Bảy Nàng Dâu

Chương 77: Ta đến tìm chàng đây




"Gia Minh!"
Lúc ấy cô hốt hoảng quay lại gọi to, tay cố đẩy bà Hậu ra. Tay kia nắm vào thành cầu làm bằng sợi dây thừng, giằn co kiểu gì mà cầu cứ lắc lư không thôi.
Mũi tên bay về phía ông Lê, lá bùa từ tay ông tiến về phía cậu, nó rực lửa cháy bùng lên phát rồi nụ cười ông ấy nở rộ:
"Lần này xem ngươi có thoát được nữa không?"
Lúc ông ấy đang đắt chí nhất, cũng là lúc cô cảm thấy căng thẳng nhất. Sau đó một cánh tay giơ ra, trước mặt cậu Gia Minh nắm lấy lá bùa trong lòng bàn tay. Cậu Gia Minh hạ cung tên xuống, sau đó mũi tên cậu bắn ra đã nằm gọn trong lòng bàn tay của ông Lê. Khung cảnh lúc ấy ai cũng bất ngờ, mắt cô nhìn trân trân qua đó. Miệng cứng đờ không nói được gì, cô chớp mắt cái rồi nghe giọng bà Hậu cất lên đầy bất ngờ.
"Cảnh Minh. Con đến đây làm gì?"


Cô nhìn thấy Cảnh Minh đứng sau lưng Gia Minh, tay cậu nắm chắc lại, người mặc một bộ y phục màu đỏ, đúng rồi, hôm nay chính là ngày cậu thành thân. Cô mỉm cười cái rồi nhìn cậu, gương mặt ướŧ áŧ đầy mồ hôi kia của cậu cũng đã nói lên cậu đã chạy đến đây gấp như thế nào. Cậu vẫn còn thở dốc mạnh, lát sau cậu thả tay ra, trong tay cậu chỉ có tàn tro rơi ra, sau đó cậu nhìn vào bà Hậu rồi nói:
"Mẹ!"
Cậu gọi một tiếng mẹ, sau đó đôi môi cậu run rẩy liên hồi.
"Sau bao nhiêu chuyện mẹ vẫn quyết tâm không thay đổi bản thân. Đến nỗi con đã dùng cả tính mạng mẹ cũng chưa bao giờ muốn thay đổi"
"Cảnh Minh, con nên biết tất cả những thứ mẹ làm là vì con"
"Không, mẹ không vì con. Mẹ không hề yêu con như mẹ nói. Mẹ chỉ yêu sự giàu sang, bất chấp tất cả để có thể có được nó, mẹ chưa bao giờ nghĩ tới con"


"Cảnh Minh"
Chưa nói xong cậu đã tiến lại gần, cậu giơ tay ra phía trước rồi nói:
"Thả chị ấy ra"
"Không thể nào"
"Kể cả con có chết mẹ cũng không thả sao?"
"Mẹ cần con. Mẹ cần kho báu này. Sau này sẽ không một ai dám khinh thường mẹ. Không ai dám coi thường con. Họ sẽ xem con là một người quan trọng. Họ không dám coi thường hai mẹ con chúng ta"
Cậu nhắm mắt lại sau đó mỉm cười lạnh nhạt.
"Chẳng ai coi thường chúng ta cả. Chỉ có mẹ luôn coi thường bản thân mình, rồi mẹ nghĩ ai cũng coi thường mình. Mẹ làm ra bao nhiêu chuyện. Cuộc đời của con trước giờ chưa bao giờ cảm thấy được hạnh phúc từ mẹ. Con thật sự muốn tránh xa mẹ mãi mãi, con còn chán ghét bản thân hơn cả mẹ nữa"
Nói rồi cậu bước đến gần bên cây cầu, sau đó bước chân xuống cầu.
"Trả chị ấy cho con. Con sẽ không để mẹ làm hại chị ấy đâu. Nếu không những thứ mẹ muốn sẽ không bao giờ mẹ có được"


Nói rồi cậu chạy rầm rầm qua cầu, y phục màu đỏ của cậu bay phất lên, gương mặt cậu sáng lên trước mắt cô. Sau đó hai người họ cùng lúc kéo cô dậy, mắt nhìn qua bên kia cầu đã chẳng thấy Gia Minh đâu. Lúc ấy Cảnh Minh chạy lại càng lúc càng gần. Bà Hạnh biết bản thân đã không cản cậu được, cũng không dám tổn hại cậu, bà liền nắm người cô đẩy mạnh qua bên kia, cố ý không cho cậu lại gần. Lúc té xuống dưới cô có ngẩn mặt lên nhìn, cậu càng lúc càng chạy lại gần, thấy cô ngã liền nhìn xuống chỗ cô. Suýt chút nữa cô đã lăn xuống vực, may sao tay vớ trúng cục đá rồi nắm lại.
Lúc cậu tiến lại gần chuẩn bị đến gần hai người đó chuẩn bị vượt qua họ để tiến gần lại chỗ cô, chợt một ánh sáng loé lên từ người ông Lê. Cô nheo mắt cái rồi hét lên thật to khi thấy ông ấy cầm sẵn một con dao, còn chuẩn bị tư thế sẽ đâm cậu Cảnh Minh.
"Cẩn thận! Đừng qua đây"
Cô nói vừa dứt câu đã nghe một âm thanh vang lên. Nó không chính xác là gì nhưng cô chỉ cảm nhận được đó là âm thanh cây dao xuyên qua da thịt cậu. Rồi một giây phút chợt đứng yên, bà Hạnh trợn mắt lên nhìn ông Lê rồi nói như thét lên.
"Ông làm cái gì vậy? Cảnh Minh là con ông mà? Sao ông có thể làm như thế?"
"Ai cản trở ta lấy kho báu đều phải chết!"
Ông ấy nghiến răng cái rồi đẩy cậu ra, cây dao trêи tay ông ấy nhỏ ra mấy giọt máu đỏ tươi, bộ y phục màu đỏ kia của cậu sáng bật cả một khoảng trời, sau đó máu nhỏ ra từ người cậu, chảy xuống cầu, chảy xuống dưới vực.
Bà Hạnh không còn thiết tha gì liền chạy lại phía cậu Cảnh Minh, lúc ấy cô ngẩn mặt dậy nhìn mà mắt như kiểu mơ hồ đi. Cái hình ảnh đôi mắt cậu nhìn cô, rồi một nhát đâm vào người cậu, rồi dần dần cậu khuỵ xuống dưới, nó ám ảnh đến nổi bản thân cô dường như không tài nào thở nổi. Lúc ấy ông Lê quay lại, ông ấy tiến về phía cô, sau đó giơ tay nắm lấy cô, máu trêи tay ông ấy vẫn còn.
Cô bị ông nắm tóc xách lên, khi ông ấy giơ tay ra một mùi tanh ôi phát ra, nó khiến cô cảm thấy buồn ói. Sau đó cô giơ tay gạt cánh tay ông ấy ra, nắm người ông ấy rồi nói:
"Chúng ta chết chung đi!"
Cô vừa hét lên cậu Cảnh Minh đã bật dậy, bà Hạnh ôm lấy cậu, sau đó cậu liền sờ vào vết thương mình, tự hỏi rằng mình đã chết chưa? Sao vết thương không đau, lại không còn nữa. Cơ thể lại trở nên lành lặn như ban đầu, cậu chỉ cảm thấy lúc ông Lê chuẩn bị đâm mình trước mắt cậu lại thấy mờ mờ một hình dáng. Cậu thấy Gia Minh, sau đó cậu vùng vẫy ra khỏi tay bà Hạnh, cậu chạy về hướng Hoài Thục.
"Thả chị ấy ra!"
Cậu dằng co với ông, ông không thể làm theo ý mình nên tức tối quay ra chỉ dao vào mặt cậu.
"Cảnh Minh. Lúc nãy là thằng nhãi Hoàng Gia Minh đứng ra đỡ cho ngươi. Lần này thì không may mắn đến vậy đâu"
Cô đang bị ông ấy khống chế, vừa nghe vậy đã ngẩn mặt lên nhìn ông ấy rồi lấp bấp nói:
"Ông nói gì?"
"Con ranh, ngươi không cần biết, ngươi phải theo ta. Ta muốn ngươi lấy kho báu"
"Ông... Ông gϊếŧ Gia Minh rồi! Ông...."
"Đúng đó, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói ngươi biết. Hoàng Gia Minh đã biến mất mãi mãi trêи đời này rồi. Một tên thất bại!"
"Cả Gia Minh còn cảm thấy thương xót Cảnh Minh, tại sao ông là người tạo ra cậu ấy lại không thương xót lấy cậu dù chỉ là một ít? Tại sao trong đầu các người toàn là tiền tài vật chất chứ?"
"Không có nó ta vẫn có thể sinh thêm con cháu. Nhưng kho báu này chỉ có một. Ta nói cho ngươi biết, ngươi không muốn cũng sẽ phải đi. Bây giờ không có gì có thể cản chân được ta đâu!"
Lúc ấy ông Lê lôi cô đi, cậu liền bước lại nắm cô lại, sau đó ông giơ con dao ra rồi nói.
"Ngươi cản ta thì chỉ có chết thôi!"
Vừa nói xong ông liền giơ tay ra, sau đó cô liền giơ tay ra cầm lấy con dao đó, cô nghiến răng cái rồi nói:
"Loại người thua cả súc sinh cầm thú như ông thì không xứng đáng với bất kỳ thứ gì trêи đời này!"
Nói xong cô liền quay qua nhìn cậu, chỉ một khoảnh khắc thôi cô liền nhắm mắt lại.
"Đi thôi!"
Cô dùng hết sức lực rồi nắm con dao ấy từ tay ông Lê để kéo ông ấy nhảy xuống vực, lúc ấy ông cũng đã đoán trước được rồi mới kéo cô lại, cậu cũng bước lại nắm lấy cô. Lúc ấy ông Lê vừa kéo cô lại vừa mắc kẹt giữa cậu, ông ta chẳng suy nghĩ gì liền rút cây dao từ tay cô ra. Sau đó một nhát đâm về phía cậu, muốn cậu phải buông cô ra cho ông dễ bề hành sự.
"Là ngươi ép ta!"
Ông vừa nói xong thì một cái phập, con dao cắm vào lưng cô, do cô đã quay người lại rồi ôm lấy cậu che cho cậu sau đó hứng thay cậu một nhát dao. Cắm ngập con dao vào lưng cô, ông ta hung hăng rút nó ra, sau đó nói:
"Đức Hạnh, Ngươi không muốn ta gϊếŧ nó trước mặt ngươi thì mau giữ nó lại đi!"
Bà ấy lập tức nắm cậu lại, cậu vẫn còn đơ người ra vì nhát dao lúc nãy, cô nhanh chóng bị ông ấy dẫn vào trong. Ông lôi cô đi đến đâu máu liền chảy ra đến đó, nó kéo lê trêи con đường cô đi qua. Bà cố giữ cậu lại nhưng cậu nhất quyết vùng vẫy ra.
Sau khi rời khỏi vòng tay bà cậu mới chạy theo, bóng cậu khuất sau tấm vách đá, phía sau tiếng tiểu thư Ánh Dương vang lên, mặc một bộ y phục màu đỏ, mang một đôi hài màu đỏ, đầu đội trâm vàng, đầu búi tóc cao.
Hôm nay tiểu thư ấy làm tân nương, nhưng tướng công đã biến mất, bây giờ phải thất thểu đi tìm, sau đó gọi to:
"Cảnh Minh!"
Nhưng bóng dáng cậu đã khuất, bà Hạnh cũng đã rời đi theo cậu, Ánh Dương kéo cao bộ y phục lên sau đó chạy sang cầu, nhưng được nửa cầu thì đã nghe thấy âm thanh đá rơi. Sau đó không ngoài dự đoán đá từ trêи cao không ngừng lăn xuống. Chân cô ấy liền thụt lùi lại, vừa lùi nhưng cũng vừa tiến, lát sau bản thân mới quyết định sẽ chạy qua, cuối cùng sau bao nhiêu vất vả cô cũng đã qua đó thành công, nhưng nhìn lại thì cây cầu treo đã bị đứt, không còn con đường nào có thể quay lại nữa.
Ánh Dương nhanh chân chạy theo, lát sau tiến sâu vào trong, trước mắt cô là một không gian im lặng và tối tăm. Chợt cô ấy giật mình khi trước mặt là một ánh đèn được thắp lên, cô ấy nhìn quang cái rồi thấy trước mắt hai đứa trẻ. Nó cầm cái lồng đèn màu đỏ sau đó rọi về phía cô, hai chúng nó độ tầm 13 tuổi! Gương mặt trắng bệch, sau đó cô ấy liền nhìn qua rồi nói:
"Yêu ma phương nào?"
Chợt chúng nó mỉm cười cái rồi nói:
"Vào đây làm gì?"
"Ta? Vào đây tìm người. Ta không thèm lấy kho báu!"
Vừa nói xong Ánh Dương đã cảm thấy xung quanh sáng lên một màu vàng tươi. Trước mặt toàn là vàng rồng. Cô ấy nhìn quanh mà mắt chói loá hết cả lên, lúc ấy mục đích vào đây làm gì bản thân cũng không còn nhớ được nữa, cô nhìn quanh cái rồi chói loá với những thứ được đặt xung quanh. Cô chạm tay vào sờ vào nó.
Chạm tay vào một cái trâm quý mà tay cảm thấy một luồn mát mẻ dâng lên, trước mắt liền hiện lên một cái ngai vàng. Sau đó bắt đầu rơi vào ảo ảnh ʍôиɠ lung, cảm thấy bản thân được làm một người trêи vạn người, cảm tưởng bản thân mình đã được làm vua. Sờ vào cái ngai vàng đó mà cảm thấy thèm nhỏ cả dãi. Lòng không tự chủ mà bước chân lên, càng bước lên càng cảm thấy sự tham lam trong người trỗi dậy mạnh mẽ. Cô cầm cái trâm vàng cài lên đầu rồi ngồi xuống cái ghế làm bằng vàng đó, hai đứa trẻ đó quay lại nhìn cô sau đó mỉm cười.
"Bây giờ cô có muốn tìm người nữa không? Hay ở lại lấy kho báu?"
"Ta muốn cả hai!"
"Không được. Chỉ có thể chọn một thứ duy nhất!"
"Ta có quyền chọn cả hai!"
Nói xong cô ấy giơ tay ra phóng một lá bùa về phía hai đứa trẻ đó. Nó ngẩn mặt lên mỉm cười lạnh lẽo rồi nói:
"Con người quá tham lam sẽ tự gϊếŧ chết chính mình!"
Chúng nó trợn mắt lên cái rồi mỉm cười, tiểu thư Ánh Dương như bị điều khiển vậy, chân từ từ bước xuống ngai vàng rồi lờ đờ đi ra ngoài
Tiểu thư Ánh Dương nhắm mắt lại từ từ đi xuống vực, những thứ cô ấy thấy chỉ là ảo ảnh, một câu nói nói ra hay một thời gian trôi đi cô ấy đều không làm chủ được, sau đó là lúc cô ấy tự mình rơi xuống, và cái ngai vàng cô ấy ngồi đã biến mất.Chỉ là ảo ảnh mà thôi, cuối cùng cũng chẳng có được gì.
"Một con người tham lam thì chỉ có một kết cục mà thôi!"
Nói xong hai đứa nó giơ cái đèn lồng lên rồi thổi tắt nến.
"Đã bao nhiêu người đến rồi?"
"Có năm người. Nhưng đã hai người rơi xuống rồi!"
"Còn ba người ở lại sao?"
Đứa kia gật đầu:
"Hai con người và một người lãnh căn tu. Họ không chạm vào cái gì cả!"
Nói xong hai đứa đó đứng trước gương nhìn vào, thấy cậu Cảnh Minh và Hoài Thục đứng ngoài gần vực thẳm, hai đứa trẻ đó nhìn vào bên trong lăng mộ sau đó nhìn nhau nói:
"Cô ấy có phải là chủ nhân của chúng ta không?"
"Không. Chỉ là một người hưởng được căn tu!"
"Nhưng trêи ngực cô ấy có hoa sen. Máu cũng có mùi thơm nữa"
"Cũng có thể. Dù sao đứa trẻ trong bụng hoàng hậu cũng đã đến lúc làm người rồi!"
"Chúng ta sẽ cho cô ấy vào chứ?"
"Cô ấy vốn dĩ không quan tâm đến những thứ này!"
"Cô ấy cần gì?"
Nói vừa xong trong gương đã xuất hiện hình ảnh của Gia Minh cầm cung tên, sau đó nó chỉ tay vào nói:
"Đây là thứ cô ấy nghĩ tới bây giờ. Hầu như không quan tâm đến vàng bạc châu báu!"
"Nam nhân sao?"
Nó gật đầu, sau đó nói:
"Còn người bên cạnh. Hắn ta cần gì?"
Nó lại nhìn vào gương, sau đó gương mặt Hoài Thục hiện lên. Rồi nó nói:
"Nghĩ về cô ấy!"
"Kết thúc thôi. Ngày hôm nay thế là đủ rồi"
Nói xong hai chúng nó quay qua nhìn nhau, sau đó đi sâu vào hang đá. Hai bàn tay trắng bệch vịnh vào cái quan tài, sau đó nhìn vào trong. Bên trong là một vị hoàng hậu chết đã mấy chục năm, cái bụng bầu căng cứng vẫn còn đó, sau đó chúng nó nhìn nhau, rồi nói:
"Chủ nhân đã được sinh ra đời lần thứ hai rồi!"
Nói xong chợt cô mở mắt ra, vết thương trêи vai vẫn còn đau nhói, cô nhăn mặt cái rồi nhìn quanh, thấy cậu Cảnh Mình đứng bên kia, gió từ dưới thổi lên mặt cậu. Sau đó cô tiến lại gần, vừa chạm nhẹ tay cậu thì đã thấy cậu mở mắt ra, lúc ấy cô mỉm cười cái rồi nói:
"Cảnh Minh!"
Cậu nắm vào cánh tay cô, sau đó phía sau cậu xuất hiện một bóng người, cô nhìn qua mà giật mình.
"Cậu hãy sống tốt nhé!"
Cô thấy ông Lê, do ông ấy cứ nắm lấy cô nên ông ấy cũng thoát được ra ngoài. Cô mỉm cười nhìn cậu, cậu không sao là cô yên tâm rồi.
"Chúng ta quay về thôi. Tôi đưa chị về!"
"Cảnh Minh. Tôi nợ cậu!"
Nói xong cô kéo cánh tay cậu mạnh vào bờ, cậu bất ngờ quá nên té vậy xuống một cái chúi nhủi, cô chạy về phía vực, ông Lê mơ hồ vẫn còn nắm lấy cánh tay cô không buông, cô mỉm cười cái rồi nhắm mắt lại, giây phút đó cô nắm theo ông ấy, cả hai cùng nhau nhảy xuống vực thẳm, cô mỉm cười nhìn lên Cảnh Minh cái cuối, tâm nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Gia Minh.Ta đến tìm chàng đây"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.