Bảy Nàng Dâu

Chương 60: Quá khứ và hiện tại! Sự ganh ghét qua nhiều năm




Trong đêm tối, một căn phòng được thắp sáng đèn, gió lạnh thổi nhẹ qua những tấm rèm, làm nó lay đưa nhẹ nhàng, mùi hương quen thuộc phảng phất qua mũi cô. Không biết cô đã bất tỉnh bao lâu rồi, đôi mi khẽ rung động, mắt cô từ từ mở ra. Cái trần nhà quen thuộc, cái rèm quen thuộc, cô nhắm mắt lại, cái hình ảnh một mũi tên từ xa bay vèo lại trước mặt cô. Một bàn tay kéo cô lại, một âm thanh gai người khi mũi tên ấy đâm phập vào người của ai đó. Rồi hình ảnh người đó dần tan ra trong không trung, môi cô khẽ run run rồi nước mắt nhẹ chảy xuống thái dương. Rồi bên tai cô vang lên một âm thanh, tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, cô liếc mắt qua nhìn, sau đó chợt nhắm mắt lại.
"Đi ra ngoài!"
Cô chỉ nói đúng ba chữ, sau đó liền im lặng, cậu Cảnh Minh dừng chân lại. Rồi cậu lại bước đến gần, cô ngồi bật dậy, mắt nhìn đăm đăm vào mặt cậu, cô nói:


"Tôi bảo cậu đi ra ngoài, ra đi"
"Chị uống thuốc đi, tôi đã sắc thuốc cho chị rồi!"
Cậu cầm trên tay một chén thuốc, cô nhìn cậu mà cười ra nước mắt. Giả nhân giả nghĩa cái gì chứ? Nếu không phải Gia Minh đứng ra đỡ mũi tên đó thì chỗ cô nằm bây giờ có lẽ là dưới huyệt chứ không phải nằm ở đây.
Cậu đưa chén thuốc lại, cô ngước mặt lên nhìn. Cô mỉm cười cái lạnh nhạt rồi giơ tay gạt phắt đi cánh tay cậu, tiếng va vỡ vang lên, cậu như đứng hình tại chỗ, mắt từ từ đảo qua nhìn cô, gương mặt cậu xanh xao khó coi. Đôi môi cậu khô khốc, ánh mắt cậu như kiểu vô hồn, rồi cậu cúi người xuống nhặt mảnh vụn, cô nhìn theo mà nước mắt tuông ra lã chã, đôi môi cô run rẩy nói:
"Cậu Gia Minh chết rồi phải không? Chàng ấy đã thật sự chết rồi phải không? "
Cậu ngước mặt lên nhìn cô, nhíu mày khó hiểu.


"Anh ấy đã chết từ lâu rồi mà!"
Thấy ánh mắt ngây thơ đó của cậu mà trái tim cô như bóp nghẹt. Lúc trước khi ngất đi cô còn kịp nhìn thấy gương mặt cậu Cảnh Minh từ sau lưng bà Hoàng bước lên. Nụ cười đó của cậu, và cả cái cung tên trên tay cậu, một giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống. Cô đứng phắt dậy, người lảo đảo bước đi, cậu bỏ mấy mảnh vỡ đó xuống rồi vội chạy lại đỡ cô, cô quay lại trừng mắt lên rồi đẩy cậu ra, cô đẩy mấy lần cậu vẫn theo giữ tay cô lại, đến nổi cô bực tức hét lên:
"Cậu buông tôi ra! Cậu giữ ta lại làm gì?"
"Chị muốn đi đâu? Chị còn chưa khỏe cơ mà! Chị ở lại đi"
"Tôi đi đâu liên quan gì đến cậu, cậu quan tâm tôi làm gì?"
"Tôi đương nhiên là quan tâm chị rồi, chị muốn đi đâu?"
Cô không còn phản kháng nổi chỉ có thể hét lên một tiếng đầy tức giận:


"Tôi đi tìm Gia Minh! "
Cậu chợt đơ người ra đó, mắt cậu long lanh nhìn cô, chợt đôi môi cậu ấp úng:
"Chị nói cái gì vậy? Chị tìm anh ấy ở đâu?"
"Tôi đến điện thờ tìm chàng ấy, cậu nghe rõ chưa? Cậu muốn chém muốn gϊếŧ gì thì cậu làm luôn đi, tôi không muốn làm đồ chơi cho cậu chơi bời nữa!"
Cậu ấp úng khó hiểu nói:
"Chị đã gặp phải chuyện gì?"
Cô đứng nhìn nhìn cậu, bao nhiêu giọt nước mắt chảy ra nãy giờ đã làm mặt cô ướt đẫm. Cô rút tay ra khỏi tay cậu, rồi nghiến răng nói:
"Bao lâu nay tôi đã ngu ngốc tin cậu, thật sự cậu đã cho tôi một cú quá đau rồi, hai người là hai mẹ con, sao tôi lại quên kia chứ?"
Cô nắm tay vào cánh cửa, sau đó mở nó ra, cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì liền lo lắng kéo tay cô lại. Cô nói những lời khiến cậu rất hiểu, chưa hiểu gì nhưng cậu vẫn kéo cô lại vì lo.
"Chị à..."
Cô không thể chịu đựng được nữa, giật tay mạnh ra, tức nước vỡ bờ cô giơ tay ra tát một cú thật mạnh vào mặt cậu. Lúc ấy mặt cậu như không còn cảm giác gì, tê dại đi, chỉ có trái tim là quặn lên đau nhói, cô nói một câu rồi bỏ chạy đi.
"Cậu hãy rời khỏi tầm mắt của tôi đi, lúc ấy trái tim tôi đã thật sự tan nát vì cậu rồi!"
Cô quay mặt đi, mạnh đến nổi giọt nước mắt văng ra không trung, long lanh óng ánh trước mặt cậu, rồi cô chạy ra khỏi nhà. Cậu cũng chạy theo, ra đến cửa có một gia nhân định nhắc nhở không cho ra khỏi nhà thì cậu đã chạy đến nơi, họ nhìn cậu, rồi cậu chợt lắc đầu, ý bảo đừng cản cô. Cô liếc bọn họ một cái rồi quay lại nhìn cậu.
"Giả nhân giả nghĩa!"
Cô quay đầu chạy ra khỏi nhà, mặc một bộ y phục mỏng tanh, chân đi chân đất, tóc cô xỏa dài, chạy như bay trong màn đêm. Cô vừa chạy vừa giơ tay lau nước mắt, bóng cô như một dải lụa trắng, thướt tha nhẹ nhàng, cô vừa chạy vừa nghĩ đến Gia Minh. Hóa ra bấy lâu nay chàng ấy luôn bên cạnh mình, hóa ra chàng ấy luôn luôn bảo vệ mình, hóa ra là cô không nhận ra. Cô nhớ đến những lần chàng xông ra giúp mình, rồi chợt cô dừng chân lại, nhắm mắt lại như chợt nhớ ra cái gì đó. Một gương mặt thanh thoát hiện ra trong đầu cô, đêm ấy dưới lòng ao lạnh giá, giữa cơn lốc mạnh mẽ dữ dội, chàng đã ôm lấy mình, rồi xác chàng lặng lẽ chìm xuống lòng sông
Lần thứ hai chàng bắn mũi tên ra rồi quay người chạy đi mất, cô chạy theo mà ngã một cú, lần thứ ba, lần thứ tư, đó là những lần cô chứng kiến, vậy rốt cuộc sau lưng cô, những lúc cô không biết thì sao. Cô vừa lẩn thẩn bước đi vừa suy nghĩ, rồi một lần nữa nước mắt rơi xuống đất.
"Nương tử!"
"Xấu xí!"
"Cô ấy có người mình thích rồi! Cô ấy không biết ta thích cô ấy!"
"Cô ấy đã đem lòng yêu say đắm người khác rồi!"
"Ta quay lại cứu cái mạng hèn của cô đây!"
"Ngươi cứu ta ra đi, ta ở đây nè!"
"Một con quạ sao? Sao ngươi không nhập vào con khác, lại là con quạ thối chứ?"
"Vì con quạ mới biết nói đó, đúng là ngu!"
Bao nhiêu thứ trước đây chợt ùa về. Cô ngước mặt qua nhìn về bên kia, một cơn gió mát chợt thổi qua người, cô xoay người lại. Nhìn về con đường tối om phía sau, mắt chợt nhìn xa xăm, chẳng có ai cả, nhưng cô lại cảm nhận như có ai đó đứng nhìn mình, cô nói:
"Là tiểu thư đúng không? "
Cô nói xong thì bắt đầu trong bóng đêm một đôi hài nhỏ nhắn bước ra, sau đó là một tà áo màu hồng phấn. Cô chớp mắt cái rồi nhìn, tiểu thư Ánh Dương liền nhỏ nhẹ nói:
"Thiếu phu nhân, đêm hôm khuya khoắt sao người không về phòng nghỉ ngơi, người lại còn đang bị bệnh!"
"Ta đi đâu thì liên quan gì đến tiểu thư? "
Nói vừa xong cô đã thấy phía xa xa bóng tối kia có bóng dáng của cậu Cảnh Minh, cô mỉm cười cái rồi nói:
"À...ta hiểu rồi, ta muốn đi cũng không được có phải không? "
"Tôi không có ý đó, chỉ là nhắc nhở người vì sức khỏe người vốn không được tốt!"
"Ta không muốn về, tiểu thư kêu gia nô đến áp giải ta đi!"
Nói rồi cô quay lưng lại, người lẩn thẩn bước đi, tiểu thư Ánh Dương giơ tay ra định kéo lại, nhưng cậu Cảnh Minh đã ngăn. Cậu lắc đầu rồi im lặng, sau đó cô từ từ đi khuất sau khoảng trời tối tăm đó, cậu đứng đó mà như người mất hồn, lát sau vang lên một giọng nói của bà Hoàng.
"Con đã thấy chưa? Nó vốn dĩ không bao giờ tin tưởng vào con. Bây giờ con chằng khác nào là kẻ thù của nó! Con suy nghĩ kĩ lại đi, ai mới là người con nên chọn?"
Bà Hoàng liếc nhìn qua tiểu thư Ánh Dương, sau đó bà chợt cười nhếch mép, tiểu thư ấy nhìn chằm chằm lên gương mặt cậu. Mặt cậu ửng đỏ lên mấy vết, bà Hoàng đi lại cùng đám gia nô, lúc nãy không thấy, nhưng khi gia nô cầm đèn đi lại đã thấy, tiểu thư ấy nhìn bà Hoàng, sau đó bà kéo tay cậu.
"Đi thôi! Con muốn nó nổi điên lên gϊếŧ con à?"
Cậu gở tay ra khỏi tay bà, gương mặt cậu lạnh lùng nói:
"Mẹ làm gì chị ấy mẹ tự biết, như lúc ban đầu con đã nói, chị ấy có mệnh hệ gì thì tất cả sẽ trở về con số không. Mẹ làm gì sau lưng con mẹ hiểu hơn ai hết!"
Nói rồi cậu bỏ đi, đi theo con đường Hoài Thục đang đi, bà Hoàng nhìn theo mà bà nhếch mép, tiểu thư Ánh Dương nhìn theo mà mặt lạnh như tiền. Đúng là không có cách nào khiến Cảnh Minh ghét bỏ Hoài Thục được, nhưng để Hoài Thục ghét Cảnh Minh thì xem như cũng là một sự thành công rồi. Bà kéo tay Ánh Dương vừa đi vừa nói:
"Ánh Dương à? Ta nghe nói ông nội con gửi cái gì qua cho ta à?'
"Dạ, là một số thuốc tốt cho sức khỏe!"
Tiểu thư ấy mỉm cười bí hiểm, mắt nhìn bà Hoàng sắc bén, bà ấy nghe vậy thì vui vẻ trong lòng, sau đó bà nói:
"Con quay lại nhà đi, ta sẽ đợi Cảnh Minh về!"
"Vâng!"
Nói xong một tốp gia nô cầm đèn đưa tiểu thư Ánh Dương về, bà Hoàng đứng đó một mình. Lát sau từ trong bụi rậm phát ra một cặp mắt sáng chói, chớp mấy cái rồi bước ra.
"Kế hoạch thành công một nửa!"
Bà Hà nói xong thì quay qua nhìn bà Hoàng, bà ấy nói:
"Nhưng đám thú cưng của ngươi ta đã thiêu trụi hết rồi!"
Bà Hà nghe xong thì cúi đầu xuống ra vẻ biết tội, bà Hoàng còn tức giận nói tiếp:
"Xin bà Hoàng bớt giận, là tôi không biết dạy dỗ!"
"Cũng may là Cảnh Minh không làm sao! Cũng may ông nội của Ánh Dương luôn gửi thuốc qua đây. Nếu không nó có mười cái mạng cũng không đủ với con tiện nhân Hoài Thục kia!"
"Lúc đó nó đúng là may mắn! Bắn như thế mà vẫn không trúng!"
Nói xong bà Hoàng lại nhớ ra cái gì đó, khóe môi bà giật giật, mắt bà ánh lên tia sát khí ngút trời.
"Là ai đã bảo vệ nó? Là ai chứ? Ta luôn linh cảm rằng nó còn sống, thật không thể tin được lúc đó lại có thể nhìn thấy nó!"
Bà nhớ tới gương mặt của Gia Minh mà mặt bà lạnh toát, cái ánh mắt đó bao nhiêu năm nay vẫn không thay đổi, thậm chí lúc chết đi bà còn yểm mạng Gia Minh, khắc lại mệnh Cảnh Minh. Như vậy nó sẽ không lại gần Cảnh Minh được, phòng hờ trường hợp nó quay lại tìm Cảnh Minh.
"Không đúng! Tại sao nó lại có thể ở gần Cảnh Minh? "
Bà chớp mắt cái rồi hỏi:
"Bà Hà, tối qua bà đã bắn trúng nó chưa?"
"Trúng rồi!"
"Sao ta vẫn cảm nhận được, nó vẫn còn sống chứ? Mạng nó lớn đến như thế sao?"
Bà quay mặt đảo mắt nhìn quanh, sau đó bà mỉm cười một nụ cười lạnh lẽo.
"Nhưng không sao, một linh hồn yếu ớt như nó sẽ không đấu lại ta đâu, sẽ không đâu. Huống hồ ta còn có Hoài Thục trong tay, một quân cờ rất tốt! Nó sẽ quay lại đây sớm thôi! Để ta cho nó nếm trải cảm giác chính bàn tay mẹ ruột mình gϊếŧ mình sẽ là cảm giác gì? Chắc sẽ rất thú vị!"
Bà giơ bàn tay lên rồi nhìn ngắm, chợt cười một giọng cười rợn người.
"Như Tuyết à! Thời trẻ ta thua ngươi, con ta thua con ngươi, nhưng mà đó là thời trẻ, bây giờ ai mới là người thua. Ngươi có cảm thấy đau khổ không? Khi chứng kiến Gia Minh đau đớn vật vã trước mặt ngươi?"
Nói vừa xong thì bên tai bà đã vang lên tiếng khóc thút thít của bà Như Tuyết, bà mỉm cười cái rồi nói:
"Không bao lâu nữa đâu, ta sẽ tiễn mẹ con ngươi xuống địa ngục. Chỉ biết khóc ra thì ngươi còn làm được gì? Lão gia yêu ngươi chính là sự sỉ nhục lớn nhất đời người!"
Bà nói xong thì quay mặt đi về, trong bóng đêm tiếng bước chân bà va vào sỏi đá trên đường. Bóng bà dần dần biến mất sau lớp sương mù buổi sớm mai, mặt trời chưa lên nhưng trời đã tờ mờ.
Cô đứng im nhìn vào điện thờ, cô không bước chân vào, chỉ lặng lẽ nhìn, mũi tên tối qua bắn vào Gia Minh vẫn đang nằm dưới đất. Cô cứ đứng đó nhìn không nói không rằng, cậu Cảnh Minh thì đứng ngoài bờ rào nhìn vào, chợt nhớ đến lúc cô khóc. Cô tát mạnh vào mặt mình, cậu lại cảm thấy nhói cả lồng ngực, cậu nhìn xuống đất, Hoài Thục đã đứng đó rất lâu rồi, cậu liền từ từ bước chân vào.
"Chị..."
"Tôi dẫn chị vào đó!"
Cô nhắm mắt lại, sau đó im lặng không nói gì, cô thở ra một cái nhẹ nhàng rồi mở mắt ra.
Cậu lại nói tiếp:
"Không bao lâu nữa thôi, chị sẽ được tự do!"
Cô không quan tâm lời cậu nói rốt cuộc là có ý gì, tâm cô như chết lặng, cô chợt nói:
"Chàng ấy luôn nói tốt về cậu cho tôi nghe!"
Đột nhiên cô nói chuyện khiến cậu có chút bất ngờ, cậu nhíu mày rồi nhìn theo ánh mắt của cô, thấy bài vị cô nhìn là bài vị của Gia Minh.
"Chàng ấy? Là anh sao?"
"Chính là người ngươi đã bắn mũi tên vào tim tối hôm qua đó! Ngươi quên rồi sao?"
Nói rồi cô liền bật cười, một nụ cười chán ghét, một nụ cười ghê rợn.
"Mẹ của ngươi chiếm xác mẹ chàng ấy, ngươi lại không buông tha cho chàng ấy! Ta luôn xem ngươi là anh hùng. Luôn là chính nhân quân tử, bồ tát tái thế, là quý nhân của ta, ta thật sự rất tin tưởng ngươi! Ta đã làm gì sai? Sao cả hai mẹ con nhà các người lại truy cùng gϊếŧ tận vậy hả? Chàng ấy đã chết một lần rồi, sống đau khổ bao nhiêu năm, người không ra người, sao vẫn chưa buông tha hả?"
Nói xong tự nhiên cô lại cảm thấy kích động, tay chân lạnh toát, người không còn chút sức lực nào, sau đó thì hoa mắt chóng mặt. Cô ngất xỉu ngang sau câu nói ấy, cậu đỡ lấy cô, bế xốc lên vẫn đang hoang mang không biết cô nói gì. Những lời cô nói là sao, nhưng cậu biết cô đang rất kích động, cậu chỉ đứng đó và nghe, không phản kháng lại lời nào, cô không động đậy được. Nhưng mắt vẫn mở ra được hi hí, lúc cậu bế cô đi, vô tình cô có nhìn thấy một hình bóng đứng ngay cửa. Tà áo trũng xuống đất, không có đầu, tà áo như thế thì chỉ có thể là cụt chân. Cô liền thiếp đi sau đó, nhưng lòng vẫn nhủ rằng bà ấy lại quay lại nhắc nhở cô, về căn hầm đó, khu rừng đó, và cả ngôi miếu đó.
Tuy đã rất mệt mỏi nhưng trong đầu luôn suy nghĩ ra việc bản thân phải làm tiếp theo, cô buông thõng cánh tay xuống, nước mắt vẫn chảy ra nặng nề.
"Nương tử, sau này ta có còn nghe giọng chàng nói, chàng gọi ta là nương tử nữa hay không? Hoàng Gia Minh! Ta nhớ gương mặt chàng rồi, sau này ta hứa sẽ nhận ra chàng, hứa sẽ bảo vệ chàng thay vì chàng lại bảo vệ ta!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.