Bảy Vị Thần

Chương 55: Là Tạo Phản Hay Là





Động tĩnh nơi này quá lớn, cộng thêm những người đi đường trước đó đã báo cảnh sát, nên lúc này mấy đội xe cảnh sát ồ ạt phóng tới đây.
Vừa nhìn thấy hiện trường, sắc mặt tất cả cảnh sát đều trở nên đen kịt, tuy rằng chưa biết tình huống thế nào nhưng khi thấy có nhiều người chết như vậy, bọn họ liền theo bản năng mà có cái nhìn không tốt đối với phe còn lại.
Thế nhưng, vị đội trưởng đội cảnh sát vừa mới liếc mắt qua, nhìn thấy chân dung của mười một người còn đang đứng ở đây cùng với đồng phục trên người họ, sắc mặt nháy mắt lần nữa biến đổi, vội vàng dẫn theo đội viên tiến đến hành lễ, “Kính chào Hoàng tử, kính chào Công chúa.
Hoàng tử, Công chúa, hai ngài không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”
Bọn họ chỉ là người thường, có thể không biết dung nhan của các tiểu thư thiếu gia quý tộc, thậm chí cũng có thể không biết dung mạo của Công chúa, nhưng dung mạo của vị Hoàng tử duy nhất Andalasia thì bọn họ lại không thể không biết, mà quy cách và kiểu dáng đồng phục của học viện đệ nhất quốc gia bọn họ cũng không thể không biết.
“Chúng ta đều không có việc gì,” Thần Phong thay mặt trả lời, “Các anh cứ đi làm việc của mình đi.”
“Vâng! Xin các ngài cứ yên tâm! Chúng tôi nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn chuyện này!” Đội trưởng nghiêm cẩn thề thốt.
Thần Phong gật đầu, ra hiệu cho bọn họ bắt tay vào công việc.
Đội trưởng đội cảnh sát phân công nhiệm vụ cho các thành viên, sau đó sắp xếp cho nhóm Thần Phong một chiếc xe khác để nhanh chóng đưa bọn họ ra sân bay.
Cũng may khi đó chứng kiến sức mạnh kinh người của những kẻ áo đen, bọn họ tuy rằng chán nản nhưng vẫn chưa tuyệt vọng mất hết ý chí, cộng thêm Mộ Thống kịp thời k1ch thích và vực dậy tinh thần, cuối cùng trên người bọn họ cũng chỉ có vài vết bầm dập và ngoại thương nhẹ.
Vì vậy lúc này mọi người cũng không cần phải ghé qua bệnh viện, có thể trực tiếp ra sân bay để bắt kịp chuyến bay.
Chiếc xe mới được điều tới này cũng là loại không người lái, có thể là vì mới xảy ra chuyện vừa rồi nên bầu không khí trong xe có chút nặng nề.
Hiệu trưởng nghiêm mặt trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng phá vỡ bầu không khí, “Mộ Thống, các em-----”
Tiếng chuông của thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên, cắt ngang lời Hiệu trưởng muốn nói.

Ông chỉ đành ngừng lại, nghe điện thoại trước.
Những người khác không khỏi thở phào một hơi.
Tuy rằng bọn họ sẽ không bị truy cứu trách nhiệm, dù sao dựa vào thế lực của gia tộc, bọn họ hoàn toàn có thể đè chuyện này xuống mức tự vệ chính đáng, huống chi người mà bọn chúng muốn ám sát còn có cả Hoàng tử và Công chúa.
Nhưng đột nhiên có thể dứt khoát lại gọn ghẽ ra tay giết người như vậy, bọn họ, đặc biệt là Mộ Thống, sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ.
Lúc này tuy chỉ là tạm thời, nhưng bọn họ có thể trì hoãn thời gian tra hỏi được bao lâu liền hay bấy lâu.
Tâm mọi người vừa mới thả lỏng được đôi chút thì đã nghe tiếng Hiệu trưởng kinh hoảng hô lớn, “Anh nói cái gì?!.........................Mọi người cố gắng chống cự, tôi lập tức về ngay!!”
Mọi người tức khắc khẩn trương.
Vừa đợi Hiệu trưởng cúp máy, Thần Phong đã lo lắng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao thầy?”
Hiệu trưởng âm trầm sắc mặt, nghiêm túc dặn dò, “Học viện cũng bị tấn công, thần về trước xem tình hình.
Hoàng tử cùng mọi người đi máy bay nhớ phải cẩn thận, xuống sân bay cũng không cần về học viện.
Nếu có chuyện gì xảy ra, mọi người cứ dịch chuyển về thẳng nhà mình.”
Dặn dò xong, Hiệu trưởng cũng không đợi mọi người đáp lời, lập tức dùng thuật Dịch chuyển không gian chạy đi.
Còn lại mười người ngơ ngác nhìn nhau một lúc, sau khi suy nghĩ kỹ càng, bọn họ quyết định nghe theo lời dặn của Hiệu trưởng.

Không phải bọn họ ích kỷ hay máu lạnh, mà người không vì mình, trời tru đất diệt, trong số bọn họ không có ai là thánh phụ thánh mẫu cả.
Với lại, nếu xét toàn diện thì nghe theo lời dặn dò của Hiệu trưởng là đúng đắn nhất.
Nếu đám người đang tấn công học viện và bọn áo đen kia là cùng một giuộc, vậy thì mục tiêu chính của bọn chúng chính là bọn họ, bọn họ trở về học viện chỉ càng khiến tình hình càng thêm nghiêm trọng mà thôi.
Nếu là hai nhóm khác nhau, vậy thì dù có thêm sức lực của mười người bọn họ cũng không giúp thêm được gì, huống chi sau khi dịch chuyển trở về học viện, bọn họ cũng sẽ không còn bao nhiêu ma lực để hỗ trợ nữa.
Tuy rằng không tự thân giúp đỡ, ai nấy đều yên lặng lấy thiết bị liên lạc ra, liên hệ với người trong nhà để bọn họ cử người đi giúp đỡ.
Bọn họ đều xuất thân từ thập đại gia tộc, gia nghiệp không hề nhỏ, so với sức lực nhỏ nhoi của mười người riêng lẻ bọn họ thì sự giúp đỡ của cả gia tộc sẽ có ích hơn nhiều.
*
Sáng ngày hôm sau, Hàn Bội Bội từ An Bạch biết được cha mẹ mình từ lúc sáng sớm đã đến hoàng cung mới biết được vụ việc xảy ra ngày hôm qua nghiêm trọng đến nhường nào.
Không chỉ có học viện Tinh Túc mà cả hai học viện còn lại, Thanh Tiễn và Mễ Kiến đều phải chịu sự tấn công từ những kẻ mặc áo đen với sức mạnh kỳ lạ.
Tình trạng của ba học viện sau cuộc tấn công rất thê thảm.
Học viện Tinh Túc có hệ thống phòng ngự chuyên biệt, thế nhưng vì bị tấn công bất ngờ nên giáo sư đã không kịp thời khởi động hệ thống, dẫn đến thiệt hại đau thương và nặng nề.

Lúc Hiệu trưởng trở về, trận tấn công tuy mới tiến hành tầm nửa tiếng đồng hồ nhưng một phần ba học viện đã bị tàn phá nghiêm trọng, vô số học sinh bị thương, số người tử vong lên đến hai chữ số.
Mà trong số ba học viện, học viện Tinh Túc với tình hình như vậy đã là học viện có kết cục tốt nhất.
Tình hình hiện tại không thích hợp đi ra ngoài, chín người nhóm Hàn Bội Bội, ngoại trừ Thần Phong, bèn gọi nhóm để thuận tiện thảo luận về vụ tấn công.
Lần gọi nhóm này bao gồm cả Liêu Huệ Lan là kết quả sau khi suy nghĩ cẩn thận của những người khác.
Tuy rằng ấn tượng ban đầu Liêu Huệ Lan để lại trong lòng mọi người không được tốt, nhưng mấy ngày qua trong quá trình tiếp xúc bọn họ đều nhận ra được thật ra cô cũng không đáng ghét đến vậy.
Ngoài ra, Liêu Huệ Lan còn là hậu duệ duy nhất của Liêu Công tước Liêu gia thuộc trong thập đại gia tộc, hẳn cô sẽ biết vài thông tin quan trọng mà người khác không biết.
Huống chi, Liêu Huệ Lan còn là một trong những nạn nhân trực tiếp của cuộc tấn công ngày hôm qua, nếu hiện tại bọn họ bài trừ cô thì cũng quá quá đáng rồi.
Thông qua Thần Nhã Hân, tám người khác biết được đại khái tình hình ở hoàng cung.
Bởi vì nạn nhân trong ba cuộc tấn công ngày hôm qua đều là con em dòng dõi quý tộc nên giới quý tộc đã gây nên một sức ép rất lớn lên hoàng gia, đòi hỏi Đức vua phải cho họ một câu trả lời thích đáng cho chuyện này.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao sáng sớm nay cha mẹ bọn họ đã phải rời nhà sớm như vậy, bởi vì Đức vua đã mở một cuộc họp khẩn cấp với những người đứng đầu thập đại gia tộc để thảo luận về chuyện này.
Tuy rằng cả ba học viện quý tộc đứng đầu cả nước đều bị tấn công, và có vô số học sinh bị thương hay tử vong, nhưng mười người Hàn Bội Bội đều hiểu rất rõ, mục tiêu chính nhất của cuộc tấn công này là bọn họ.
Dẫn đến được kết luận này có hai nguyên nhân, thứ nhất, bọn họ đã từng bị tấn công trước đó, tuy rằng không có bằng chứng cho thấy kẻ đeo mặt nạ và nhóm người áo đen kia là cùng một giuộc, nhưng giữa bọn chúng có một điểm chung, chính là có quá nhiều điểm kỳ lạ vượt qua ngoài tầm hiểu biết và khả năng của nhân loại.
Nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân rõ ràng hơn, là đội Mễ Kiến trên đường trở về học viện không hề gặp phải tấn công như bọn họ.

*
Bên trong phòng họp ở hoàng cung lúc này ngồi mười hai người, ngoại trừ hai người Đức vua và Hoàng tử thì mười người còn lại chính là mười vị đại diện cho thập đại gia tộc.
Trong đó, bởi vì Linh Công tước, Dương Công tước và Lãnh Công tước trước đó đã được Đức vua cử đến Tây An để tìm hiểu tình hình bạo loạn ở đó nên lúc này đại diện cho ba gia tộc bọn họ đều là anh em trực hệ, tước vị so với những người còn lại trong phòng đều thấp hơn một hai bậc.
“Như vậy, mục tiêu lần này của bọn chúng là người kế thừa ngai vàng sao?” Đức vua nhìn qua con trai mình, sầm mặt hỏi.
“Vậy mà lại có kẻ muốn tạo phản? Rốt cuộc bọn chúng là ai chứ? Sức mạnh mà Hoàng tử nói đến là từ đâu? Nếu đã muốn ám sát Hoàng tử, vì sao lại phải tấn công cả ba học viện?” Lưu Công tước nhíu mày, lần lượt nêu lên suy nghĩ của mình.
Thần Phong hơi mím môi, lơ đãng nhìn qua bên Hàn Công tước, ánh mắt chợt lóe qua ngạc nhiên.
Lúc này anh mới nhận ra, đưa mắt nhìn một loạt những người trong phòng.
Càng nhìn, anh lại càng kinh ngạc khó hiểu.
Phản ứng của bọn họ, có chút không đúng.
Bất kể là ai khi nghe anh kể lại chuyện này đều nên có phản ứng giống như Lưu Công tước, cho rằng người bọn áo đen kia nhắm đến là anh, con cái của bọn họ chỉ là bị liên lụy.
Thế nhưng tại sao trên khuôn mặt của sáu vị Công tước còn lại đều là vẻ lo lắng, kinh sợ, bồn chồn, bất an, ánh mắt thậm chí còn hơi cụp xuống, tựa như đang trốn tránh hay áy náy điều gì đó.
Bọn họ… rốt cuộc biết những gì về chuyện này?
“Thật ra, ta nghĩ, mục tiêu của bọn chúng không phải là ta đâu,” Thần Phong tuy rằng trả lời Lưu Công tước, ánh mắt của anh lại âm thầm quan sát sáu Công tước còn lại, “Khi bọn chúng sắp thất bại, có vẻ như bọn chúng đã quyết định dù có chết cũng phải giết được một người.
Người mà bọn chúng liều mạng nhắm đến lúc đó không phải ta, mà lại là…” anh nhìn qua Hàn Công tước, “Hàn tiểu thư.”
Con ngươi Hàn Công tước nháy mắt co rút, sắc mặt chuyển trắng nhợt, lo lắng dồn dập hỏi, “Bọn chúng nhắm đến con bé sao?”
“Đúng vậy, nhưng cũng có thể chỉ là sự lựa chọn ngẫu nhiên khi bọn chúng bí quá hóa liều mà thôi,” Thần Phong trả lời..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.