Bảy Vị Thần

Chương 65: Thật Sự Thông Suốt





Hàn Bội Bội bị cô mắng cho ngây người, vài giây sau mới hoàn toàn tiêu hóa được toàn bộ lời nói của cô.
Sắc mặt Hàn Bội Bội thoáng nhợt, vừa áy náy vừa hốt hoảng cầm lấy tay Linh Ai Dã xin lỗi cô, “Dã Dã, cậu đừng tức giận, tớ biết sai rồi! Tớ không nên như vậy, không phải tớ không còn xem cậu là bạn, chỉ là vì tớ… tớ… do tớ cũng không biết nên nói chuyện này thế nào… Nhưng mà Dã Dã cậu đừng giận, tớ biết sai rồi, thật đấy! Tớ… không thì chúng ta cùng ra kia đi, tớ kể cậu nghe, được không?”
Hàn Bội Bội chỉ tay về khu vườn, lo lắng rụt rè nhìn cô.
Linh Ai Dã thấy rốt cuộc cũng cạy được miệng cô, tất nhiên không làm mình làm mẩy thêm, tức khắc đồng ý rồi kéo Hàn Bội Bội đi về phía khu vườn, tránh cho chậm một giây Hàn Bội Bội lại thay đổi quyết định của mình.
Bởi vì thời gian giải lao giữa tiết học không dài nên trong khu vườn hiện tại ngoài hai người ra cũng không còn học sinh khác.
Hai người chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống, Linh Ai Dã nhìn Hàn Bội Bội, ra hiệu cho cô mở lời.
Hàn Bội Bội chần chừ, không biết nên bắt đầu kể từ thời điểm nào, nhưng hành động này trong mắt Linh Ai Dã lại thành cô đang không muốn nói nữa, bèn trừng mắt bặm môi đe dọa.
Bị cô thúc giục, Hàn Bội Bội chỉ có thể vội vàng mở miệng, “Không phải tớ không muốn nói, chỉ là… cậu đừng kể cho ai khác nghe nhé?”
“Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối sẽ không kể, tớ thề!” Linh Ai Dã nghiêm túc nói.
Nếu không phải vì chuyện này, Hàn Bội Bội không cần phải sầu não mấy ngày qua, có khả năng cũng không cần chạy đến hoàng cung, cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.
Cho nên hiện tại khi thấy Hàn Bội Bội vẫn đang lẩn quẩn trong lòng vì chuyện gì đó, Linh Ai Dã rất sợ chuyện cũ lặp lại, nên mới cấp thiết muốn Hàn Bội Bội nói ra.
Trong suy nghĩ của cô, chuyện có thể khiến Hàn Bội Bội suy nghĩ mấy ngày trời không ra, còn ảnh hưởng đến tâm tình nhiều đến như vậy thì không thể nào là chuyện đơn giản được.
Hàn Bội Bội nhận được đảm bảo, bắt đầu thấp giọng kể sơ lại câu chuyện, từ lúc cô bắt gặp Thần Phong bị bệnh, cho đến hiện tại được Dương Minh Nhật tỏ tình.
Bởi vì quẫn bách, cả quá trình Hàn Bội Bội đều cúi đầu, không dám nhìn Linh Ai Dã.

Đợi đến khi kể xong, cô len lén liếc mắt nhìn sang, không ngờ lại thấy Linh Ai Dã kinh ngạc tột độ mà nhìn mình.
“Hàn Bội Bội! Chuyện lớn như vậy tại sao bây giờ cậu mới kể tớ nghe chứ! Cậu đúng là không xem tớ là bạn mà!”
Thấy Linh Ai Dã lại tức giận, Hàn Bội Bội một lần nữa luống cuống, vội vàng dỗ dành xin lỗi cô.
Tuy rằng hiện tại cô đã có không ít bạn bè, nhưng đối với cô, Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật vẫn là hai người quan trọng nhất.
Bọn họ là người bạn đầu tiên của cô, là bạn lâu năm nhất, cũng đã xuất hiện ở giây phút mà cô cần họ nhất.
Vì vậy, khi nghe Linh Ai Dã nói ra lời đó, cho dù lý trí biết Linh Ai Dã chỉ là đang nói lẫy, Hàn Bội Bội lại vẫn không khống chế được mà hốt hoảng.
Thấy Hàn Bội Bội đã biết sợ, Linh Ai Dã lúc này mới thôi, đi vào chuyện chính, “Cho nên, trước ngày hôm qua, cậu vẫn luôn cho rằng mình vẫn thích Minh Nhật, việc cậu tự nguyện hôn Hoàng tử là vì không muốn ngài ấy chết? Không muốn ngài ấy chết là bởi vì ngài ấy vẫn luôn đối tốt với cậu, có thể không quan tâ m đến bản thân mà bảo vệ cậu? Cũng bởi vì quan hệ quân thần giữa hai người?”
“Ừm…” Hàn Bội Bội khẽ gật đầu, hai vai rũ xuống, lộ ra vẻ rầu rĩ ưu sầu.
“Nhưng khi được Minh Nhật tỏ tình, không hiểu sao cậu lại không nói ra được câu đồng ý? Còn không cảm thấy vui vẻ như vậy? Trong lòng toàn là hoang mang bối rối?”
“Đúng vậy,” Hàn Bội Bội đột nhiên bắt lấy tay cô, mang theo lo sợ hỏi, “Dã Dã, tớ không biết, tớ thật sự không biết.
Tớ rối lắm.
Tại sao lại như vậy chứ? Tớ rõ ràng là thích Minh Nhật mà, tại sao lúc đó tớ lại không nói ra được? Tớ…”

Linh Ai Dã lật cổ tay nắm lại tay Hàn Bội Bội.
Cô siết chặt lấy bàn tay Hàn Bội Bội, nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt mang theo kiên định trấn an tâm trạng rối bời lúc này của Hàn Bội Bội.
“Bội Bội, cậu nhìn tớ này, nghe tớ nói.
Tình cảm con người sẽ luôn thay đổi, cậu không cần cảm thấy xấu hổ về chuyện đó, cũng không cần vì thế mà sợ hãi hay tự phủ nhận bản thân.
Đúng là cậu thích Minh Nhật, cũng đã thích từ rất lâu, nhưng cậu ấy lại mất quá nhiều thời gian để thích cậu.
Trong quãng thời gian đó, bên cạnh cậu xuất hiện người khác, người ấy quan tâm cậu, dịu dàng với cậu, đối xử tốt với cậu, bảo vệ cậu, khiến cậu động tâm, khiến cậu di tình, đây không phải là chuyện gì đáng xấu hổ hay trốn tránh cả.
Đây là chuyện rất thường tình! Huống chi, giữa cậu và Minh Nhật, nói một cách chính xác thì cũng chỉ đang là bạn mà thôi.”
Hàn Bội Bội ngơ ngác nghệt mặt nhìn cô, biểu tình có chút ngốc, cũng không biết là quá kinh ngạc hay là quá sức tin tưởng nên mới vậy.
“Bội Bội, cậu thử bình tĩnh mà tưởng tượng xem, nếu người mắc bệnh là Nhất Quan, Dạ Vũ, hay là Mộ Thống, cậu sẽ nguyện ý hôn sao? Bọn họ cũng là bạn của cậu, ngày thường cũng quan tâm đối tốt với cậu, Mộ Thống còn mấy lần giúp cậu và chúng ta thoát chết, nếu là Mộ Thống, cậu chịu hôn sao?”
Hàn Bội Bội nghe lời thử tưởng tượng một chút, nhưng hình ảnh mới vừa xuất hiện trong đầu, một cỗ bài xích đã tức khắc dâng trào ồ ạt trong lòng cô, khiến cô chỉ có thể cắt ngang dòng tưởng tượng của mình.
Nhìn vẻ mặt của Hàn Bội Bội, Linh Ai Dã dễ dàng đoán được kết quả.

Cô hơi mỉm cười, nắm lấy hai vai Hàn Bội Bội, nói tiếp, “Tớ nói như vậy, cậu đã hiểu chưa? Cậu tự nguyện hôn Hoàng tử, đúng là vì muốn cứu ngài ấy; nhưng nguyên nhân cậu muốn cứu, nguyên nhân cậu có thể tự nguyện, đơn giản chỉ có một, là vì cậu đã thích ngài ấy.
Minh Nhật tỏ tình với cậu, cậu do dự không trả lời được, lại cảm thấy hoang mang rối bời, cũng là vì cậu đã không còn thích cậu ấy nữa, chỉ là cậu mãi không chịu chấp nhận sự thật này mà thôi.”
Hàn Bội Bội ngơ ngác nhìn Linh Ai Dã, mi mắt dần cụp xuống, nhìn xuống dưới hai tay mình.
Tiêu cự trong ánh mắt dần trở nên mơ hồ, suy nghĩ của cô dần theo lời nói của Linh Ai Dã mà bay xa.
Cô không còn thích Minh Nhật nữa sao?
Cô đã thích Hoàng tử rồi sao?
Hoàng tử, ngài ấy…
Những ký ức về những khoảnh khắc khi cô và Thần Phong ở chung dần hiện lên trong đầu cô.
Khoảnh khắc đầu tiên hai người gặp nhau, khoảnh khắc anh mời cô khiêu vũ, những lời khen ngợi của anh dành cho cô khi nghe cô đánh đàn, cái ôm ấm áp của anh trong ngôi nhà ma, bóng dáng vững chãi của anh trong ngôi nhà gỗ nhỏ đang bốc cháy, khuôn mặt kiên nghị của anh trong cuộc thi, và cả…
Nụ hôn phớt mềm mại khi ấy.
Hàn Bội Bội khẽ đặt tay lên nơi trái tim mình, cảm thụ nhịp đập nơi đó, sự rộn ràng liên hồi mà nó đang thể hiện khi cô nhớ lại cảm giác ngắn ngủi khi hai đôi môi chạm nhau, và cả sự hoảng hốt quẫn bách khi cô bị anh vạch trần tình cảm.
Mọi thứ dường như đều đang cố gắng nói cho cô biết, tình cảm của cô đã thay đổi rồi, người đang chiếm giữ trái tim cô lúc này đã đổi thành một người khác.
Chỉ là vì sự thay đổi đó quá lặng lẽ âm thầm, không hề có dấu hiệu báo trước, khiến cho cô không kịp chuẩn bị, cũng khiến cho cô sợ hãi.
Mà nay khi bị Linh Ai Dã từng lớp từng lớp vạch trần, khiến cô không có cách nào trốn tránh được nữa, cô lại bỗng phát hiện, chuyện này thật ra cũng không khó chấp nhận như vậy.
Thậm chí cô còn có ảo giác rằng mọi thứ hẳn phải là như thế.
Nhìn sắc mặt ửng đỏ mơ màng của Hàn Bội Bội, Linh Ai Dã đắc ý cười, “Thế nào? Bị tớ nói đúng rồi chứ gì! Cậu mà kể tớ nghe ngay từ đầu thì có phải tốt rồi không, lại cứ giấu giấu diếm diếm, thích tự mình suy nghĩ làm gì không biết nữa.”

“Tớ…” Hàn Bội Bội xấu hổ, mặt càng thêm đỏ, “Tại chuyện này quá khó mở lời mà…”
Cho dù là kể với bạn thân, Hàn Bội Bội vẫn không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, huống chi vấn đề này tự cô nghe lên còn cảm thấy giống như mình đang thích cả hai người vậy, khiến cô càng cảm thấy khó nói.
Linh Ai Dã hừ một tiếng, nhưng cũng buông tha cho cô, “Thật ra thì tớ vốn cũng đã nhìn ra được Hoàng tử có ý với cậu rồi, hiện tại cậu cũng thích ngài ấy.
Bội Bội, thật tốt!”
Tuy rằng như vậy cũng có nghĩa Dương Minh Nhật sẽ thất tình, nhưng nếu phải làm lựa chọn, cô lại càng thích kết quả như hiện tại hơn.
Nguyên do có rất nhiều, một là vì EQ của Dương Minh Nhật quá vô tác dụng, thấp những lúc không nên thấp, cao những lúc không nên cao.
Hàn Bội Bội đã thích anh mười năm, tuy rằng cô không nói, nhưng ai nhìn vào cũng sẽ nhìn ra được, thế mà anh mất mười năm mới nhận ra.
Hàn Bội Bội là người tinh tế, cho nên cũng nhạy cảm, Dương Minh Nhật tuy không phải tra nam, nhưng cách đối nhân xử thế của anh lại rất khó mang lại cảm giác an toàn cho Hàn Bội Bội.
Không cần nói đâu xa, chỉ cần nhìn ở cái mười năm này là biết.
Nhưng Thần Phong lại không như vậy.
Anh biết rõ mình muốn gì, cũng hiểu rõ tình cảm của mình.
Anh phân định rạch ròi với khác giới, ở trong mắt người khác có lẽ anh quá lạnh lùng hay vô tình, không giữ mặt mũi hay không để ý đến cảm nhận của bọn họ, nhưng người như vậy lại mới phù hợp nhất với Hàn Bội Bội.
Một người tinh tế nhạy cảm, một người lại chỉ chuyên chú với một người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.