cậu ngày hôm qua thay ra quần áo thì có một cái áo lưng nhỏ, bà ngoại nói muốn chính cậu giặt."


"Cậu già rồi, trong bụng còn có em bé, giặt không được."


Khương Tiểu Mãn ngây thơ mờ mịt gật đầu, "A" một tiếng.


Khương Tú Mai nhìn không được, xông tới nhéo một cái vào lỗ tai Khương Tinh, mắng: "Tên ranh con ngươi còn không có tự trọng! Người lớn như thế còn bắt nạt Tiểu Mãn, còn muốn mặt mũi hay không? Giặt cái áo lưng nhỏ có thể muốn mạng mày sao?"


Khương Tinh bị chịu riêng một đánh, gào thét lớn giọng, vừa bị véo vừa kêu nha ơ nha ơ.


"Bà ngoại, bà đừng mắng cậu, trong bụng cậu còn có bảo bảo đó." Khương Tiểu Mãn sợ tới mức ném chổi, bảo vệ bụng Khương Tinh.


Bé biết, có em bé đều không được bị đánh, cũng không được chửi.


Lúc bác gái cả nhà kế bên có em bé, mẹ chồng bác ấy đều không nói cũng không mắng, nói là có thể bị vỡ nước ối, sảy thai.


Khương Tiểu Mãn cũng học theo.


Khương Tú Mai khinh thường một tiếng, "Tiểu Mãn cháu đừng bị nó lừa, trong bụng nó chỗ nào có em bé? So người khác nhiều ra một mảng thịt, nhưng toàn là đựng phân cùng nước tiểu, người lười biếng như nó chính là phân với tiểu rất nhiều!" ( :))) )


"Vậy cậu không thể sinh tiểu bảo bảo?" Khương Tiểu Mãn cái miệng nhỏ nhắn nói nhỏ, ngây ngốc.


Trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy thất vọng cùng khiếp sợ, còn có bị lừa với bắt nạt tới phẫn nộ.


Khương Tú Mai lập tức miệt thị nhìn Khương Tinh một chút, cười lạnh nói: "Vợ thì đều không lấy, còn muốn em bé? Nằm mơ rồi muốn đi."


Khương Tiểu Mãn biết, cậu có khả năng sẽ lừa bé, nhưng bà ngoại nhất định sẽ không.


"Ô oa --" Khương Tiểu Mãn khóc lớn, "Cậu gạt con!"


Bé quá thương tâm, bé còn tưởng rằng sẽ có cái tiểu đệ đệ tiểu muội muội, còn có thể cùng nhau chơi đùa. Bạn tốt nhất của Khương Tiểu Mãn là hệ thống, nhưng hệ thống nhìn không thấy sờ không được, nào có phải tiểu bảo bảo có thể chơi vui?


Khương Tinh chột dạ sờ bụng, ngượng ngùng chuyển đầu qua chỗ khác.


Khương Tiểu Mãn khóc rất lâu, hơn nữa bắt đầu dỗi không để ý tới Khương Tinh. Khương Tinh đành phải dỗ dành bé, "Cậu sai rồi, còn không được sao tiểu tổ tông?"


"Tên lừa đảo!" Khương Tiểu Mãn mắng hắn một ngụm, "Hệ thống nói, chỉ có đứa trẻ xấu mới có thể gạt người!"


"Cậu đây chính là trẻ hư đấy."


"Gạt người! Cậu già rồi!"


Khương Tinh lập tức kêu lên: "Ơ hay, tiểu nha đầu này dám dám mắng cậu già?"


Khương Tiểu Mãn tức giận nguyên một ngày không để ý hắn, đương nhiên, áo lưng nhỏ cũng không giúp hắn giặt.


Lúc ăn cơm, Khương Tinh cống nhạp một chén canh cá của mình đem cho Khương Tiểu Mãn mới có thể dỗ dành được bé.


Lúc chạng vạng, một nhà ba người ở trong sân hóng mát. Khương Tinh lại lấy cớ mình là bệnh nhân, lừa gạt Tiểu Mãn tát gió mát cho hắn. Chẳng qua Khương Tiểu Mãn tay vừa cầm được cái quạt lá tròn thì liền bị Khương Tú Mai ngăn lại.


"Tiểu Mãn cháu đừng nghe nó, nó là đứa của nợ, không thể dạy dỗ."


Trời đất bao la, bà ngoại là lớn nhất, Khương Tiểu Mãn ngoan ngoãn buông xuống cái quạt.


Khương Tú Mai còn nói: "Tinh Tinh, tính ra mẹ van con, về sau con đừng nháo đừng loạn như vậy? Chúng ta liền một nhà kiên kiên định định sống, không thì mẹ chết cũng không nhắm mắt. Các hàng xóm láng giềng ngoài miệng không nói, nhưng con nhìn một cái hiện tại có bao nhiêu người tới thăm mình? Bọn họ đều sợ con! Chúng ta một nhà đều là người đứng đắn, con cũng không thể làm hỗn sự, làm cho tổ tông bị bôi đen danh tiếng. Không thì về sau đến dưới đất, mẹ không còn có mặt mũi gặp ba con. Ông ấy sẽ không thể không đánh mẹ mắng mẹ, nói mẹ làm mất mặt mũi gia đình, nuôi con cháu bất hiếu!"


Ngay trước mặt Tiểu Mãn, Khương Tú Mai không vui nói cho Khương Tinh hiểu, cố gắng nói thật nhẹ nhàng tình cảm, nói cho hắn nhận ra, giúp hắn làm người tốt, đừng làm việc xấu, đừng phạm tội.


Nào nghĩ Khương Tinh hơn cả cái chày gỗ, không chỉ nghe không hiểu, còn đầy mặt ngây thơ hỏi: "Hàng xóm láng giềng làm cái gì mà sợ con? Còn có, chỉ có mẹ đuổi theo ba để đánh, chứ ba nào dám đánh mẹ?"


Khương Tú Mai mặt đều đen , tức giận đến nghĩ muốn đập mở đầu óc của hắn nhìn xem bên trong là không phải thật sự có cái chày gỗ! Sao lại ngốc như vậy???


Ngược lại là Khương Tiểu Mãn mắt to chuyển động, nhu thuận nói ra: "Cậu, bà ngoại không cho cậu gây chuyện, về sau ngươi đều nghe lời chúng ta. Chuyện xấu không thể làm, bại hoại tài cán đều là chuyện xấu."


Khương Tú Mai lập tức đánh nhịp ra tiếng: "Được, liền nghe Tiểu Mãn ."


Khương Tinh rốt cuộc đã hiểu, sốt ruột cực kỳ, hô to oan uổng: "Mẹ, con tuy rằng vô liêm sỉ, nhưng lại là công dân tốt nha! Con không có làm chuyện xấu, không phải vì đánh nhau bị thương, con là cứu người mới bị thương!"


-------oOo-------


Edit tới não bị điên luôn :)))


Truyện đâu toàn mấy cái từ " trên thông thiên, dưới tường địa ", kiểu này não mình cũng biến thành chày gỗ mất!!!


[ Truyện được đăng tại Wattpad của Linhlan9897: https://www.wattpad.com/home]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.