Bảy Vị Thần

Chương 51: Thức Tỉnh Lần Hai





Mắt Hàn Bội Bội đỏ lên, tức giận quát, “Ngươi còn mặt mũi để nói lời đó sao?! Chiến thắng như vậy ngươi không thấy nhục nhã sao?!”
Sắc mặt Thần Kha Triệt hơi biến, nhưng nụ cười đắc ý vô sỉ rất nhanh đã trở lại chiếm đóng trên khuôn mặt hắn, “Vì sao ta lại không còn mặt mũi? Vì sao ta lại phải cảm thấy nhục nhã? Ta dựa vào bản thân để đánh bại hắn, không phải sao?”
“Nhưng ngươi không hề thắng quang minh chính đại!!!”
“Hừ! Thế nào là không quang minh chính đại? Ta dùng ám khí độc dược sao? Đây là trận chiến để chứng minh xem trong hai chúng ta, ai là người tài giỏi hơn, mạnh mẽ hơn, có năng lực hơn! Ta sử dụng một chút mưu kế nhỏ thì có gì sai? Ta lợi dụng nhược điểm của đối thủ để giành chiến thắng cho mình thì có gì sai?”
Giống như để tăng tự tin cho bản thân, Thần Kha Triệt dồn sức mà hét, tựa như hắn nói càng lớn, càng quyết đoán thì những điều hắn nói sẽ trở thành sự thật.
Vẻ mặt hắn hơi chút vặn vẹo, biến đổi giữa phẫn nộ và hưng phấn, hổ thẹn và đắc ý, “Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách hắn để lộ nhược điểm của mình quá rõ ràng, cũng quá tình cảm! Là do hắn không tìm thấy nhược điểm của ta, không biết lợi dụng nhược điểm của ta, không biết dùng mưu tính kế!!”
Hắn khó khăn lắm mới đánh bại được Thần Phong trước mặt mọi người, hắn sẽ không để cho bất kỳ ai phủ nhận chiến thắng này của hắn!
Trên khán đài, các học sinh và giáo sư, cùng với ban giám khảo đều sững người theo dõi diễn biến trận đấu.
Ai cũng không thể ngờ được, tình thế sẽ xoay chuyển thành dạng này.
Thần Nhã Hân nhìn Thần Kha Triệt dùng quỷ kế đánh bại anh mình, lại nghe hắn nói hươu nói vượn sỉ nhục Thần Phong, cô tức đến run rẩy toàn thân, nắm tay siết chặt khiến móng tay không mấy dài đâm rách cả phần da non trong lòng bàn tay mà cũng không hề hay biết.
Hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt vì quá phẫn nộ và tức giận mà trào ra đảo quanh tròng mắt, mang theo hận ý mà trừng Thần Kha Triệt, hận không thể xông lên xé xác hắn.
Nếu đây là chiến trường, là trận chiến sinh tử, những gì hắn vừa nói đều không sai, cho dù hắn có dùng mưu kế thâm độc hèn hạ hơn nữa cũng không có ai có thể nói gì hắn.
Nhưng đây chỉ là một trận đối chiến! Là một trận đối chiến để phân thắng bại, để so tài!
Thế mà hắn lại có thể!!

Hạ Băng và Linh Ai Dã ở bên nhẹ giọng an ủi cô, nhưng vẫn không được bao nhiêu tác dụng.
Thần Nhã Hân ở bên ngoài trận đấu đã cảm thấy như vậy, nói gì đến Hàn Bội Bội?
Từ đầu đến cuối, trong lời của Thần Kha Triệt, đâu đâu cũng đều là ý tứ cô liên lụy Thần Phong.
Bởi vì cô bị thương nên mới trở thành nhược điểm của anh, mới khiến anh phải phân tâm, mới khiến anh bị hắn thành công đánh lén, bị thua một cách uất ức và khuất nhục như vậy.
Càng nghĩ, Hàn Bội Bội càng cảm thấy áy náy và tội lỗi, ngón tay siết chặt lấy vạt áo bên vai của Thần Phong.
“Thế nào? Hoàng tử, ngài còn chưa chịu thua sao?!” Thần Kha Triệt có chút điên cuồng cười lớn, điều khiển cho phiến băng đâm sâu thêm chút nữa.
Thần Phong bị phiến băng đè nặng, thân thể đổ gục về phía trước thêm đôi chút.
Anh nghiến răng, cánh tay dùng thêm lực cố gắng chống đỡ, không để cho bản thân mình đụng vào vết thương của Hàn Bội Bội.
Tình cảnh hiện tại của anh thật sự có chút tiến thoái lưỡng nan.
Vì bị phiến băng phía sau áp tới, anh chỉ có thể cố hết sức mà chống đỡ, không thể tìm ra được thời cơ nào để xoay chuyển tình hình.
Ngón tay anh bị đè ép đến mức không thể động đậy, nếu hiện tại anh phân ra tâm tư để xử lý phiến băng hay dịch chuyển đi nơi khác, anh lại sợ trong một khoảnh khắc nào đó bản thân không cẩn thận, đè lên Hàn Bội Bội sẽ khiến cho vết thương của cô càng thêm nghiêm trọng.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt tràn đầy áy náy giằng xé với tức giận của cô, Thần Phong cười nhẹ, thì thào mở miệng, “Thật xin lỗi…”
Hàn Bội Bội giật mình, ngơ ngác nhìn anh.
“Em đã phải cố gắng chịu đựng kéo dài thời gian trị liệu để ta đối chiến với Thần Kha Triệt… nhưng kết quả… phải khiến em thất vọng rồi…” Thần Phong khó nhọc nói, nở nụ cười nhợt nhạt mang theo chút cay đắng.

“Hoàng tử…”
Trái tim Hàn Bội Bội như bị ai đó đánh mạnh, nỗi đau đớn thấu tâm can lan ra khắp toàn thân.
Cô run rẩy kịch liệt, bàn tay cố gắng níu giữ lấy vai anh như đang níu lấy chiếc phao cứu sinh.
Thần Phong cho rằng cô đã hiểu lầm ý mình, vội nói tiếp, “Đừng nghĩ nhiều, không phải là lỗi của em.”
Thế nhưng, giờ phút này, Hàn Bội Bội đã không còn nghe được lời anh nói nữa.
Cô phẫn hận trừng Thần Kha Triệt, lửa giận trong lòng như muốn thiêu đốt cơ thể cô.
Rõ ràng đã nói sẽ dùng trận đấu này đặt dấu chấm hết cho tranh đấu giữa hai người, tại sao đến cuối cùng hắn lại dùng mưu kế âm hiểm như vậy để chiến thắng?
Rõ ràng bản thân không chơi đẹp, vì sao hắn còn có thể nói đến đúng lý hợp tình như vậy? Còn có thể vui vẻ đắc ý như vậy? Còn có thể cười nhạo khinh bỉ anh?
Rõ ràng Thần Phong kiêu ngạo như vậy, là người dưới một người trên vạn người.
Anh cao quý như vậy, ôn nhã như vậy, lễ độ như vậy, tốt đẹp như vậy, tại sao lại phải chịu thất bại từ một kẻ như Thần Kha Triệt?
Một kẻ dơ bẩn như vậy, xấu xí như vậy, hèn nhát như vậy!
“Bội Bội…?”
Nhận ra được cô có điểm khác lạ, Thần Phong lo lắng khẽ gọi cô.
Thế nhưng Hàn Bội Bội lại không trả lời anh, đầu vẫn luôn hơi cúi, khiến anh không thể nhìn được biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Thần Kha Triệt đợi mãi mà vẫn không thấy Thần Phong nói ra lời nhận thua thì sốt ruột nôn nóng không thôi.
Nhưng lúc này hắn vẫn giữ được một tia lý trí, biết rõ thân phận của người trước mặt có điểm kiêng kị, hắn không dám quá tay.
Phiến băng lúc này đã đâm sâu vào trong thân thể của Thần Phong, không thể lại đâm thêm nữa, nếu không đừng nói là Đức vua, ngay cả cha hắn cũng sẽ không tha cho hắn.
Trong lúc hắn còn đang không biết nên làm thế nào, tình huống trận đấu đột nhiên chuyển biến.
Hàn Bội Bội ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ấy của cô khiến hắn nổi da gà, một cơn sởn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.
Ánh mắt ấy cực kỳ tĩnh lặng, không có một chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn hắn, tựa như đang nhìn một vật chết.
Thế nhưng, cùng một ánh mắt ấy, hắn lại thấy được một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, sẵn sàng thiêu đốt hủy diệt tất cả thành tro.
“Thần Kha Triệt,” Hàn Bội Bội mở miệng.
Ngày thường, giọng nói của cô vẫn luôn ôn hòa nhẹ nhàng, nay lại lạnh như băng, giống như không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, lại giống như mang theo ý sát phạt, “Ngươi dơ bẩn thối rữa đến mức làm người ghê tởm, hèn hạ đến mức khiến người buồn nôn.”
Lúc nói lời này, toàn thân Hàn Bội Bội đột nhiên phát ra ánh sáng.
Cảnh tượng này khá giống với Hạ Băng và Nhất Quan khi bị mất kiểm soát lúc trước, chỉ khác ở chỗ ánh sáng này có màu vàng nhạt, lại không chói mắt đến vậy.
Trong màn ánh sáng, mái tóc cô hơi phất phơ, vốn có màu đen tuyền đột nhiên trở nên nhạt dần, tựa như đã bị ánh sáng vàng kia nhuộm lên, biến thành màu vàng kim xinh đẹp.
Biến hóa đột ngột của cô khiến Thần Phong không khỏi kinh hãi, hoảng hốt gọi cô, “Bội Bội! Em làm sao vậy?”
Hàn Bội Bội dường như không nghe thấy lời anh nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thần Kha Triệt.

Đôi con ngươi đen tuyền như hắc diệu thạch kia cũng dần nhạt màu, từ từ chuyển thành màu vàng sáng, trong suốt xinh đẹp như hai viên thạch anh, lại thanh lãnh tinh khiết không chút độ ấm.
“Người như ngươi, không xứng so sánh với Hoàng tử!”
Vừa dứt lời, màn ánh sáng đang bao bọc lấy cô bỗng sáng bừng lên, chói lóa đến mức che lấp toàn bộ thân ảnh của chính cô và người trước mặt.
Từ màn sáng, một cột ánh sáng bắ n ra, nhắm thẳng đến Thần Kha Triệt.
Thần Kha Triệt bị cột ánh sáng đánh trúng, nháy mắt cả người liền rơi vào trong một trạng thái kỳ lạ.
Ánh sáng kia nóng rát như ánh mặt trời, khiến cho da thịt hắn như bị nướng chín.
Thần Kha Triệt cảm tưởng như lớp da toàn thân mình đang bị lột xuống từng lớp một, thế nhưng trên người hắn lại không có một vết thương thực thể nào.
Không chỉ có thế, từ tận sâu bên trong hắn, một loại cảm giác rất kỳ dị đột nhiên dâng trào, tựa như ánh sáng kia đang ‘thanh tẩy’ hắn vậy.
Nhưng loại thanh tẩy này tuyệt đối không phải là loại khiến người cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
Ma lực của hắn giống như đang bị rút kiệt, sinh lực và tinh thần giống như đang bị ăn mòn, mọi thứ tựa như đang bị tẩy đi từng chút từng chút một, khiến hắn sợ hãi đau đớn khôn nguôi.
Thứ ánh sáng kia mang theo màu sắc vàng nhạt hơi ngả về trắng, trông thánh khiết sạch sẽ là vậy, tác động mà nó mang lại lại khiến cho người tự thân cảm nhận là Thần Kha Triệt phải cảm thấy khổ sở tuyệt vọng đến mức không còn thiết sống nữa.
Từ lúc sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ phải chịu hành hạ tra tấn kinh khủng đến mức này.
Thể xác và tinh thần đồng thời bị tập kích, mà bản thân hắn lại không có cách nào phản kháng, tựa như cá nằm trên thớt, mặc người định đoạt.
Trong một khoảnh khắc, hắn thật sự cho rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn thật sẽ chết không thể nghi ngờ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.